Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 471: Chương 471

Khương Tri Tri cảm thấy mình quá hiền lành, chưa bao giờ chủ động ra tay đối phó với Tôn Hiểu Nguyệt. Cô chỉ nghĩ rằng chỉ cần mình giỏi hơn, xuất sắc hơn, đủ để khiến đối phương ghen tị.

 

Nhưng Tôn Hiểu Nguyệt cứ như âm hồn bất tán, lúc nào cũng xuất hiện xung quanh.

 

Vẫn là nên dạy dỗ cô ta một trận, khiến cô ta không dám bén mảng đến Bắc Kinh nữa.

 

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến chuyện của Bành Quốc Khánh: “Gần đây, Bành Quốc Khánh cũng im lặng quá mức, nhưng hình như có xích mích với Tô Lập Đình. Em thấy hai người họ cãi nhau.”

 

Chu Tây Dã không nhịn được, vươn tay nắm lấy cổ tay của Khương Tri Tri, kéo cô vào lòng, cúi người hôn xuống.

 

Một tuần hơn không gặp, anh rất nhớ cô và các con, vậy mà vừa gặp mặt đã toàn nói về mấy người không liên quan, thật lãng phí thời gian của họ.

 

Khương Tri Tri hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Chu Tây Dã, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

 

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ thấy bố về thì vô cùng vui vẻ, cứ quấn lấy Chu Tây Dã mà gọi “bố ơi, bố ơi”, đến mức quên cả mẹ.

 

Thương Thương thì càng quấn lấy bố, bắt bố bế suốt—rửa mặt, đánh răng phải bế, ăn cơm cũng phải bế, còn muốn bố đút cơm cho.

 

Phương Hoa bật cười: “Nhìn xem Thương Thương của chúng ta kìa, bố về là không cần bà nội, không cần mẹ nữa luôn rồi? Vậy lát nữa có muốn đi chơi với bà không?”

 

Thương Thương lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, con muốn chơi với bố, đi chơi với bố cơ.”

 

Chu Tây Dã dịu dàng đút cơm cho con gái: “Lát nữa bố còn phải đi làm, tối về chơi với con có được không?”

 

Thương Thương không chịu: “Không được, buổi tối bố chơi với mẹ rồi, không chơi với con.”

 

Khương Tri Tri suýt bị sặc cháo. Rõ ràng đây chỉ là lời trẻ con vô tư nói, nhưng cô lại nghe ra hàm ý khác. Quả nhiên, người có tật giật mình thì nghĩ gì cũng có chút… sắc thái riêng.

 

Chu Tây Dã liếc cô một cái đầy ẩn ý, rồi bật cười nhìn con gái: “Tối nay, con với em trai ngủ cùng bố mẹ nhé, có được không?”

 

Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ đồng thanh đáp rất to: “Được ạ!”

 

Phương Hoa cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Cô nhóc này biết ghen rồi đấy, mà còn phân biệt rõ ràng nữa chứ.”

 

Bà lại quay sang hỏi Khương Tri Tri: “Tri Tri, hôm nay con có đến thăm Lạc Gia không?”

 

Khương Tri Tri nghĩ đến lịch trình hôm nay: “Chắc là không được ạ. Buổi sáng con có ca phẫu thuật, buổi chiều phải vào phòng thí nghiệm, có lẽ về rất muộn. Lạc Gia sẽ không sao đâu, chỉ cần không nhắc đến bà nội, cô ấy vẫn như trước.”

 

Phương Hoa thở dài: “Thật là nghiệt ngã, không biết có thể chữa khỏi cho con bé không. Dù bây giờ cũng tốt, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.”

 

Khương Tri Tri lắc đầu: “Con sẽ thử. Dạo này con vẫn đang nghiên cứu bệnh án liên quan, nhưng vẫn chưa tìm ra trường hợp tương tự.”

 

Phương Hoa lo Khương Tri Tri bị áp lực quá lớn, liền an ủi: “Con cũng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này có lúc không thể vội được.”

 

Khương Tri Tri gật đầu đáp: “Con biết là không thể vội, con cũng đã hỏi nhiều giáo sư, nhưng họ chưa từng gặp ca bệnh như vậy.”

 

Phương Hoa nhìn Khương Tri Tri, rồi lại nhìn Chu Tây Dã đang bế Thương Thương đút cơm, đáy mắt tràn đầy ý cười.

 

Sau bữa sáng, Chu Tây Dã và Khương Tri Tri cùng nhau ra ngoài, nhưng khi đến cổng thì mỗi người đi một ngả.

 

Phương Hoa muốn đưa Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương sang nhà họ Lý chơi, nhưng kết quả là Hà Gia Niên và vợ Trang Tần đến “tranh giành” bọn trẻ.

 

Hà Gia Niên bế Tiểu Chu Kỷ lên: “Đi nào, ông nội lại làm xe nhỏ trong sân rồi, có thể lái được đấy!”

 

Tiểu Chu Kỷ nghe xong lập tức phấn khích: “Đi! Đi lái xe!”

 

Hà Gia Niên cười tít mắt, bế Tiểu Chu Kỷ ra ngoài: “Trưa nay, ông nội đưa con đi ăn đại tiệc, có được không?”

 

Tiểu Chu Kỷ không hứng thú với ăn uống, chỉ muốn chơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

 

Trang Tần cũng bế Thương Thương lên: “Bà nội cũng chuẩn bị đồ chơi cho con rồi, chúng ta đi chơi nhé?”

 

Phương Hoa dở khóc dở cười: “Mấy người đúng là… Tôi còn định đưa bọn trẻ qua chỗ Thời Anh xem sao.”

 

Trang Tần thản nhiên đáp: “Vậy cô cứ đi, bọn trẻ cứ để chúng tôi trông, chiều sẽ đưa về, trưa nay chúng tôi định đưa chúng đi dự tiệc cưới.”

 

Nói xong, cô có chút tò mò: “Tiệc cưới nhà Sở, họ không mời cô à?”

 

Phương Hoa lắc đầu: “Hai nhà cũng chẳng có quan hệ gì, là cậu con trai ngốc nhà họ à?”

 

Trang Tần gật đầu liên tục: “Đúng vậy. Không biết cậu ta tìm đâu ra một cô gái, rồi vội vã tổ chức hôn lễ hôm nay. Có thiệp mời thì cứ đi thôi.”

 

Phương Hoa suy nghĩ một lát: “Mấy người đi ăn tiệc thì nhớ đưa Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương về trước nhé, đừng đưa hai đứa trẻ đến đó.”

 

Trang Tần ngẫm nghĩ, hiểu rằng Phương Hoa không ưa nhà họ Sở, bèn gật đầu: “Được, lúc đi chúng tôi sẽ đưa bọn trẻ về.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Bọn trẻ được đón đi, Phương Hoa cũng rảnh rỗi. Bà định đi dạo trong sân một lát rồi sang đón Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, vì dù sao bà cũng không yên tâm để hai đứa bé ở nhà người khác quá lâu.

 

Vừa đi một vòng về, bà tình cờ gặp Trần Lệ Mẫn.

 

Trông bà ta gầy đi nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm. Nhìn thấy Phương Hoa, bà ta lập tức quay người bỏ đi.

 

Phương Hoa cũng chẳng bận tâm, không thèm chấp nhặt. Dù sao cũng chẳng có quan hệ gì đáng kể.

 

Bây giờ con trai, con dâu bà đều thành đạt, cháu trai cháu gái thông minh đáng yêu, mỗi ngày bà đều vui vẻ thoải mái.

 

Buổi tối Khương Tri Tri về quá muộn, không kịp đến thăm Thẩm Lạc Gia. Hôm sau tan làm sớm, cô không về nhà mà ghé thẳng đến nhà họ Lý.

 

Thẩm Lạc Gia vẫn như trước, đang chơi đùa với Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ trong sân. Mỗi đứa cầm một cái xẻng, đào đất tìm sâu đất.

 

Lý Tư Mân vẫn chưa tan làm, nhưngKhương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh đang ở trong sân trông bọn trẻ.

 

Nghe thấy tiếng cô, Phương Hoa, Thương Thời Anh và Biên Tố Khê từ trong nhà bước ra.

 

Phương Hoa cười nói: “Biết ngay tan làm xong con sẽ qua đây nên chúng ta vẫn chưa về. Bác con bảo tối nay ăn hoành thánh, ăn xong rồi hãy về.”

 

Thương Thời Anh vỗ vỗ tay, phủi bột mì: “Đúng vậy, tối nay ở lại ăn hoành thánh đi. Bác làm hai loại nhân, Lạc Gia và Thương Thương thích ăn thịt, nên bác làm nhân thịt thuần cho bọn trẻ. Còn người lớn thì có nhân tam tiên.”

 

Khương Tri Tri vui vẻ đáp: “Ăn gì cũng được ạ.”

 

Thương Thời Anh lại nhìn Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh, thấy hai người cứ dán mắt vào Thẩm Lạc Gia, bèn bật cười: “Hôm nay hai người này cứ nhất quyết đi mua thịt, bác nghĩ thôi thì cứ để họ đi. Ai ngờ lại mua hẳn nửa con lợn về.”

 

“Cái này… phải ăn bao lâu mới hết đây? Một lát nữa chia bớt cho nhà con mang về, để Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ăn.”

 

Khương Tri Tri dở khóc dở cười. Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh đúng là không biết phải đối xử với Thẩm Lạc Gia thế nào, nên chỉ biết mua thật nhiều thứ bù đắp cho cô ấy.

 

Thẩm Lạc Gia rất kiên nhẫn chơi cùng Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương. Chủ yếu là vì cô ấy cũng rất thích đào giun.

 

Ba đứa trẻ tụm đầu vào nhau, mỗi đứa cầm một cái xẻng, say sưa đào bới.

 

Chúng đã đào được một cái hố rất sâu, vẫn tiếp tục hăng hái đào xuống.

 

Đột nhiên, Tiểu Chu Kỷ phấn khích kêu lên một tiếng.

 

Ngay sau đó, Thương Thương thò tay vào hố, lôi ra một con rắn đen sì sì.

 

Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, lập tức hoảng hốt đứng bật dậy, sợ đến mức không biết phải nói gì.

 

Chỉ thấy Thương Thương dùng đôi tay trắng nõn nhỏ xinh của mình siết chặt con rắn. Nhưng con rắn quá to, tay bé quá nhỏ, nắm không hết.

 

Thẩm Lạc Gia còn đưa tay sờ thử: “Đẹp ghê! Ăn nó đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận