Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Chương 102
Dù cách lớp vải áo, nàng cũng cảm nhận được sức nóng từ cơ thể hắn, hai cánh tay yếu ớt càng siết chặt lấy cổ hắn, Quý Ương nhón chân cố gắng ép má mình vào má hắn.
Dược lực vốn đã làm cho lý trí của Bùi Tri Diễn mờ đi, lúc này trong lòng lại có một thân thể mềm mại không xương, đầy hương thơm dịu dàng, càng làm hắn mất tự chủ.
Đôi mắt Bùi Tri Diễn đỏ rực, hơi thở đã không thể kìm nén sự run rẩy, hắn ngửa đầu ra sau, nhưng sau lưng là cánh cửa, hắn không thể lùi thêm được nữa.
Nâng tay nắm lấy vai Quý Ương, ý định ban đầu của hắn là đẩy nàng ra, nhưng sự mềm mại dưới tay quá đỗi quyến rũ, cảnh sắc dưới lớp vải hắn quá rõ, dù không nhìn thấy cũng khiến người ta liên tưởng, đã bao lần hắn nghĩ đến chuyện c.h.ế.t trên người nàng.
Bùi Tri Diễn không những không thể đẩy người ra, ngược lại còn không kìm được mà vuốt ve nàng.
Giữa mùa đông lạnh giá, trán Bùi Tri Diễn lại toát mồ hôi, hắn nghiến răng hỏi lại một lần nữa: ‘‘Nàng làm gì ở đây.”
Giọng chất vấn trầm thấp của Bùi Tri Diễn làm trái tim Quý Ương vốn đã loạn càng thêm xiết chặt không kiểm soát được.
Quý Ương nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn không chịu buông tay, thành thật khai báo: “Thiếp nói với mẫu thân, muốn cùng chàng mừng sinh nhật... mẫu thân liền để thiếp đến đây.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nàng nói rất chậm, từng chữ từng câu đều mang theo sự bất an và dè dặt: ‘‘Thiếp bảo Cao Nghĩa ngày đêm lên đường... nhưng vẫn không kịp.” Hàng mi của Quý Ương run rẩy dữ dội, có chút nước mắt ướt đẫm gốc mi, nàng hít mũi nghẹn ngào: “...Chàng đừng giận.”
Câu "đừng giận" này, không chỉ vì sinh nhật, mà còn vì nhiều điều khác nữa.
Bùi Tri Diễn nhắm chặt mắt, thở ra một hơi, môi khẽ động: “Tại sao?”
Quý Ương áp mặt vào hắn nói: “Thiếp nhớ chàng, muốn gặp chàng, nên thiếp đến.”
Chỉ đi dạo trong vườn cũng có thể lạc đường, từ nhỏ đến lớn số lần ra khỏi phủ có thể đếm trên đầu ngón tay, nơi xa nhất từng đến cũng chỉ là nhà họ Diệp ở Thông Châu... một đóa hoa yếu ớt không thể chịu nổi gió sương, lại vì hắn mà đi ngàn dặm đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-43.html.]
Nàng nói nhớ hắn, nói muốn cùng hắn mừng sinh nhật... Bùi Tri Diễn cố gắng kìm nén trái tim đang rối bời, hỏi: “Ai cho nàng lớn gan như vậy, dám chạy đến đây?”
“Mẫu thân bảo Cao Nghĩa và thị vệ đi cùng... còn có Huỳnh Chi.” Quý Ương l.i.ế.m đôi môi khô khốc, lo lắng nói: “...Phu quân không phải từng nói, nếu Ương Ương của ta dám...”
“Quý Ương!” Bùi Tri Diễn quát lớn, hai chữ ngắn ngủi đầy hoảng loạn chưa từng có.
Thân thể mềm mại dưới tay khẽ run rẩy, Bùi Tri Diễn mở mắt, những suy nghĩ hỗn loạn đều tan biến, trong đôi mắt mờ mịt dần khôi phục chút thanh minh.
Bùi Tri Diễn hít thở chậm rãi, ánh mắt dán vào bếp than rực cháy, một lúc lâu sau mới nói: “Đi đường xa như vậy, nghỉ ngơi sớm đi.”
Có những lời đã nói ra rồi thì không thể quay lại được, ngay cả giả vờ ngốc nghếch cũng không còn chỗ trốn.
Bàn tay nắm trên vai nàng bắt đầu siết chặt, lý trí và bản năng đang đấu tranh.
Quý Ương cảm nhận được hắn định đẩy mình ra, liền dùng sức nắm chặt cánh tay mình, lắc đầu nói: “Thiếp không buông... phu quân đừng đẩy thiếp ra.”
Bùi Tri Diễn bị nàng làm cho huyết khí cuồn cuộn, yết hầu liên tục chuyển động, thái dương nhảy lên dữ dội, nàng thật sự biết cách hành hạ hắn!
Hắn tự nhủ đừng nghe, cứng rắn kéo Quý Ương ra, nhưng khi thân thể gần như dính liền vừa tách ra, dược lực bị kiềm chế liền trào dâng, cuốn lấy toàn thân, từng tấc da thịt đều đang kêu gào muốn kéo Quý Ương trở lại.
Dù có phần do dược lực thúc đẩy, nhưng chẳng lẽ hắn thật sự không muốn làm vậy sao, Bùi Tri Diễn cười cay đắng, đây mới là điều đáng buồn nhất.
Không ngờ vừa tách ra chưa được bao lâu, Quý Ương lại cúi đầu lao tới ôm chặt hắn, nàng ôm chặt Bùi Tri Diễn không buông, như một con thú nhỏ đang nổi loạn, nàng có linh cảm, chỉ cần buông ra, nàng sẽ không bao giờ giữ được hắn nữa.
Quý Ương cắn môi, cắn đến mức có vết răng hằn sâu, cuối cùng quyết định: “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”
Bùi Tri Diễn giận đến cực điểm, hắn đã lùi đến mức này, rốt cuộc nàng muốn gì! Xé toạc vết thương, rồi sao nữa, nàng muốn nói gì? Nàng muốn lừa hắn thế nào?
Giận quá hóa cười, Bùi Tri Diễn chậm rãi gật đầu: ‘‘Được, không phải muốn nói sao.”
Nói cũng tốt, nói toạc ra cũng tốt, hắn sẽ không phải kiềm chế nữa, có thể tùy ý làm theo ý muốn.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228: Phiên ngoại 1
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: Phiên ngoại 2
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
Bạn cần đăng nhập để bình luận