Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 151
Hai trăm con tàu lớn dàn trận trên biển, ngoài chiến thuyền, trong đó mười lăm chiếc là thuyền lương, tổng cộng chuẩn bị ba mươi vạn thạch lương thực, bổ sung dọc đường. Ba mươi chiếc là thuyền nước, chuyên dùng để chở nước ngọt.
Cờ xí tung bay trong gió, binh lính dũng cảm trên tàu áo giáp sáng loáng, đứng nghiêm trang hai bên mạn thuyền.
Quân thần Đại Hạ đứng trên bờ, tiễn những con tàu dần dần khuất xa.
Đây là một hạm đội hiếm thấy trên đời, vì đất nước của họ mà dong buồm ra khơi tìm kiếm giống lương thực.
"Bọn họ ít nhất phải mất vài năm mới có thể trở về cố hương..." Lão Hoàng Đế có chút cảm khái, thở dài: "Những nhi nữ Trung Hoa như vậy, xứng đáng được lưu danh sử sách."
…
Tế Bắc.
Trong Tế Bắc Vương phủ truyền ra tiếng gầm giận ——
"Cái gì?! Trại gà của bổn vương mất rồi! Mất mấy cái?"
"Bẩm Vương gia, một cái cũng không còn."
"Thật vô lý!"
"Bẩm Vương gia, còn có trường gà chọi nữa."
"Ồ? Trường gà chọi còn à!"
"Không phải, ý thần là, trường gà chọi cũng mất rồi."
"... Vô liêm sỉ!!!"
Lý trí của Tế Bắc Vương gần như sụp đổ: "Năm cái! Cả năm trại gà! Còn có một trường gà chọi, mỗi năm hai mươi vạn tiền—"
"Cao, Kiến, Dực!" Tế Bắc Vương nghiến răng nghiến lợi đọc tên Hoàng Đế: "Ngươi! Hay lắm!"
Gia tướng đứng bên cạnh cúi đầu, không dám nói gì.
Ngay khi nhận được tin báo, bọn họ đã trình báo việc này lên gia chủ, quả nhiên, đã đón nhận một cơn thịnh nộ.
—— Bởi vì, trại gà là do Tế Bắc Vương lén lút tài trợ, Giáo chủ Bạch Dương cũng là do Tế Bắc Vương nâng đỡ, chỉ là bản thân Giáo chủ Bạch Dương không biết chuyện này.
Tế Bắc Vương mặt mày âm trầm: "Còn cả các ngươi nữa! Ta đã bảo tìm một kẻ ngu ngốc, nếu không sẽ không dám làm phản trong thời bình, nhưng các ngươi cũng không thể tìm một kẻ ngu ngốc đến vậy chứ! Lại đi tìm xưởng in của hoàng gia để khắc in sách vở mưu phản?!"
Gia tướng cúi đầu thấp hơn nữa.
Thật ra bọn họ cũng không ngờ tới, người của bọn họ cũng đã khuyên can rồi, nhưng Giáo chủ Bạch Dương khăng khăng cho rằng đối phương chịu in thì không có vấn đề. Để không bị lộ thân phận là nội gián do Tế Bắc Vương phái đi, bọn họ cũng không thể mạnh tay ngăn cản.
"Thôi vậy, chuyện này giao cho các ngươi cũng là bổn vương sơ suất, bổn vương sẽ đích thân ra tay." Tế Bắc Vương hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: "Cao Kiến Dực cũng đã sai một nước cờ, vốn dĩ ta cũng không có cách nào biết được tung tích của hắn, bây giờ chuyện Giáo chủ Bạch Dương lại khiến cho hành tung của hắn hoàn toàn phơi bày trước mắt bổn vương."
Gia tướng lập tức nói: "Người của chúng ta vẫn luôn bám theo từ xa, hiện tại, nghe nói Hoàng Đế đã đến Sơn Hải Quan."
"Sơn Hải Quan?" Tế Bắc Vương vuốt râu, lập tức cười: "Đi nói với man di, điều kiện giao dịch đã thay đổi. Bọn họ không cần phải vào cửa quan nữa."
Gia tướng ngay lập tức hiểu ý: "Chủ tử là muốn dụ Hoàng Đế ra khỏi cửa quan, đồng thời gửi thư cho Man Vương, bảo hắn dẫn binh chặn g.i.ế.c Hoàng Đế!"
Tế Bắc Vương mỉm cười, ria mép cong lên đắc ý: "Ngươi có thể nghĩ đến tầng này đã rất khá rồi, nhưng ngươi không biết một điều, Hoàng Đế từ trước đến nay luôn tự phụ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nghệ cao gan lớn, không cần ta dụ, hắn nhất định sẽ ra khỏi cửa quan."
Gia tướng: "Thì ra là vậy! Vương gia quả thật là tính toán như thần!"
Làm gia tướng thật mệt mỏi. Phải thông minh, nhưng lại không được quá thông minh, phải tiếp được lời Vương gia, lại còn phải chừa chỗ trống cho Vương gia phát huy. Vương gia, bổng lộc mười lượng bạc hàng tháng này, thật sự không thể tăng thêm sao?
…
Sau khi đoàn tàu khởi hành, đoàn xa cũng chuẩn bị xuất phát. Lúc này đang là tháng ba mùa xuân, Lão Hoàng Đế quyết định từ cửa biển Thiết Môn Quan, trực tiếp đi thuyền đến Sơn Hải Quan, không dừng lại dọc đường.
Mười một ngày sau, quân thần Đại Hạ xuống thuyền, sắc mặt vô cùng xanh xao.
—— Trước đây chỉ cần ngồi một hai ngày là có thể xuống thuyền nghỉ ngơi, bây giờ ngồi một hơi mười một ngày, ngồi đến muốn nôn.
Lão Hoàng Đế xoa cằm, quyết định gọi mười mấy quan viên không hay can gián mình vào núi săn bắn.
Đương nhiên, nhất định phải gọi cả tiểu Bạch Trạch, nếu không hắn nói thầm trong lòng, mấy vị Ngự Sử biết được nhất định sẽ ngăn cản đến chết. Vì vậy cũng không thể đi ngay lập tức, phải đợi vài ngày, đợi bọn họ lơ là cảnh giác.
"Không ai được cản trẫm tận hưởng cảm giác của đất đai và hương thơm của núi rừng!"
...
"Bệ hạ, thơm không?"
Hứa Yên Miểu ngồi trên tảng đá lớn, hai tay chống cằm. Xung quanh là rừng cây rậm rạp che khuất bầu trời, cùng sương mù dày đặc chỉ nhìn thấy trong phạm vi ba bốn mét sau cơn mưa lớn trong núi.
Lão Hoàng Đế cười gượng gạo.
Danh sách chương
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328