Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 142
Giọng nói của Hứa Yên Miểu đột nhiên vang lên, chủ yếu là muốn khuấy động thêm: 【Thẳng thừng cứ ba năm tổ chức một trận đại hỗn chiến, ai sống sót thì được làm quan.】
Lão Ngự sử: "..."
Ông ta rất khó khăn mới kéo câu nói suýt nữa thì lạc đề trở lại, tiếp tục: "Cứ canh me ở nơi hoang vu hẻo lánh chờ quan viên đi qua, g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương rồi lấy văn bằng đi nhậm chức, chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao?"
Sau đó, quay sang nhìn Lão Hoàng đế, hành lễ thật sâu: "Bệ hạ! Thần xin Bệ hạ xử lý theo pháp luật, để thiên hạ biết được kết cục của kẻ giả mạo quan chức, khiến những kẻ cơ hội trong lòng có chút kiêng dè."
Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi sự phán xét từ Thiên tử.
Thiên tử lặng lẽ nghe Ngự sử nói xong, gật đầu nhẹ, gần như cùng lúc đó, trước mắt Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tối sầm, trong giây phút trước khi ngất xỉu hoàn toàn, nghe thấy Thiên tử nói: "Lời khanh nói rất đúng, cứ xử lý theo luật đi."
…
Huyện lệnh ngất xỉu, phu nhân đầu bếp thì không, nàng ta vẻ mặt rối rắm, rõ ràng là không biết phải làm sao.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng sắp xếp công việc tiếp theo: "Tìm kiếm vị Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương thật sự kia, đưa về quê quán an táng tử tế, nếu còn phụ mẫu người thân, thì cấp cho họ chút tiền bạc. Truyền Laị bộ sắp xếp người đến huyện Huỳnh Dương nhậm chức."
Còn một việc ông sẽ không nói ra, ông định để lại một phần Cẩm Y Vệ ở đây, xem vị Huyện lệnh mới nhậm chức này là người như thế nào, nếu hà khắc với bách tính thì lại thay người khác - Thiên hạ thiếu gì người muốn làm quan.
Các quan phủ phục mệnh hành lễ: "Bệ hạ thánh minh!"
Phu nhân Huyện lệnh lấy hết can đảm: "Bệ hạ! Thiếp mạn phép hỏi, kẻ này sẽ bị đày đến nơi nào?"
Lão Hoàng đế nói ra một địa danh, ánh mắt phu nhân Huyện lệnh rõ ràng sáng lên.
...
Ba tháng sau, Huyện lệnh và phu nhân Huyện lệnh "tái ngộ" tại một thị trấn nhỏ vùng biên cương.
Thế bá dẫn nàng ta đến trước mặt Huyện lệnh: "Cháu gái à, từ từ thôi, đừng đánh chết. Dù có đánh chết, thế bá cũng có thể tìm cớ che giấu được."
Phu nhân Huyện lệnh khẽ hành lễ: "Đa tạ thế bá."
Nàng là con gái nhà võ tướng, cha nàng là một võ quan, phẩm cấp không cao, nhưng đối phó với mấy tên lính quèn thì dễ như trở bàn tay. Mà vị thế bá này có giao tình rất tốt với nhà nàng, vừa biết tên chồng hờ này bị đày đến đất phong của mình, lập tức vỗ n.g.ự.c bảo cháu gái đến đây xả giận.
Huyện lệnh dường như run lên: "Nàng... nàng muốn làm gì..."
Phu nhân Huyện lệnh còn chưa kịp lên tiếng, mười mấy tên gia đinh lực lưỡng phía sau nàng đã xông lên như hổ đói, nắm đ.ấ.m to như cái bát cứ thế giáng xuống người Huyện lệnh.
Phu nhân kêu lên một tiếng: "Đang làm gì thế? Mau dừng tay!"
Mắt Huyện lệnh sáng lên.
Dưới ánh mắt long lanh đầy hy vọng của Huyện lệnh, phu nhân lấy khăn tay che mắt, quay mặt đi, rơi lệ nói: "Vẫn là lôi ra ngoài đánh đi. Ta tâm địa thiện lương, không nỡ nhìn những cảnh này!"
Một lúc sau, một cái đầu heo lại bị lôi trở vào.
Phu nhân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt ông ta, mỉm cười nói: "Ngươi còn nhớ Vân Nương, Tần tỷ nhi và Tô ca nhi không?"
Vân Nương chính là người vợ cả của ông ta, Tần tỷ nhi và Tô ca nhi là hai đứa con mà Vân Nương sinh cho ông ta.
Tim Huyện lệnh thắt lại: "Nàng muốn làm gì bọn họ?"
Phu nhân lại vỗ vỗ mặt ông ta, mỉm cười nói: "Cũng chẳng có gì, ta chỉ là thấy nương tử kia buồn phiền vì chuyện của ngươi, liền nói với nàng, trước đây nàng làm đầu bếp, sau này nếu muốn vẫn có thể đến làm đầu bếp cho ta, vẫn là một năm bốn lượng bạc, bao ăn bao ở. Trước đây nàng kiếm được bốn lượng bạc còn phải đưa cho ngươi hai lượng, bây giờ tự mình cầm bốn lượng sung sướng biết mấy, mấy tháng nay cũng chẳng nhớ đến ngươi nữa, còn hai đứa con của ngươi, dù sao năm năm trước ngươi cũng chẳng mấy khi về nhà, chúng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc về ngươi, bây giờ đang ôm chong chóng và búp bê mà nương mua cho cười vui vẻ kìa, nào còn nhớ đến ngươi."
Huyện lệnh phun ra một ngụm máu: "Ta không tin!" Võ tướng khuê tú không nhớ đến ông ta, ông ta cũng có thể hiểu được, nhưng... Vân Nương hiền lành như vậy, sao có thể!!!
"Tin hay không tùy ngươi." Dù sao nàng nói đều là sự thật.
Phu nhân vỗ tay, đứng dậy.
Nàng lấy chồng vốn là để thực hiện hôn ước cũ, cha nàng và người bạn cũ hôm đó uống rượu say, trong lúc kích động đã định ra hôn ước cho hai nhà.
Sau khi chuyện này xảy ra, cha nàng đã tự tát mình ba ngày ở nhà. Còn thề trời, sẽ không bao giờ can thiệp vào hôn nhân của nàng lần thứ hai, nàng chọn ai thì là người đó.
Danh sách chương
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328