Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 416: Chương 416

 

 

Càng nghĩ, Khương Tri Tri càng thấy có điều gì đó không đúng. Phản ứng của Tô Lập Đình và con trai Kim Khang thực sự quá bất thường.

 

Ngồi trên giường vừa lau tóc, cô vừa phân tích với Chu Tây Dã:

 

“Rõ ràng thầy Kim bị họ làm tức chết, họ mới là hung thủ, vậy mà lại tỏ ra bình thản như thế. Đặc biệt là Tô Lập Đình, bà ta ôm tro cốt của thầy Kim đi, càng nghĩ càng thấy như có âm mưu gì đó.”

 

“Dù gì thầy Kim cũng sống ở Bắc Kinh bao nhiêu năm, bà ta chẳng quan tâm gì, chỉ nhận tiền của thầy rồi cuối cùng vẫn ly hôn. Bây giờ làm sao có lòng tốt mà tự mình mang tro cốt của thầy về quê nhà Tô Nam chứ?”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã mấy ngày nay lo liệu hậu sự cho Kim Hoài Anh, cũng nhận ra sự bất thường của Tô Lập Đình. Giờ nghe Khương Tri Tri nói xong, anh cũng đồng tình:

 

“Thầy Kim ngoài việc để em bắt mạch, có từng nói gì với em không? Hoặc giao lại thứ gì quý giá không?”

 

Khương Tri Tri lắc đầu: “Chỉ nói về sinh tử mạch, ngoài ra không nói gì khác.”

 

Chu Tây Dã cau mày:

 

“Chuỗi hành động của Tô Lập Đình chứng tỏ bà ta muốn lấy thứ gì đó từ thầy Kim nhưng vẫn chưa lấy được. Mà thầy Kim cũng không phải c.h.ế.t đột ngột, ông ấy vẫn kịp sắp xếp hậu sự, vậy thứ đó là gì?”

 

Khương Tri Tri bỗng ‘à’ lên một tiếng, bật dậy, kích động nhìn Chu Tây Dã:

 

“Em biết rồi! Nhất định là thủ bút của thầy Kim! Ông ấy từng viết một cuốn y thư dày, trong đó không chỉ ghi chép rất nhiều bệnh án nan y mà còn có rất nhiều phương thuốc, bao gồm cả kiến thức của Đông và Tây y.”

 

Lúc đầu, khi thầy Kim Hoài Anh bảo cô học, cô cũng không để tâm, chỉ nghĩ đó là một cuốn sổ ghi chép bình thường. Mãi sau này, trong quá trình học tập, cô mới nhận ra đó là một quyển sách quý báu.

 

Đặc biệt là trong hai năm thí nghiệm vừa qua, rất nhiều quan điểm đã được thầy Kim ghi lại trong sổ từ trước.

 

Chỉ tiếc rằng thầy Kim sinh không gặp thời, sống trong một giai đoạn hỗn loạn, nên cuốn sổ đó không ai coi trọng hay phổ biến.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu rơi vào tay kẻ có mưu đồ, chỉ cần trích dẫn một phần để công bố hoặc biến thành luận văn học thuật, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của giới chuyên môn.

 

Tô Lập Đình cũng là một bác sĩ. Nếu bà ta lấy được cuốn sổ đó, lợi ích mang lại cho bà ta không phải là nhỏ, có thể lập tức trở thành chuyên gia.

 

Khương Tri Tri suy đoán về Tô Lập Đình với ác ý lớn nhất:

 

“Vậy nên, chuyến này bà ta quay về chính là để lấy cuốn sổ đó. Nhưng vì thầy Kim không đưa, chắc chắn lại xảy ra mâu thuẫn lời nói, khiến thầy tức giận đến mức phát bệnh.”

 

Chu Tây Dã vừa định lên tiếng thì Tiểu Chu Kỷ đột nhiên đá văng cửa, chạy ào vào, miệng cười tươi:

 

“Bố, mẹ…”

 

Phía sau là Thương Thương, cũng vui vẻ chạy vào gọi:

 

“Mẹ, bố, ăn quả quả nào!”

 

Hai nhóc con mấy ngày nay chưa được gần gũi bố mẹ. Nhìn thấy bố mẹ trở về nhưng lại cứ ở trong phòng mãi, nhân lúc Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc không để ý, liền vội vàng chạy vào tìm mẹ.

 

Khương Tri Tri bật cười, ôm lấy Tiểu Chu Kỷ đang chạy ào tới trước. Chu Tây Dã cũng tiện tay bế Thương Thương lên.

 

Phương Hoa cũng theo sau, cười nói:

 

“Còn bảo để con nghỉ ngơi một lát, vậy mà hai đứa này vừa không thấy con liền chạy vào ngay. Tiểu Chu Kỷ thông minh lắm, bây giờ còn biết ‘điệu hổ ly sơn’ nữa cơ đấy.”

 

Khương Tri Tri tắm xong cũng thấy không mệt nữa, bế Tiểu Chu Kỷ đi ra ngoài:

 

“Không sao, tắm xong là con tỉnh táo rồi. Với lại bây giờ ngủ, tối lại mất ngủ thôi.”

 

Phương Hoa cũng thấy hợp lý:

 

“Vậy đi ăn chút trứng gà đường đỏ để bồi bổ trước đã.”

 

Lúc chị Trần đang nấu trứng gà đường đỏ, Phương Hoa hỏi vài câu về tang lễ của Kim Hoài Anh. Nói xong, bà cũng cảm thấy tiếc nuối:

 

“Không ngờ, một người tốt như vậy lại ra đi.”

 

Chu Thừa Ngọc bỗng nhiên buột miệng:

 

“Thầy Kim này, sau lại cưới vợ trẻ hơn ông ấy nhiều lắm. Nếu là người vợ kết tóc se duyên từ đầu, làm sao lại có kết cục thê thảm như thế này không?”

 

Phương Hoa sững người một chút:

 

 

“Chuyện đời tư không bàn tới. Nhưng nói về y đức, thầy Kim vẫn là người rất có thành tựu. Học trò ông ấy dạy, có mấy người bây giờ rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.”

 

Chu Thừa Ngọc gật đầu đồng ý:

 

“Nhưng cũng là những người vô cùng lạnh lùng. Bảo sao người ta vẫn nói, từ xưa đến nay, kẻ đọc sách thường bạc tình nhất.”

 

Thấy Khương Tri Tri im lặng, Phương Hoa sợ cô lại buồn nên vội đổi chủ đề:

 

“Buổi sáng bác con có qua đây, nói tối nay mời cả nhà sang ăn cơm. Mẹ sợ con mệt nên chưa đồng ý ngay, bảo đợi con về rồi quyết định.”

 

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ:

 

“Đi đi, anh Tư Mân vừa mới về, rồi lại xảy ra chuyện của thầy Kim, vẫn chưa có dịp ăn chung bữa nào.”

 

Phương Hoa gật đầu:

 

“Được, mẹ gọi điện báo với Thương Thời Anh một tiếng. Lần này hình như còn mời cả khách bên Không Viện, chủ yếu là để xem mắt cho Lý Tư Mân.”

 

Khương Tri Tri bất ngờ:

 

“Nhanh vậy sao?”

 

Phương Hoa gật đầu:

 

“Tư Mân chỉ nghỉ phép được mấy ngày. Bác con thì ngày nào cũng như đang đối mặt với kẻ địch, sợ nó gặp lại Tống Mạn, lại vừa mừng là lúc Tư Mân về thì Tống Mạn đã dọn ra ngoài cùng con rồi.”

 

Thương Thời Anh mấy ngày nay cũng không ngủ ngon giấc, cứ nửa đêm lại giật mình tỉnh dậy, rồi trằn trọc đến sáng.

 

Người vốn đầy đặn tròn trịa giờ gầy rộc đi một vòng. Bà chỉ lo Lý Tư Mân bất chấp gia đình phản đối mà vẫn cương quyết đến với Tống Mạn.

 

Càng nghĩ càng lo, bà liền bàn bạc với Lý Thành Chương, muốn nhanh chóng tìm đối tượng xem mắt cho Lý Tư Mân. Bà không tin cả Bắc Kinh rộng lớn, tìm hết một lượt vẫn không có ai khiến Lý Tư Mân hài lòng.

 

Lý Thành Chương bất lực:

 

“Con cháu có phúc của con cháu, chuyện hôn nhân không thể cưỡng ép được. Hơn nữa, Tư Mân giờ là người của nhà nước, dù nó có muốn cưới Tống Mạn thì tổ chức cũng sẽ thẩm tra kỹ lưỡng. Không phải vì con bé đã từng ly hôn, mà là vì con bé từng đến miền Nam, gia cảnh nhà chồng trước ra sao, chẳng ai biết rõ cả.”

 

“Chuyện này còn phức tạp hơn cả thẩm tra chính trị khi nhập ngũ.”

 

Thương Thời Anh không chịu nghe:

 

“Anh nói thì dễ lắm! Lỡ như cuối cùng thẩm tra không có vấn đề gì, tổ chức phê duyệt thì tôi còn làm gì được nữa? Nếu Tư Mân mà đến với Tống Mạn, tôi c.h.ế.t cho anh xem!”

 

Lý Thành Chương không thể cãi lại bà:

 

“Được rồi, được rồi! Tôi sẽ tìm hiểu xem nhà nào có cô gái phù hợp.”

 

Thế là mới có bữa tiệc gia đình tối nay.

 

Khi Khương Tri Tri, Chu Tây Dã, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc dẫn theo hai đứa nhỏ đến nhà họ Lý, khách khứa đã đến đông đủ.

 

Trong nhà có không ít cô gái trẻ, tụm năm tụm bố ngồi trò chuyện, ai nấy đều nhã nhặn, đoan trang.

 

Khương Tri Tri quét mắt một vòng, trong lòng thầm kinh ngạc—Thương Thời Anh sốt ruột đến mức nào đây? Không còn là xem mắt một - một nữa, mà là tổ chức hẳn một buổi “tuyển chọn tập thể.”

 

Lý Tư Mân ngồi căng thẳng ở một góc, vừa thấy Khương Tri Tri và Chu Tây Dã bước vào, như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bước nhanh tới, giành lấy Thương Thương từ tay họ:

 

“Chuyện của thầy Kim, anh cũng nghe nói rồi. Xin chia buồn.”

 

Khương Tri Tri khẽ cười, hôm nay không phải dịp để bàn về chuyện thầy Kim:

 

“Có cần giúp gì không? Em có thể vào bếp giúp một tay.”

 

Lý Tư Mân giơ tay ngăn lại:

 

“Không cần đâu, trong bếp đã có mấy cô giúp việc lo liệu rồi. Mọi người cứ vào trong ngồi đi.”

 

Khi đi ngang qua phòng khách nhỏ, Khương Tri Tri liếc nhìn mấy cô gái ngồi đó. Trong số đó, có một cô dựa nghiêng vào sofa, mặc áo sơ mi trắng họa tiết hoa nhí, phía trước buông hai b.í.m tóc đen nhánh, mái dày che gần hết chân mày.

 

Dù là cách ăn mặc hay nhan sắc, cô gái này đều kém hơn những người bên cạnh, nhưng lại toát ra một dáng vẻ bất cần, phóng khoáng khác hẳn với họ…

Bạn cần đăng nhập để bình luận