Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 51
Hứa Yên Miểu gật đầu, vẫn ngoan ngoãn như vậy: “Vâng ạ, Quyền công.”
…
Lúc Hứa Yên Miểu trở về phục mệnh, Lão Hoàng đế ngây người: “Ngươi rốt cuộc dùng cách gì để mời được người?”
Hứa Yên Miểu: “Quyền công là đến để biện kinh.”
Ít nhất cũng coi như là mời được rồi! Trước kia từng dùng cách biện kinh để mời, nhưng đối phương đều là khách sáo từ chối.
Không sao.
Lão Hoàng đế vô cùng khiếp ngạc: “Hứa Yên Miểu, không ngờ ngươi thật sự có tài ứng biến.”
Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Hứa Yên Miểu: “Hả?”
Lão Hoàng đế: “À, ý trẫm là bao nhiêu người đều không mời được Quyền công, chỉ có ngươi thành công.”
Ánh mắt Hứa Yên Miểu chợt lóe lên: “Bệ hạ, thần đã dùng một chút thủ đoạn, nói một chút lời nói dối, mong... Mong chư vị đồng liêu rộng lượng tha thứ.”
Các đại thần: “???”
Có dự cảm chẳng lành.
Một lát sau...
Một lão nhân hơn tám mươi tuổi mặt mày đen sì tức giận đứng trước mặt bọn họ, chống gậy xuống đất.
“Kẻ nào dám chê cười Cổ văn kinh học của lão phu! Bước ra đây!”
Các đại thần: “???”
Khoan đã, từ lúc nào mà chúng ta...
Tuy rằng chúng ta học Kim văn kinh học, nhưng cũng đâu có công kích Cổ văn kinh học đâu? Trên triều đình căn bản không có người học Cổ văn, ai rảnh rỗi mà nhắc đến thứ đó chứ?
Hứa Yên Miểu huýt sáo một cách đầy ẩn ý, vẻ mặt vô tội.
Quần thần: “...”
Hừ hừ.
Từ tiếng huýt sáo đó, bọn họ có thể nhìn ra được chuyện là như thế nào.
Có một người bước ra khỏi hàng, dưới ánh mắt của vô số người, cẩn thận lựa lời: “Có phải Quyền công hiểu lầm rồi hay không? Chúng ta chưa từng...”
Quyền Ứng Chương nheo mắt lại.
Ông vốn tính tình nóng nảy, thấy có người đứng ra, liền hỏi thẳng: “Ngươi là người học Kim văn kinh học?”
Người đứng ra – vị Ngự sử đại nhân sợ vợ kia, Thôi Y, rất lễ phép: “Quyền công đại giá quang lâm, tiểu nhân Thôi Y xác thực là chuyên tâm nghiên cứu Kim văn.”
Hắn ta không thừa nhận còn đỡ, vừa xác nhận học phái của mình, sắc mặt Quyền Ứng Chương lập tức trắng bệch, ông giơ gậy lên, hung hăng đánh tới: “Ta cho ngươi chữ ‘hồi’ có mấy cách viết! Ta cho ngươi chữ ‘hồi’ có mấy cách viết! Vậy mà dám phái tiểu đồng đến đùa giỡn lão phu!”
Thôi Y kêu á một tiếng, kinh nghiệm né đòn phong phú, lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu – hắn ta cũng không dám đánh trả a, lão nhân gia đối diện đã tám mươi sáu tuổi rồi! Lỡ như va chạm một chút, có khi hắn ta sẽ bị đám người sùng bái vị này dùng nước miếng dìm chết.
Nhưng vẫn giãy giụa một chút...
“Quyền công! Đừng đánh! Đừng đánh!”
Cái gì mà chữ ‘hồi’ có mấy cách viết!
Hứa Yên Miểu, rốt cuộc ngươi đã làm gì hả!
“Tên tiểu tử vô học!” Quyền Ứng Chương càng thêm tức giận, mấy vị quan viên tiến lên ngăn cản đều không ngăn được.
Quyền Ứng Chương có logic suy nghĩ của riêng mình.
Trong tám chín ngày đi theo đội xe đến kinh thành, ngày nào ông cũng nói chuyện với Hứa Yên Miểu, từ trong những cuộc trò chuyện, ông phát hiện tên tiểu tử này thật sự không hiểu kinh văn, có lẽ câu nhớ được rõ nhất chính là “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ”, nhưng mà cho dù là một câu luận ngữ đơn giản như vậy, đôi khi nói nhịu lại thành “Hữu bằng tự viễn phương lai, tuy viễn tất tru”.
Tên mù chữ như vậy, làm sao có thể nói ra lời chế giễu “Cổ văn kinh học am hiểu nhất việc cặn kẽ từng câu chữ, bình thường không có việc gì làm thì nghiên cứu chữ ‘hồi’ có mấy cách viết, phong khí nông cạn lại khoa trương”, chắc chắn là có người đứng sau xúi giục, để cho tiểu bối này đến đây xung phong ra trận.
Toàn bộ triều thần đều có hiềm nghi! Ai dám ló đầu ra, ông liền đánh kẻ đó!
—— Ngươi nếu trong lòng không có quỷ, vì sao lại nhanh như vậy nhảy ra hả!
Rốt cuộc cũng là Nho gia xuống ngựa viết sách, lên ngựa c.h.é.m giết, đừng nhìn Quyền Ứng Chương tuổi tác đã cao, nhưng sức lực lại không nhỏ, mấy cái đã đánh Thôi Y mặt mũi bầm dập, giọng nói vẫn vô cùng hùng hồn: “Lũ nhà Nho ngu dốt ở nước Tề! Là Nho giả vậy mà dám vu khống Trọng Ni là người có công lao, ngu xuẩn như con cừu khoác da hổ, mà căn bản của Nho học là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, dũng, thiện, là người a! Không phải thần, không phải thánh, không phải vương! Các ngươi tôn thờ Khổng Tử vậy mà lại trái với đạo lý của Khổng Tử, thật là hoang đường! Quên đi cái danh Nho gia các ngươi đi! Tội đáng muôn chết!”
Danh sách chương
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328