Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 201: Chương 201
Khương Tri Tri cố nhịn cười khi lên xe, thật sự không nỡ nhìn Thương Hành Châu đơn thuần bị lão hồ ly Chu Tây Dã tính kế.
Vốn dĩ tối nay khá nguy hiểm, nhưng kết quả lại bị náo loạn thành ra buồn cười.
Chu Tây Dã và Khương Tri Tri ngồi ở hàng ghế sau, Tống Đông ngồi ghế phụ lái, còn cảnh sát đi cùng thì lái xe.
Tống Đông vẫn cảm thấy khó tin: “Phải ép Biên Ngọc Thành đến mức nào, mà cậu ta lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ?”
Trong lòng Chu Tây Dã hiểu rõ, Biên Ngọc Thành không hề ngu ngốc, anh ta bắt cóc Khương Tri Tri là để liều một phen cuối cùng.
Nếu Khương Tri Tri chỉ là một cô gái bình thường, nếu tối nay Thương Hành Châu không xuất hiện, thì kế hoạch của anh ta đã thành công rồi.
Bắt cóc Khương Tri Tri để ép kẻ đứng sau màn lộ diện.
Nếu không thành công, ít nhất cũng có thể ép nhà họ Chu ra mặt cứu người, cuối cùng đổi lấy chút lợi ích, hoặc kéo Khương Tri Tri xuống nước để tất cả cùng chịu khổ.
Vì Biên Ngọc Thành biết rất rõ rằng lần này, anh ta không thể trốn thoát được nữa.
Khi đến đồn cảnh sát, Tống Đông mở cốp xe, lôi Biên Ngọc Thành ra ngoài. Vừa rơi xuống đất, anh ta lập tức tỉnh lại.
Mấy phát đập của Thương Hành Châu lực đạo vừa đủ, chỉ khiến đầu Biên Ngọc Thành sưng lên một cục, thậm chí không hề chảy máu.
Biên Ngọc Thành lúc này chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn, cố gắng vùng vẫy để bò dậy.
Tống Đông túm lấy cánh tay anh ta, kéo đứng lên: “Đứng vững đi, tỉnh táo lại, lát nữa vào trong khai báo cho rõ ràng.”
Biên Ngọc Thành lảo đảo vài cái, nheo mắt nhìn rõ Tống Đông dưới ánh đèn trong sân, nhíu mày: “Tống Đông, cậu đang trả thù tôi!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tống Đông cười lạnh: “Tôi không rảnh làm mấy chuyện đó. Tốt nhất cậu nên vào trong, nghĩ kỹ xem lát nữa khai thế nào để tự tìm đường lui cho mình đi.”
Biên Ngọc Thành nhìn còng tay trên cổ tay mình, biết rằng lần này thật sự xong rồi.
Bất chợt, anh ta quay đầu nhìn Chu Tây Dã, cười nhếch mép, trong miệng còn chảy ra máu, giọng nói u ám: “Chu Tây Dã, đừng vội đắc ý, cậu tưởng thế này là thắng rồi sao? Ha ha ha, anh! Cậu nhất định sẽ còn thảm hơn tôi nữa!!”
Tống Đông không muốn nghe tiếp, đẩy hắn đi: “Mau vào trong!”
Chu Tây Dã mặt không biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm.
Nhưng Khương Tri Tri thì lại rất tức giận.
Biên Ngọc Thành nói “còn thảm hơn” làm cô lập tức nghĩ đến sự hy sinh của Chu Tây Dã vài năm sau.
Một cơn đau đè nén trong lòng, cô chỉ hận không thể xông tới đánh cho Biên Ngọc Thành một trận.
Vừa rồi không nên ngăn Thương Hành Châu lại, đáng lẽ nên để cậu trực tiếp đánh Biên Ngọc Thành thành kẻ ngốc mới đúng!
Chu Tây Dã cảm nhận được sự tức giận của Khương Tri Tri, đưa tay nắm lấy tay cô, siết nhẹ rồi nhanh chóng buông ra: “Đừng để tâm đến lời anh ta nói, anh ta chẳng qua chỉ là không cam lòng thôi.”
Khương Tri Tri bĩu môi: “Nhưng em vẫn muốn xé rách miệng anh ta.”
Cô còn định nói gì đó thì Thương Hành Châu đạp xe lao đến như một cơn gió, mũ đặt trong giỏ xe, áo khoác bung ra, mặt đầy mồ hôi.
Trời lạnh nhưng tóc cậu vẫn ướt mồ hôi, hơi nóng bốc lên.
Cậu đẹp trai phanh gấp, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt hai người, có chút tự hào: “Thế nào? Cũng không chậm lắm đúng không? Nếu ban ngày thì chắc chắn em đã đuổi kịp anh chị rồi.”
Khương Tri Tri lấy khăn tay của Chu Tây Dã ra đưa cho cậu: “Mau lau mồ hôi đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Thương Hành Châu không nhận, ngẩng đầu lên dùng tay áo lau bừa lên mặt: “Không sao, chuyện nhỏ thôi. Biên Ngọc Thành đâu rồi?”
Khương Tri Tri chỉ vào bên trong: “Bị anh Tống Đông dẫn vào rồi.”
Bọn họ cũng không còn việc gì nữa, chỉ làm một bản ghi chép rồi chuẩn bị ra về.
Tống Đông vẫn còn bận nên để người đưa bọn họ về.
Lần này có chỗ trống, xe đạp của Khương Tri Tri được đặt vào cốp xe.
Trên đường về, Thương Hành Châu lại bắt đầu ủ rũ: “Chị, chủ nhật chị dẫn em đi trượt băng nhé, thứ Hai em phải đi rồi, sau đó là nhập ngũ luôn.”
Khương Tri Tri thắc mắc một chuyện: “Nhà em chỉ có một người con trai, sao bố em lại đồng ý cho em đi? Hơn nữa, gia đình chỉ có một con trai thì không được phép đi lính mà.”
Thương Hành Châu cười đầy bí ẩn: “Chị, đây là bí mật đấy. Dù sao thì em cũng có thể đi.”
Rồi lại bắt đầu buồn bã: “Chỉ là không biết có thể được phân về đơn vị của anh rể không. Nếu không được, em sẽ cố gắng vào đội đặc nhiệm, không được nữa thì ra biên giới cũng được.”
Suốt dọc đường, chỉ nghe anh chàng ríu rít không ngừng, mãi đến khi về đến nhà tai mới được yên tĩnh.
Phương Hoa đã gói sẵn há cảo, chờ bọn họ về ăn, vừa cười vừa gọi ba người đi rửa tay, còn bà thì vào bếp luộc há cảo.
Khương Tri Tri nhìn bà vẫn có vẻ như mọi ngày, nhưng đáy mắt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, biết rằng bà vẫn bị tổn thương bởi chuyện của Chu Tiểu Xuyên.
Đặc biệt là câu nói về anh chị đã mất.
Những đứa con c.h.ế.t yểu, là nỗi đau và tiếc nuối cả đời này của Phương Hoa.
Cô nhanh chóng rửa tay rồi chạy vào bếp giúp đỡ: “Mẹ, con giúp mẹ làm gì nhé?”
Phương Hoa nhìn cô một cái: “Bóc tỏi đi, giã chút tỏi để lát nữa chấm há cảo.”
Khương Tri Tri ngoan ngoãn ngồi bóc tỏi, tiện thể kể chuyện về Biên Ngọc Thành.
Sự chú ý của Phương Hoa lập tức bị thu hút: “Biên Ngọc Thành dám bắt cóc con? Hắn ăn gan hùm mật gấu à! Mà nhà họ Biên bây giờ thật sự điên rồi, hôm nay mẹ đi mua thịt còn nghe nói Uông Thanh Lan đã phát điên hoàn toàn trong bệnh viện tâm thần, thấy ai cũng gọi là Biên Tố Khê, miệng không ngừng la hét: ‘Đừng qua đây!’”
“Biên Hải Dân giờ cũng thành thái giám rồi, nhà họ coi như xong đời.”
“Có lẽ, người tử tế nhất trong nhà họ Biên là Biên Chiến, tiếc là cậu ấy còn trẻ đã hy sinh.”
Khương Tri Tri chưa từng gặp Biên Chiến, nghe Phương Hoa nhắc đến, cô đột nhiên nhớ lại trước đây Biên Tiêu Tiêu từng khoe khoang với cô rằng, bất cứ khi nào cô ta gặp khó khăn, nhất định sẽ có người giúp đỡ.
Vậy mà bây giờ cô ta đã vào tù lâu như vậy, sao người đó vẫn chưa xuất hiện?
Phương Hoa khuấy nồi nước đang sôi, những chiếc há cảo tròn trịa nổi lên trên mặt nước.
Thương Hành Châu ghé sát vào: “Bác gái, há cảo bác gói đẹp quá, nhìn là biết ngon rồi, cháu sắp chảy nước miếng đây này.”
Phương Hoa bật cười: “Thằng bé này, miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Thương Hành Châu nghiêm túc: “Cháu nói thật đấy ạ, mẹ cháu luôn khen cháu là đứa trẻ thành thật.”
Phương Hoa bị cậu nhóc chọc cười: “Mẹ cháu dạy cháu tốt thật. Mẹ cháu tên gì thế?”
Thương Hành Châu không suy nghĩ mà buột miệng: “Tô Cẩn ạ. Bố cháu là người Bắc Kinh, mẹ cháu là người Ma Đô.”
Phương Hoa cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán Thương Thời Nghị chắc là đến Ma Đô rồi cưới vợ ở đó.
Bát há cảo nóng hổi được bưng lên bàn, Thương Hành Châu còn quen thuộc hơn cả ở nhà mình, nhanh chóng đi lấy đũa và đĩa.
Khương Tri Tri cũng xong phần tỏi giã.
Đúng lúc đó, điện thoại bỗng reo lên, Chu Tây Dã đi nghe máy.
Chỉ trong mười mấy giây, anh đã cúp máy.
Chu Tây Dã bước tới, vẻ mặt có chút nặng nề: “Biên Hải Dân đã tự sát trong bệnh viện rồi!”
Phương Hoa cầm đũa, sững lại một chút: “Chết rồi à?”
Rồi bà lại lấy lại vẻ bình tĩnh, giục Chu Tây Dã: “Mau ngồi xuống ăn há cảo đi, để nguội mất ngon.”
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280