Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 513: Chương 513

Khương Tri Tri rất bất ngờ khi Sở Phong Hà lại đập bàn cam đoan sẽ giải quyết vấn đề nhà ở.

 

Đây chính là vấn đề nan giải nhất hiện tại. Những người trong phòng thí nghiệm như họ không thuộc trường học, cũng không thuộc bệnh viện, mà là một bộ phận tách ra từ Bộ Y tế.

 

Vấn đề nhà ở chẳng biết tìm cơ quan nào để giải quyết.

 

Khu nhà dành cho cán bộ trong trường chắc chắn không còn chỗ trống cho họ, vậy thì phân nhà ở đâu?

 

Cấp trên vẫn luôn ậm ừ cho qua, đùn đẩy trách nhiệm mà không chịu giải quyết.

 

Ấy vậy mà Sở Phong Hà lại dám mạnh miệng đảm bảo có thể xử lý được.

 

Một lời cam kết của anh ta khiến mọi người phấn khích không thôi, đến cả bữa cơm cũng cảm thấy ngon hơn hẳn, ai nấy đều nói:

 

“Tổ trưởng Sở, nếu anh giúp chúng tôi giải quyết được vấn đề nhà ở, vậy thì đúng là đại ân nhân của cả gia đình chúng tôi rồi.”

 

“Đúng thế, Tổ trưởng Sở, chỉ cần có nhà ở, thì trong công việc, anh cứ yên tâm, chúng tôi đảm bảo hoàn thành mọi nhiệm vụ!”

 

Sở Phong Hà cười đáp:

 

“Mọi người đừng vội mừng, vấn đề nhà ở chắc chắn không thể một lúc mà giải quyết hết được. Tôi sẽ cố gắng hết sức, có thể giải quyết được một căn thì tính một căn.”

 

Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ ý hiểu và thông cảm.

 

 

Trên đường về, Tiểu Trương và Khương Tri Tri chung một chiếc ô, tụt lại sau nhóm người phía trước.

 

Tiểu Trương khoác tay Khương Tri Tri, hạ giọng hỏi:

 

“Chị nói xem, liệu Tổ trưởng Sở có làm được không? Có giúp chúng ta giải quyết được vấn đề nhà ở không?”

 

Khương Tri Tri lắc đầu:

 

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng nếu anh ta đã dám cam kết, chắc là không có vấn đề gì đâu?”

 

Tiểu Trương lại lo lắng:

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Vừa nãy đã có năm người không có nhà ở rồi, còn các phòng ban khác nữa, tính ra chắc cũng phải hơn chục người. Nếu đến lúc đó chỉ có hai, ba căn nhà, thì chia kiểu gì đây?”

 

“Chị Khương, chị nói xem, tôi có nên tặng quà cho Tổ trưởng Sở không?”

 

Khương Tri Tri vẫn lắc đầu:

 

“Chuyện này tôi thực sự không biết, hay là… cô về nhà bàn bạc với gia đình xem sao?”

 

Cô thực sự không tiện đưa ra bất kỳ lời khuyên nào.

 

Tiểu Trương đầy khao khát nói:

 

“Giá mà có thể phân cho nhà tôi một căn thì tốt biết mấy, không cần lớn đâu, chỉ cần có hai phòng ngủ là đủ. Bây giờ cả nhà sáu người chúng tôi—vợ chồng tôi, con trai, bố mẹ chồng, em chồng—đều chen chúc trong một căn phòng nhỏ.”

 

“Thật sự là ngại c.h.ế.t đi được. Chị Khương, chị không hiểu nỗi khổ này đâu.”

 

Khương Tri Tri không biết nên nói gì, dù sao thì hiện tại cô không gặp phải vấn đề này, hơn nữa cô còn đang sống trong căn nhà hai tầng mà ai cũng phải ngưỡng mộ.

 

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Sở Phong Hà thực sự xin được nhà ở, chắc chắn đồng nghiệp sẽ tranh nhau tìm đến anh ta.

 

Họ sẽ càng tin tưởng và dựa dẫm vào anh ta hơn.

 

Vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch thu phục lòng người của anh ta sẽ hoàn thành trọn vẹn.

 

Sau đó, dù có bị lợi dụng, họ cũng cam tâm tình nguyện.

 

 

Cơn mưa vẫn chưa dứt dù đã đến giờ tan làm.

 

Khương Tri Tri giương ô bước ra khỏi cổng trường, định đi đến trạm xe buýt thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi:

 

“Tri Tri, mau lên xe!”

 

Cô nhìn về phía bên đường, thấy Phương Hoa đang ngồi trong xe vẫy tay gọi mình.

 

Hai đứa nhỏ cũng áp mặt vào cửa kính xe, vừa vỗ tay lên cửa sổ vừa reo lên:

 

“Mẹ ơi, mẹ ơi…”

 

Khương Tri Tri ngẩn người trong giây lát, rồi không nhịn được mà bật cười.

 

Cô không ngờ Phương Hoa lại dẫn theo hai đứa nhỏ đến đón mình.

 

Cô giương ô định đi qua thì Sở Phong Hà không biết từ đâu xuất hiện, mỉm cười hỏi:

 

“Khương lão sư, đó là hai đứa con của cô à? Trông đáng yêu quá.”

 

 

Khương Tri Tri quay lại chào anh ta một tiếng, sau đó nhanh chóng bước về phía xe.

 

Cô không hề muốn để Sở Phong Hà nhìn rõ mặt hai đứa nhỏ.

 

Phương Hoa đợi Khương Tri Tri lên xe, cười nói:

 

“Vốn dĩ định bảo tài xế đến đón con, nhưng hai nhóc này ở nhà cứ làm ầm lên đòi đi, thế là mẹ dẫn chúng theo luôn.”

 

Khương Tri Tri ngồi vào hàng ghế sau, ôm Thương Thương lên đùi:

 

“Xem này, được đi ra ngoài một chút là vui thế đấy.”

 

Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ ríu rít không ngừng, nói chuyện nhanh đến mức có những câu Khương Tri Tri nghe chẳng hiểu gì, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, hùa theo bọn trẻ.

 

Vừa lúc họ về đến nhà thì Chu Tây Dã cũng vừa bước vào.

 

Phương Hoa có chút thắc mắc: “Sao giờ này con mới về? Cả ngày nay ở chỗ Tống Đông à?”

 

Chu Tây Dã liếc nhìn Khương Tri Tri, rồi giải thích: “Không, con còn đi làm một số chuyện khác.”

 

Phương Hoa bận rộn vào bếp giúp Chu Thừa Ngọc và dì gói sủi cảo, cũng không để ý đến Chu Tây Dã nữa.

 

Chu Tây Dã đi qua bế con gái lên, nói với Khương Tri Tri: “Xác c.h.ế.t ở phía sau núi đúng là Trần Lực Khâm. Bị đ.â.m năm nhát dao, mất m.á.u quá nhiều mà chết.”

 

“Hung thủ không có nhiều sức, nên cả năm nhát đều không sâu lắm, nhưng có một nhát đ.â.m trúng động mạch đùi.”

 

Khương Tri Tri liếc nhìn vào bếp, một tay dắt con trai, một tay kéo Chu Tây Dã: “Đi, vào phòng nói chuyện.”

 

Vào đến phòng, cô cởi giày và áo ngoài của hai đứa nhỏ, ném chúng lên giường để bọn trẻ chơi đùa, rồi mới hỏi: “Sao ông ta lại c.h.ế.t ở sau núi?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Vẫn đang điều tra. Hơn nữa, bên cạnh Trần Lực Khâm còn có một bao tải, bên trong toàn là rắn độc. Có vẻ như ông ta định thả hết chúng lên núi.”

 

Khương Tri Tri nhíu mày: “Chết đúng là quá trùng hợp, giờ thì manh mối lại bị cắt đứt rồi. Hôm qua trời còn mưa, chắc chẳng còn lại dấu vết gì đâu.”

 

Vụ án này kỳ lạ đến mức Tống Đông cũng phải đích thân đến đây. Càng rắc rối, anh ta lại càng thấy hứng thú.

 

Khương Tri Tri nghĩ mãi không thông, chợt nhớ ra chuyện lúc nãy: “Chiều nay anh lại đi gặp Tần Hồng Mai à?”

 

Chu Tây Dã vội vàng lắc đầu: “Không, anh đi tìm Triệu Hải Dương. Cậu ta có người quen ở Thượng Hải, anh nhờ cậu ta giúp điều tra về Sở Phong Hà.”

 

Khương Tri Tri “A” một tiếng, vỗ trán: “Sao phải phiền phức thế, tìm bố em chẳng phải nhanh hơn à? Ông ấy từng làm việc ở Thượng Hải nhiều năm, chắc chắn quen biết không ít người.”

 

Đang nói chuyện thì nghe tiếng động ngoài phòng khách, sau đó là giọng của Phương Hoa gọi to:

 

“Tri Tri, Hành Châu đến rồi!”

 

Hai đứa nhỏ lập tức trở nên hào hứng, vươn tay ra đòi đi giày: “Cậu đến rồi! Cậu đến rồi!”

 

Mắt Khương Tri Tri sáng lên, quay sang nháy mắt với Chu Tây Dã: “Vừa khéo, Hành Châu lớn lên ở Thượng Hải, chắc chắn quen biết nhiều người.”

 

Hai đứa trẻ vừa mang xong giày đã vội vàng chạy ra ngoài, miệng không ngừng gọi “Cậu ơi, cậu ơi!”

 

Thương Hành Châu cười tươi, một tay bế một đứa, xoay một vòng trong phòng, khiến cả hai cười khanh khách.

 

Cậu trêu chọc bọn trẻ một lúc, rồi bế chúng ngồi xuống: “Xem nào, cậu mang gì về cho hai đứa đây?”

 

Khương Tri Tri nhìn hai túi lớn đầy ắp bên chân anh, tò mò hỏi: “Tết rồi em đi đâu thế?”

 

Thương Hành Châu cười hì hì: “Về Thượng Hải. Ban đầu định về nhà ăn Tết, nhưng mấy đứa bạn thân lâu ngày không gặp, thế là rủ nhau tụ tập luôn.”

 

Nói xong, cậu lại bổ sung: “Dù sao thì bố cũng bận, suốt ngày đưa mẹ đi tiệc tùng xã giao, có quan tâm gì đến em đâu.”

 

Vừa nói, cậu vừa lấy quà ra cho hai đứa nhỏ.

 

Hai nhóc con ngồi xổm bên túi quà, mắt trông mong nhìn chằm chằm.

 

Thương Hành Châu lấy ra một con búp bê Barbie, đưa cho Thương Thương: “Cái này là của Thương Thương nè. Công chúa nhỏ, có thích không?”

 

Thương Thương nhìn thoáng qua, lập tức hất tay: “Không thích, không cần.”

 

Thương Hành Châu lại lấy thêm vài con búp bê khác, nhưng cô bé chẳng thích cái nào.

 

Cậu ngơ ngác hỏi: “Chị, không phải con gái ai cũng thích búp bê sao? Sao Thương Thương lại không thích?”

 

Phương Hoa cười bước ra: “Thương Thương nhà chúng ta chỉ thích mấy thứ kỳ quái, đồ chơi con gái bình thường cô bé không có hứng thú đâu.”

 

Thương Hành Châu chuyển sang lấy quà cho Tiểu Chu Kỷ, s.ú.n.g và ô tô đồ chơi. Những thứ này thì Tiểu Chu Kỷ rất thích.

 

Đợi Thương Hành Châu phát quà xong, Khương Tri Tri mới nói đến chuyện chính: “Có việc này cần nhờ em giúp, nhờ bạn bè ở Thượng Hải tra giúp một người.”

 

Thương Hành Châu lập tức đồng ý: “Được, ai?”

 

“Sở Phong Hà, là—”

 

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Thương Hành Châu đã tròn mắt ngạc nhiên:

 

“Ai cơ? Sở Phong Hà?!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận