Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 51
Để Thích Trang mời cơm cũng là trêu mối quan hệ hiện tại của họ.
Anh em có người yêu là phải mời cơm, khó khăn lắm mới thấy Vệ Biện thật sự cặp được một người giàu, vậy thì nhất định phải bòn rút cho Thích Trang một phen.
Bạn gái của Lưu Thành cũng tới, Thích Trang đặc biệt liếc nhìn cô hai cái, cảm thấy rất xa lạ, chắc là không phải người cùng giới, đến khuôn mặt cũng chưa từng thấy.
Lưu Thành chọc chọc Vệ Biện, "Không phải nói là tự nấu ăn trong căn hộ sao?"
"Em ấy nấu ăn dở lắm." Vệ Biện bịa bừa một câu.
"Không phải, Thích Trang bảo cậu ấy nuôi mày cơ mà?"
Vệ Biện ngừng một lát, bịa tiếp, "Tại nấu dở quá, nên chỉ để mình tôi chịu khổ thôi, không làm khó mọi người."
Lưu Thành cười lớn, "Khổ mày thật, phải ăn đồ ăn dở đến thế."
Hai người nói chuyện một lúc, Ngô Dương ở đối diện xen vào hỏi: "Hai người xác định quan hệ từ khi nào vậy? Là hôm anh kéo anh ấy vào nhóm ấy à?"
Ngày 13.
Vệ Biện nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu, "Loại chuyện này tao sẽ nhớ được chắc? Mấy người thấy tao từng nhớ mấy cái chuyện đó khi nào chưa."
Thích Trang vừa bước vào phòng bao thì nghe thấy câu này, hắn đang cầm khăn giấy lau nước trên tay, thích thú hỏi: "Nhớ gì cơ?"
"Ngày hai người xác định quan hệ," Ngô Dương đáp.
"À, ngày 14 thì phải," Thích Trang ra vẻ nghiêm túc nghĩ ngợi, "Chắc tầm đó."
Nói xong hắn cố tình nhìn vẻ mặt của Vệ Biện, hơi tối lại, trong lòng hắn thấy buồn cười, cảm thấy diễn xuất của mình thật đỉnh.
Vệ Biện im lặng rất lâu, bấm bấm gì đó trên điện thoại, gần tám giờ thì bất ngờ đứng dậy kêu nhân viên phục vụ ngoài kia vào bật ti-vi trong phòng bao.
Nhân viên ngoan ngoãn bật, "Thưa khách, chỗ chúng tôi không có mạng."
"Không cần mạng," Vệ Biện ném điều khiển cho Thích Trang, "Chỉnh sang kênh XX đi."
Thích Trang mất vài phút mới chỉnh được, trên đó đang chiếu một bộ phim truyền hình, Thích đại thiếu ngẩng lên nhìn Vệ Biện, anh không cảm xúc nhìn hắn, "Nhìn ti-vi đi."
Trên ti-vi, nhân vật nữ chính xuất hiện trong bệnh viện với nụ cười quái dị, tiêm cho người đàn ông nằm bất tỉnh trên giường một ống thuốc trong suốt.
Sau đó cô vuốt mặt nam chính, nửa khóc nửa cười trách móc: "Chồng ơi, sao anh không nhớ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em nói mười mấy lần mà anh không để tâm, sao anh phản bội em, em thật không nỡ xa anh, nhưng anh không được quên mọi ngày quan trọng khi chúng ta yêu nhau, rõ ràng em đều ghi nhớ mà!"
Thích Trang:...
Hắn bị sặc, ho không ngừng, Vệ Biện vỗ lưng hắn, "Sao không cẩn, thận, thế."
Đừng vỗ nữa! Xin anh đừng vỗ!
Sau khi bình tĩnh lại, Thích Trang quay sang Ngô Dương, "Vừa rồi tôi nhớ sai rồi, không phải 14 mà là ngày 13."
Ngô Dương ngơ ngác gật đầu, cậu chỉ hỏi bâng quơ thôi mà.
Trên bàn ăn không có Quách Hạo, Vệ Biện nhắn trong nhóm, không giấu ai cũng không bỏ sót ai, đều là người lớn cả, nhưng Quách Hạo đã chọn không đến.
Ngô Kình sắp ăn no, nói với Vệ Biện: "Cậu ấy vẫn đang ở bệnh viện, cả ngày lẫn đêm đều ở đó, với lại..."
Hắn ngập ngừng một lúc rồi vẫn nói tiếp, "Đoạn Bích Lan đã từ chối điều trị thuốc rồi, cô ấy nói không muốn lãng phí bất cứ đồng nào không đáng nữa."
Vệ Biện mãi mới lên tiếng: "Ba mẹ cô ấy không đến sao?"
"Sao có thể chứ," Ngô Kình thở dài, "Bọn tôi nhờ mấy người quen tìm số nhà cô ấy, khó khăn lắm mới tìm được, đối phương vừa nghe thấy ba chữ Đoạn Bích Lan thì lập tức cúp máy, số cũng bị chặn luôn. Anh Thành phải khuyên mãi họ mới nghe, nói người đang nằm viện sắp không qua khỏi, hỏi có thể đến nhìn một lần không, bọn họ chửi chúng tôi lừa tiền, một xu cũng không có."
Hắn rút hộp thuốc ra, châm điếu thuốc, "Thật lòng mà nói, Biện à, mày đừng trách tao vô tâm hay giả nhân giả nghĩa. Tao thật sự hiểu cô ấy, từ nhỏ đã đói khát, cô ấy sống được lớn chừng này là nhờ chúng ta cho ăn từng bữa, cô ấy bám mày, vì mày tốt. Đừng cười, mày thật sự rất tốt, hồi nhỏ mày hung dữ với ai cũng được, nhưng đều lén lút giúp đỡ mọi người, bây giờ cũng vậy."
Hắn đưa điếu thuốc cho Vệ Biện, anh nhận lấy.
Ngô Kình tiếp tục, "Nói thật là, cô ấy là do chúng ta cứu sống. Khi chúng ta rời đi, cô ấy vẫn còn đi học, đột nhiên những người cô ấy dựa vào lớn lên đều biến mất, bị bắt nạt cũng chẳng thể nói ra, gia đình thì khỏi bàn, ai mà không sợ chứ. Tao có thể hiểu được chuyện cô ấy lừa anh cả để đến thành phố H, có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Nhưng... tao vẫn thấy khó chịu, đối diện với cô ấy tao thấy khổ sở, chuyện này không trách ai được, trách xe, trách tài xế, trách ông trời."
Hắn uống nhiều, nói đến đây thì giọng nghẹn lại, mọi người im lặng dần, lắng nghe hắn nói, "Hồi bọn mình đến thành phố H, anh cả lén cho tao hai vạn, mọi người không biết đúng không?"
Vệ Biện quay đầu nhìn hắn.
Ngô Kình xoa mặt, "Anh ấy không cho tao nói với Biện, vì mày chắc chắn không lấy. Cũng không cho tao nói với anh Thành, vì anh ấy cũng sẽ từ chối. Anh ấy kéo tao ra ngoài nói chuyện, lén nhét vào cặp tao hai vạn, đợi tao lên xe mới phát hiện, tao định chuyển lại, anh ấy nói số tiền đó là để tao chăm sóc chúng ta... Anh ấy nói đợi chúng ta kiếm được gấp mười lần rồi trả... Tao thật sự, thật sự..."
Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không kịp phản ứng, bọn họ bị tin sét đánh khiến đầu óc trống rỗng.
Đoạn Bích Lan, anh họ của Biện, Biện.
Biết không ai sai, nhưng khó tránh khỏi oán trách, oán ai được đây?
Gia đình Đoạn Bích Lan sợ phải đền tiền, sợ dư luận đàm tiếu, trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà. Cô gái ấy bị xã hội ép đến mức hoặc chết về thể xác, hoặc chết về tinh thần. Khi Quách Hạo đưa cô về, cô không dám bước trên sàn nhà, không dám đối diện ai, không dám nhìn Biện, không thể nghe bất cứ điều gì về chuyện đó.
Rồi phát hiện bệnh di truyền của cô.
Có lẽ chính căn bệnh này khiến gia đình cô xem cô là gánh nặng.
Bọn họ không quan tâm, người sẽ chết.
Nhưng trong lòng họ mâu thuẫn.
Nặng nề đến mức không thể chứa thêm cảm xúc nào ngoài nỗi buồn.
Ngô Kình nói xong vài câu, mắt mọi người trên bàn đều đỏ, đám đàn ông gồng mình kìm nén, cố không để nước mắt rơi.
Vệ Biện còn chưa hút điếu thuốc, giọng đã khàn, "Anh ấy còn đưa mày tiền à."
"Chứ sao," Ngô Kình cố làm nhẹ giọng, "Mày tưởng lúc mới đến thành phố H bọn mình ba bữa no đủ chắc?"
"Sao mà lo lắng thế," Vệ Biện cười khẽ, "Chỉ lớn hơn tao mười tuổi, mà suốt ngày như cha tao vậy."
Mọi người cười theo, trong tiếng cười, khóe miệng của Vệ Biện dần hạ xuống, anh nhìn điếu thuốc trong tay vài phút, rồi đặt xuống bàn, quay sang Thích Trang nói: "Ôm anh đi."
Thích Trang ôm lấy anh.
.
Sau khi Thích Trang nhắn xong với ba hắn, ông đã cảnh giác rằng có người sẽ gửi những bức ảnh chẳng ra gì của con trai cho mình, nên đã dặn dò cả công ty, nhận tài liệu hay bưu phẩm phải chú ý an toàn và nguồn gốc.
Cả ngày trôi qua, vậy mà ông chẳng nhận được gì.
Trợ lý mang tài liệu vào để ông ký, vô tình nhìn thấy màn hình máy tính của tổng giám đốc.
Trên đó đang tìm kiếm một cái tên, Vệ Biện, bên dưới còn kèm theo hình ảnh.
Đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai lần trước cô thấy trong điện thoại của sếp sao? Thì ra là tên Vệ Biện, trời ơi, ngay cả cái tên cũng đẹp!
Ba Thích ký xong thì thấy ánh mắt của trợ lý, mặt liền tối sầm lại. Trợ lý ngượng ngùng cười hai tiếng rồi lùi ra khỏi văn phòng.
Xem kìa! Chỉ mỗi khuôn mặt đó thôi đã khiến trợ lý của ông chẳng còn quy củ gì nữa! Người thế này có thể là loại tốt được sao!
Ba Thích bấm chuột, mặt đanh lại lướt thông tin. Đứng đầu danh sách có một diễn đàn, tên là Trại gà MIAIDU. Ông Thích tổng nhíu mày, sao lại có chuyện Vệ Biện còn dính líu đến trang trại nuôi gà? Cái tên trại gà này sao lại khó hiểu thế chứ.
Ông nghĩ đến câu nói của con trai, "tìm hiểu về anh ấy", đành nhấn vào diễn đàn này.
Ba Thích rất ít khi dạo mấy thứ này, bình thường ông chỉ đọc tin tức và thông tin thời sự do trợ lý tổng hợp. Nhiều lời trong diễn đàn ông đọc mà không hiểu, chẳng biết đám thanh niên này đang nói gì.
Ông càng đọc thì càng cau mày, vừa định thoát ra thì thấy tên con trai mình.
Nhấn vào xem, thiếu chút nữa ông bị chọc tức đến mức phun cả máu già.
Xem cái gì đây! Ai viết cái vớ vẩn này thế này!
【Thảo luận: Trong giới này, Vệ Biện và Thích Trang, nếu hai người họ lên giường thì ai nằm trên?】
Bình luận đầu tiên còn viết: 【Tôi ủng hộ Vệ Biện, chẳng phải cậu ấy công hơn Thích Trang rõ ràng sao.】
Ba Thích kìm một hơi, ông biết con trai mình thích cặp kè với người khác, cũng biết từ trước đến nay con trai luôn chiếm thế thượng phong. Vậy mà đám người này dám nói cái kẻ trông chẳng giống người tốt kia còn lợi hại hơn cả con trai ông?!
Kéo xuống thêm thì không chỉ vậy, cả đống người đều hùa theo khen anh chàng kia, thỉnh thoảng mới có vài người hô hào tên Thích Trang.
Mặt sầm xuống, sắc mặt ba Thích xấu đi trông thấy, ông gọi trợ lý vào, chỉ vào màn hình mà ra lệnh, "Đi mua ba vạn thủy quân, đảo ngược tình thế lại cho tôi!"
Trợ lý nghiêm túc đáp ứng, sắc mặt tổng giám đốc quả thật không ổn, tình hình xem ra đã vô cùng bất lợi.
"Vâng, Thích tổng."
.
Bữa ăn kết thúc, tất cả đều ngà ngà say, chỉ có Thích Trang và bạn gái của Lưu Thành là tỉnh táo, lần lượt dìu từng người lên xe.
Bạn gái của Lưu Thành thở phào, "Thật may là có cậu ở đây Thích Trang, nếu không một mình tôi chẳng khiêng nổi mấy người họ đâu."
"Không có gì mà," Thích Trang đóng cửa xe lại, không vội lái đi, "Tôi nghe Lưu Thành nói hai người sắp đính hôn?"
"Đúng vậy," cô bạn gái của Lưu Thành thẳng thắn, "Cũng sắp rồi, khi bọn tôi kết hôn, cậu với Vệ Biện nhất định phải làm phù rể cho chúng tôi đấy! Đẹp trai thế này phải đến chống đỡ mặt mũi chứ."
Giờ đã là cuối tháng bảy, họ sắp đính hôn, kết hôn nhanh nhất cũng là năm sau. Cô gái ngầm ám chỉ rằng mong Thích Trang và Vệ Biện sẽ không chia tay vào năm sau. Thích Trang mỉm cười, gật đầu thân thiện, "Chắc chắn rồi."
Thích Trang ngừng lại một chút, "Cô và Lưu Thành từ khi bắt đầu đến bây giờ, gia đình cô chưa từng nói gì sao?"
Bạn gái của Lưu Thành hiểu ý anh, "Dĩ nhiên là nói chứ, ba tôi có một thời gian còn nhốt tôi trong nhà không cho ra ngoài, ai đến khuyên cũng không lay chuyển được. Mẹ tôi thì khuyên tôi, ngày đêm khuyên nhủ, thời gian đó tôi tưởng mình sẽ khóc đến khi chết tâm hoàn toàn."
"Vậy," Thích Trang truy hỏi, "Sao lại đồng ý rồi?"
"Lưu Thành đó," cô cười ngọt ngào, "Anh ấy hỏi tôi có hối hận không, nếu hối hận thì anh ấy sẽ buông tay, không hối hận thì dù mất mạng cũng phải cưới tôi về. Tôi nói không hối hận, thế là anh ấy đứng trước cửa nhà tôi cầu hôn suốt cả tháng trời, ngốc nghếch lắm. Mẹ tôi bảo anh ấy mà làm vậy người ta sẽ nói ra nói vào, anh ấy liền chuyển sang đứng ở đầu ngõ, bố mẹ tôi ra vào thì anh ấy đều như đứng nghiêm chào đàng hoàng, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng. Có một lần ba tôi đi làm ca đêm về, vừa xuống xe đã choáng váng suýt ngã, anh ấy không biết lái xe, lo đến mức cõng bố tôi chạy đến chỗ bảo vệ, nhờ người đưa vào viện..."
Thích Trang mỉm cười, "Cô gả đúng người rồi."
"Còn gì nữa," bạn gái của Lưu Thành tinh nghịch nháy mắt, "Cho nên Thích Trang, nếu anh thật sự yêu Vệ Biện, yêu đến không thể rời xa, hai người phải kiên trì đến cùng, đừng để lại nuối tiếc. Chỉ cần hạnh phúc, còn sợ gì chứ?"
Thích Trang ngước mắt nhìn bầu trời, ở H thị trăng thường bị mây và tòa nhà cao tầng che khuất, hôm nay lại hiếm khi treo lơ lửng trên cao.
"Cô chỉ có một đứa em thôi à?" Thích Trang hỏi.
Bạn gái của Lưu Thành, "Còn có một đứa em trai."
Thích Trang thở dài, đùa cợt, "Chúng tôi nhất định sẽ kiên trì, chỉ tiếc là, ba tôi khỏe mạnh lắm, chắc không có ngày Vệ Biện phải lấy lòng ông ấy đâu."
Đứa con hại ba.
Hai người đưa tất cả về đến căn hộ, Vệ Biện nửa tỉnh nửa mơ, "Thích Trang?"
Đây là trong căn hộ của anh. Vệ Biện đau đầu, gọi một tiếng không thấy hắn bên cạnh, anh liền tỉnh cả cơn buồn ngủ.
Thích Trang đã đưa anh về rồi tự đi mất sao? Chết tiệt!
Anh loạng choạng xuống giường, phòng ngủ không bật đèn, phòng tắm cũng không có ai, chỉ có tiếng thở của chính mình.
Một lúc sau, anh hoàn hồn lại, kéo cửa ra, đi ra phòng khách, "Thích Trang."
"Trong bếp," Thích Trang tựa vào cửa bếp, ánh mắt mang ý cười, "Tìm em à?"
Vệ Biện xoa đầu, bước chân xoay hướng về phía phòng tắm, "Tiện miệng gọi em thôi."
Một lát sau anh hỏi, "Em làm gì trong bếp vậy?"
"Nấu canh giải rượu cho anh," Thích Trang bước đến ôm anh từ phía sau, "Khen em đi."
Vệ Biện không vào phòng tắm nữa, "Ừm, vợ ngoan."
"Dựa vào việc uống rượu mà nói bậy à," Thích Trang cười đắc ý, hai cánh tay dùng lực nâng cả người anh lên, đặt Vệ Biện xuống sofa, đè lên người anh cười nói, "Nhân lúc anh như thế này, có phải em nên giở trò lưu manh một lần không?"
Vệ Biện, "Đau đầu."
Lời vừa dứt, thái dương đã được đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp, Vệ Biện giãn mày, thoải mái đến mức muốn ngủ tiếp.
Một lát sau, bàn tay dừng lại, Vệ Biện mở mắt ra, nhìn Thích Trang đang đi vào bếp.
Anh ngồi dậy, nghĩ một chút, rồi lấy chiếc điện thoại trong phòng ra. Nhân lúc Thích Trang không ở đây, anh vào công cụ tìm kiếm và gõ một câu.
"Làm sao để tặng bạn trai một món quà sinh nhật cả đời không quên được."
Kết quả liên quan có 618 cái, hàng đầu tiên của câu trả lời đầu tiên chỉ có hai chữ.
Cầu hôn.
.
Thích Trang tranh thủ lúc Vệ Biện chưa vào bếp, tiếp tục đọc thông tin vừa tìm được.
Câu trả lời xếp hạng đầu rất dài, hắn mới đọc được một nửa.
"Một món quà sinh nhật cả đời không quên cần phải thể hiện hoàn hảo tình cảm của bạn. Nếu bạn và bạn trai đã yêu đến mức độ sâu đậm, sao không nhân cơ hội mà ra tay trước, dành cho anh ấy một màn cầu hôn đủ lãng mạn."
"Không phải là những bữa tối với rượu vang và nến đã lỗi thời, mà là hoa tươi, đam mê, ngọt ngào và tình yêu không thể che giấu thêm được nữa."
"Hãy để anh ấy đeo chiếc nhẫn của bạn, từ đó những nụ hôn của anh ấy chỉ thuộc về bạn."