Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 369: Chương 369

Tôn Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tưởng Đông Hoa:

 

“Anh nói gì? Anh muốn đến biên giới? Tại sao lại muốn đến biên giới?”

 

Tưởng Đông Hoa siết chặt nắm đấm, nghiến răng không trả lời Tôn Hiểu Nguyệt. Anh ta đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cứ ở lại Bắc Kinh, mãi giậm chân tại chỗ, thì rất khó để lập nghiệp.

 

Muốn có chỗ đứng, phải có vinh quang trên người, và cách nhanh nhất để đạt được vinh quang chính là đến nơi gian khổ nhất.

 

Biên giới… hơn nữa, còn có thể tận mắt chứng kiến Chu Tây Dã c.h.ế.t như thế nào, vậy thì càng tốt.

 

Chu Tây Dã đã đi hai ngày, Khương Tri Tri mới dần thích ứng. Phương Hoa vẫn cứ lẩm bẩm, trong nhà chỉ thiếu một người mà cảm giác đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

 

Đến tháng Năm, thời tiết ở Bắc Kinh đã bắt đầu nóng lên. Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương mặc ít đồ hơn, cử động linh hoạt hơn.

 

Đặc biệt là Tiểu Chu Kỷ, bò rất nhanh, thậm chí còn có thể bò lùi lại, động tác nhanh nhẹn và linh hoạt. Đôi tay bé nhỏ cũng vô cùng nhanh nhẹn, hễ trong nhà có gì lọt vào tay cậu nhóc là đều bị túm lấy, kéo xuống và ném khắp nơi.

 

Chu Thừa Chí nhìn mà vô cùng hài lòng, suốt ngày cười ha hả:

“Tiểu Chu Kỷ sau này nhất định sẽ là một mầm non quân đội đầy triển vọng.”

 

Vừa dứt lời, Phương Hoa đã không vui:

“Sau này Tiểu Chu Kỷ làm gì cũng được, chỉ là không được đi lính.”

 

Chu Thừa Chí lầm bầm:

“Đi lính thì sao chứ? Cha anh hùng, con cũng phải hảo hán. Sau này Tiểu Chu Kỷ chắc chắn sẽ trở thành một lính đặc công giỏi hơn cả bố nó, bà xem kỹ năng của thằng bé đi.”

 

Nói rồi ông đặt Tiểu Chu Kỷ xuống, chỉ thấy cậu nhóc giống như được lên dây cót, lao vút về phía mục tiêu.

 

Chu Thừa Chí cười sảng khoái:

“Bà nhìn đi, thân thủ thế này, không làm đặc công thì phí mất.”

 

Phương Hoa trừng mắt với anh:

“Ông đừng hòng! Cũng không được nói mấy lời này với Tri Tri. Sau này càng không được gieo vào đầu Tiểu Chu Kỷ những suy nghĩ như thế. Giờ ông nỡ để thằng bé đi lính, thế sao trước đây lại không đồng ý cho Tây Dã đi?”

 

Chu Thừa Chí nhìn Tiểu Chu Kỷ cười nói:

“Không giống nhau. Khi Tây Dã nhập ngũ, thời thế còn loạn lạc. Đợi Tiểu Chu Kỷ đi lính, thời đại đã khác, lúc đó cần văn hóa hơn.”

 

Phương Hoa lười tranh cãi với ông, vội vàng chạy đến bế Tiểu Chu Kỷ, kẻo nhóc con bò vào bồn hoa.

 

Bỗng trong nhà vang lên tiếng thét kinh hãi của Chu Thừa Ngọc và chị Trần, như thể bị thứ gì đó dọa sợ.

 

Phương Hoa hoảng hốt bế Tiểu Chu Kỷ, cùng Chu Thừa Chí chạy vào nhà. Trong phòng, Chu Thừa Ngọc và chị Trần đang đứng nép vào góc tường, mặt mày hoảng hốt nhìn chằm chằm vào một góc.

 

Ở đó, Thương Thương đang ngồi dưới đất, tay nắm chặt một con cóc khổng lồ. Đôi tay nhỏ bé siết chặt lưng con cóc, khiến nó đau đớn giãy giụa, bốn chân duỗi ra, trông lại càng to lớn hơn.

 

Thế nhưng, cô bé lại không hề sợ hãi. Khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

 

Cái miệng nhỏ vui vẻ kêu lên:

“Oa oa, oa oa, oa oa…”

 

Cô bé là một nhóc con khá lanh lợi, biết phát âm nhiều âm tiết, cũng biết gọi mẹ, gọi bà, chỉ là chưa rõ ràng lắm.

 

Phương Hoa nhìn thấy cảnh tượng đó mà sững sờ:

“Thương Thương, mau bỏ nó xuống!”

 

Thương Thương ngẩng đầu nhìn ông nội rồi lại nhìn bà nội, kiên quyết lắc đầu, tiếp tục cầm con cóc đập xuống đất, miệng cười khanh khách.

 

Chu Thừa Ngọc sợ đến mức tối sầm mặt, giọng run rẩy:

 

“Anh, mau lên, mau bế Thương Thương ra! Con vật này có độc, nếu dính vào da thì rất nguy hiểm!”

 

Chu Thừa Chí vội vàng bế Thương Thương lên, dỗ dành cô bé ném con cóc đi, sau đó bế cô ra bể nước trong sân rửa tay.

 

 

Chu Thừa Ngọc vỗ n.g.ự.c đứng bên cạnh, nhìn con cóc nhảy mất vào vườn rau mà vẫn còn sợ hãi:

“Con bé này, sao gan lớn thế không biết!”

 

Phương Hoa cũng cảm thấy Thương Thương gan dạ, nghĩ lại thì có lẽ là do con bé còn nhỏ:

“Bọn trẻ còn bé, đâu biết cái gì là nguy hiểm, chưa nhặt lên rồi bỏ vào miệng đã là may lắm rồi.”

 

Chu Thừa Ngọc nghĩ đến mà da đầu tê dại:

“Năm nay không biết sao nữa, có phải do mùa xuân mưa nhiều quá không? Cảm giác côn trùng, cóc nhái trong sân năm nay đều to hơn bình thường.”

 

Nghe vậy, Phương Hoa lại nhớ đến mấy ngày trước, Thương Thương còn từng bắt được một con rắn trong sân, lúc đó mọi người sợ đến suýt mất hồn.

 

Hôm đó Chu Thừa Chí không có ở nhà, cuối cùng vẫn là Phương Hoa cắn răng lấy cây trúc gạt con rắn ra xa.

 

Mà con rắn đó cũng to hơn bình thường, dài hơn, cả người đen sì.

 

Nghĩ lại thì, so với con rắn đó, chuyện con cóc này cũng chỉ là chuyện nhỏ!

 

Phương Hoa nhìn Chu Thừa Chí rửa tay cho Thương Thương xong, bế cô bé cười khanh khách đi đến, bèn hỏi:

“Trước đây trong sân nhà mình đâu có rắn? Chỉ mấy căn nhà sát núi kia mới hay gặp. Còn con cóc to thế này, cũng là lần đầu tiên thấy, rốt cuộc là sao đây?”

 

Chu Thừa Chí cũng không chắc:

“Có thể như Thừa Ngọc nói, năm nay mưa nhiều, cây cối trên núi phát triển tốt nên rắn rết cũng to hơn.”

 

Phương Hoa có phần lo lắng:

“Vậy phải báo với bên hậu cần, tìm cách xử lý đi, đừng để rắn độc bò vào nhà thì nguy to.”

 

Chu Thừa Ngọc gật đầu đồng tình:

“Đúng đó, phải báo ngay, lỡ mà cắn trúng bọn trẻ thì phiền phức lắm.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Thừa Chí gật đầu:

“Được, lát nữa tôi gọi cho hậu cần, bảo họ rắc ít thuốc phòng ngừa.”

 

Buổi tối, Khương Tri Tri đi làm về, Phương Hoa lại kể chuyện của Thương Thương một lần nữa.

 

Khương Tri Tri vô cùng kinh ngạc:

“Sao con cóc lại chạy vào nhà mình được?”

 

Phương Hoa cũng thấy lạ:

“Ngày nào cửa lưới cũng đóng mà, không biết chui vào lúc nào nữa. Có thể là lúc ra vào không để ý, nó nhân cơ hội nhảy vào?”

 

Khương Tri Tri xoa xoa đầu Thương Thương:

“Con bé này, gan cũng lớn ghê.”

 

Lần nào Khương Tri Tri cũng không có ở nhà, chỉ nghe Phương Hoa kể lại. Lần đầu nghe con bé bắt rắn, cô cũng hoảng sợ, nên so với lần này, bắt cóc có vẻ chẳng đáng là bao.

 

Nhưng có một điều kỳ lạ… sao Thương Thương bắt được mà Tiểu Chu Kỷ nhanh nhẹn thế lại không bắt được?

 

Thương Thương thấy mẹ xoa đầu mình, liền ngẩng mặt lên, mắt cười cong cong, miệng toe toét, gọi:

“Mẹ… mẹ… oa oa…”

 

Khương Tri Tri cười, xoa nhẹ đầu cô bé:

“Thương Thương của chúng ta dũng cảm quá, sao mà giỏi thế hả?”

 

Cô bé nghe hiểu lời khen, cười càng vui vẻ hơn, mắt cong như vầng trăng non.

 

Phương Hoa thì lại lo lắng:

“Bố con gọi cho bên hậu cần rồi, chiều nay họ đã qua thả thuốc, không biết có tác dụng không.”

 

Khương Tri Tri cười trấn an:

“Chắc không sao đâu, có khi Thương Thương còn có thiên phú về mấy chuyện này đấy.”

 

Đang trò chuyện thì Thương Thời Anh vội vàng bước vào, người còn chưa vào đến cửa mà giọng đã vang lên trước:

 

“Ôi trời ơi, cuối cùng tôi cũng về rồi! Tiểu Chu Kỷ, Thương Thương đâu? Bà về thăm hai đứa đây!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận