Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 137
Cứu mạng! Tại sao các quan lớn này lại không giống như ông ta tưởng tượng! Chẳng phải bọn họ nên long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, mỗi câu nói đều liên quan đến đại sự thiên hạ, mỗi nụ cười đều ẩn chứa huyền cơ sao!
Mà bây giờ, ông ta càng hoang mang hơn là, rốt cuộc người thanh niên trước mắt này có điểm gì đặc biệt, mà lại có thể khiến Hoàng đế vỗ vai, nói chuyện lại còn thân thiết như vậy!
Hứa Yên Miểu không có cảm giác gì, dù sao Lão Hoàng đế trước mặt hắn vẫn luôn như vậy, hắn chuyển tập trung chú ý từ Thái tử sang bia đá. Hắn đảo mắt nhìn về hướng bia đá, suy nghĩ một chút, rồi bước chân.
[Bất kể Lão Hoàng đế là g.i.ế.c gà dọa khỉ hay mặc kệ tất cả, dù sao ta cũng phải đi xem. Thả lỏng tâm trạng một chút, đi xem bia đá thôi!]
Nghĩ vậy, Hứa Yên Miểu càng thoải mái hơn, bước chân vững vàng mạnh mẽ, đi qua các đại thần đang im lặng một cách kỳ lạ, hướng về phía bia đá chữ "Sinh".
Lão Hoàng đế liếc nhìn xung quanh: "Đi thôi." Sau đó cũng đi về phía đó.
Đại tướng quân lập tức biểu diễn một màn kỳ tích y học, tên ăn mày què chân từ dưới đất nhảy dựng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống, nhặt đồng tiền lên, lau sạch sẽ rồi cất vào túi.
Lại bộ Thượng thư vác gánh kẹo hồ lô của mình, còn có chút tiếc nuối muốn rao thêm vài tiếng.
Binh bộ Thượng thư không nhanh không chậm lấy bông hoa trên tai xuống bỏ vào giỏ hoa, xách giỏ hoa tiếp tục đi…mùng hai Tết, ông ta kiếm được giỏ hoa này cũng không dễ dàng.
Hình bộ Thượng thư cất tấm vải của quầy xem tướng, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế tre, suy nghĩ một hồi, quyết định cứ để tùy duyên vậy. Sau khi ra ngoài nếu còn thì mang đi, nếu không còn thì thôi.
Các quan viên khác cũng lần lượt thu hồi thần thông của mình, ngoan ngoãn đi theo Hoàng đế.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người trước bia đá chữ "Sinh", đang vòng quanh bia đá, chọc chọc chỗ này, sờ sờ chỗ kia.
“Thật sự có thể khiến người ta thụ thai sao? Ta không tin! Ta chọc thêm cái nữa! Chọc thêm cái nữa!”
Đứng bên cạnh Thái tử, Thái tử Xá nhân vẫn giữ vẻ mặt chất phác, thật thà như mọi khi. Rõ ràng là sốt ruột vô cùng, nhưng lại không biết phải nói gì để ngăn cản. Chỉ đành lắp bắp gọi liên hồi "Lang quân".
Thái tử chẳng buồn quay đầu lại: "Ấy dà, đừng gọi ta, ta đang nghiên cứu xem Tống Tử Quan Âm này làm sao mà tống..."
"Ngài nghiên cứu xong chưa?"
"Chưa đâu, chữ trên bia đá này viết cũng khá hay..."
Thái tử cảm thấy vị Thái tử Xá nhân vốn ngốc ngốc lại cực kỳ coi trọng tôn ti trật ấy vậy mà lại dám mạnh dạn kéo tay áo mình, lập tức thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại, cười xòa: "...Phụ hoàng."
Lão Hoàng Đế tức đến nghẹn lời: "Con đến cũng nhanh đấy."
Thái tử cười gượng hai tiếng: "Con đi thẳng vào mà, không cần ngụy trang nên mới nhanh."
Bách quan: "..."
Ra là Thái tử đã sớm nhìn thấu màn ngụy trang của họ rồi?
Thôi thì, nhìn thấu cũng được, họ có phải con ruột của Bệ hạ đâu, quả thật không dám quang minh chính đại đi xem náo nhiệt.
Hứa Yên Miểu mắt sáng rực lên.
【Tuyệt quá! Thấy mọi người đều ngụy trang, chỉ mình ta nghênh ngang đi tới, đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, may may, Thái tử cũng hóa trang nhẹ nhàng đi tới thôi.】
Bách quan lại im lặng.
Họ rất muốn nói, đó là vì người ta là Thái tử, lại là Thái tử được sủng ái, vĩnh viễn không cần lo lắng địa vị bất ổn.
...À, Tiểu Bạch Trạch hình như cũng được sủng ái kiêm vĩnh viễn không cần lo lắng địa vị bất ổn. Vậy thì không sao rồi.
Lão Hoàng Đế đẩy mọi người sang một bên, vài tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng xếp thành hai hàng, châm đuốc soi rõ bia đá khắc chữ "Sinh".
Huyện lệnh huyện Yển Sư đầu óc rối bời, lo lắng đến toát mồ hôi.
Lão Hoàng Đế thì chậm rãi thưởng lãm tấm bia.
Tấm bia chính là một chữ "Sinh" khổng lồ, cao cỡ một người, phần dưới nối liền với bệ đá.
Chữ viết quả thật là chữ của chính ông, có vài chỗ đã đen sì, Lão Hoàng Đế am hiểu dân gian, biết rõ tượng đen đi, ngoài việc bị hun khói thì còn do bị sờ mó nhiều.
...Ông không muốn nghĩ đến việc rốt cuộc đã có bao nhiêu người đến sờ tấm bia đá này, để dính chút phúc khí của "Tống Tử Quan Âm" nữa.
Huyện lệnh huyện Yển Sư đảo mắt, bước nhỏ tới gần, khẽ nói: "Bệ hạ, từ khi huyện thần dựng tấm bia này, không ít người từ các huyện khác lặn lội đến, thuế thương của huyện thần đã tăng hơn nửa phần so với trước kia."
Dù sao đây cũng là chữ của Hoàng đế!
Câu này đúng là đánh trúng điểm yếu.
Nếu một huyện dựng một tấm bia mà có thể tăng thuế thương lên nửa phần, nếu tất cả các huyện trong Cửu Châu đều dựng một tấm bia, vậy thì thuế thương của Đại Hạ...
Danh sách chương
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328