Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 312
Hu hu hu hu hu hu ——
Giờ nói cho bọn họ biết, cái gọi là “nhất triêu đốn ngộ” là chỉ việc khỏa thân bị nhìn thấy!
(*Nhất triêu đốn ngộ: Một sớm ngộ đạo. Tức là bỗng nhiên tỉnh ngộ, giác ngộ ra chân lý, đạo lý nào đó.)
Hu hu hu hu hu hu ——
Lúc trước bọn họ đối với năm chữ “Cao Dương giai thiếu niên” có bao nhiêu ngưỡng mộ hướng về!
Nghẹn ngào.jpg
[Hít hà——]
Một ngày tốt lành
[Nhưng mà đúng là có thiên phú thật, học hành và du học mất mười năm, lại bế quan hai mươi năm, thật sự cho ra đời được một bộ sách có ảnh hưởng sâu sắc đến văn đàn.]
“Không sao… không sao… Văn chương của Văn tông là thật! Chúng ta đâu phải thích ngài ấy lúc trẻ có kinh diễm hay không.”
Các quan viên động viên lẫn nhau: “Hơn nữa! Thời đó có ‘nhất văn nhất thi, Nam Quách Bắc Phùng’, ngoài Văn tông, còn có ‘Thi bá’! Vị đại gia này cũng là người hậu tích bạc phát, năm mươi tuổi trước không làm nên trò trống gì, năm mươi tuổi sau, nhất minh kinh nhân! Cố sự của ông ấy nhiều nhất, từ tình hay nhất, khí lực mạnh mẽ nhất —— xứng đáng là nốt chu sa!”
Đúng vậy, nốt chu sa cũng là học từ chỗ Hứa Yên Miểu.
[Oa! Phùng gì gì đó này cùng với một người khác được xưng tụng là nhất thời Quách Phùng… Phùng là Phùng Văn Tông, Quách là ai?]
Các quan: "!!!"
Nhanh!!!
Nhanh có người đi đánh ngất Hứa Yên Miểu!
*
Không kịp nữa rồi.
[Oa! ‘Thi bá’ kìa! ‘Trăm năm học điển, nghìn năm học Quách’ kìa! Giỏi quá! Để ta xem…]
Hứa Yên Miểu chớp mắt, ngay cả tiếng lòng cũng trở nên kéo dài và chậm chạp.
[Oa… Ô…]
Các quan đồng loạt xôn xao.
Mỗi lần tiểu Bạch Trạch dùng giọng điệu này! Đều không phải chuyện tốt!
Ngươi dừng tay lại! Hai người trong đó ít nhất cũng phải để lại cho chúng ta một người chứ!
[Thật sự còn có thể làm như vậy sao? Nhân lúc còn trẻ, tự mình chuẩn bị sẵn hàng ngàn bài thơ ở mức độ bình thường và thỉnh thoảng có vài bài xuất thần vượt mức, rồi đi tìm các bậc tiền bối văn hào lớn tuổi và có năng lực, bám riết lấy họ, để họ sửa chữa và chỉ điểm…]
Các quan viên không hiểu.
Việc này thì sao? Xin chỉ giáo tiền bối chẳng phải rất bình thường sao? Tuy là hàng ngàn bài thơ thì hơi nhiều, nhưng có lẽ chính vì sự cầu học không ngừng nghỉ như vậy, mới có thể trở thành một đời Thi bá.
[Sau đó, chờ những tiền bối đã sửa thơ đều c.h.ế.t hết, thì lấy những câu thơ tinh túy đã được sửa đi sửa lại nhiều lần ra!!!]
“???”
“!!!”
[Cái ‘bá’ trong ‘Thi bá’ này, thật sự là ‘bá’ trong ‘bác thải chúng trường’ sao?]
(*Bác thải chúng trường" nghĩa là bác bỏ, loại bỏ, gạt bỏ tất cả những điều tầm thường, dung tục. Nó thường được dùng để chỉ việc theo đuổi những lý tưởng cao cả, thoát khỏi những ràng buộc của cuộc sống trần tục.)
Không!!!
Không có chuyện như vậy! Đó là ‘bá’ trong ‘uyên bác’!
Những người hâm mộ trong lòng gào thét, rồi trong đầu không khỏi văng vẳng:
Câu thơ “tinh túy”.
“Chỉ điểm” của danh gia.
Tiền bối c.h.ế.t hết.
……
Chết tiệt!
Mấy trăm năm trôi qua, bọn họ thế mà vẫn còn “may mắn” được biết sự thật sao?!
—— Một cổ nhân mấy trăm năm trước, bọn họ thế mà vẫn có thể sập phòng???
(*idol dính scandal sụp đổ hình tượng)
Những người hâm mộ Quách đại gia nhất thời như trời đất sụp đổ, choáng váng, chỉ muốn khóc òa lên.
Còn những vị quan có mặt chỉ thích Phùng Văn Tông, cảm thấy bình thường với Quách đại gia bỗng dưng có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Tuổi trẻ nông nổi, dùng ngũ thạch tán thì sao chứ! Người ta biết xấu hổ rồi mới hăng hái, phấn đấu vươn lên đó! Hơn nữa, sách là tự mình viết, văn chương là tự mình làm! Chẳng phải tốt hơn Quách gì gì đó kia sao?
……
Hoàng đế phê duyệt tấu chương cả ngày.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, đoán chừng hoàng thành sắp đóng cửa, người ở Văn Hoa đường cũng sắp tan làm, liền gọi Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đến: "Bên đó tình hình thế nào?"
Sau một khắc im lặng kỳ lạ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ với vẻ mặt khó tả: "Không một ai sống sót."
Hoàng đế hơi mở to mắt: "... Hả?"
*
Tối hôm đó, trong từng ngôi nhà ở kinh thành, vang lên tiếng khóc than ai oán.
Khiến cho thân bằng hảo hữu của họ nghi hoặc.
Danh sách chương
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328