Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 42
Đêm đó, ông chủ MIAIDU đặc biệt gọi điện cho Vệ Biện, nhắc nhở anh đừng ham chơi năm sáu ngày liền mà quên công việc ngày mai.
"Ngày mai, chắc họ sẽ phấn khích lắm. Nếu tiếng hét có lớn chút, cậu cố gắng chịu, đừng để lộ vẻ khó chịu trên mặt."
MIAIDU vốn nghỉ một ngày khi Vệ Biện có buổi biểu diễn riêng. Lúc này, ông chủ vừa nói chuyện điện thoại vừa nằm thoải mái trên ghế sô pha, nâng ly rượu vang, trong đầu đã mường tượng cảnh doanh thu ngày mai.
Sẽ có bao nhiêu người đổ tiền giành chỗ ngồi đây? Chắc đông đến mức MIAIDU không chứa nổi, có khi còn phải dặn nhân viên giới hạn số người. Nghĩ đến thôi đã thấy dễ chịu khắp người. Người ở đầu dây bên kia chính là cây hái tiền quý giá của ông ta.
Vệ Biện đáp một tiếng "biết rồi," sau đó nói:
"Có chuyện này tôi muốn nói."
"Chuyện gì?" Ông chủ cảnh giác: "Không chơi bời, cờ bạc, m.a t.ú.y đâu đấy."
"Ai thèm chơi mấy thứ đó với ông chứ!" Vệ Biện lườm một cái, đứng tựa vào mép sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía bếp, hạ giọng: "Chỗ ngồi trung tâm, giữ lại, đừng bán."
"Gì cơ?!" Rượu vang đổ ra áo, ông chủ sửng sốt. "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?"
"Tôi bảo," Vệ Biện nói thẳng, "đừng bán chỗ ngồi trung tâm."
"..." Ông chủ hít sâu vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cậu cho tôi một lý do đi."
"Chắc tôi nói chưa rõ." Vệ Biện ho khan hai tiếng, "Ý tôi là, ông để chỗ đó cho tôi."
Ông chủ cười gằn: "Biện à, mặc dù chúng ta thân thiết, cậu lại làm việc trong MIAIDU của tôi, nhưng công tư phải phân minh, tôi để lại chỗ ngồi cho cậu thì được thôi, nhưng cũng phải nói chuyện tiền nong chứ nhỉ?"
"Tôi nói tôi không trả tiền à?" Vệ Biện bước ra ban công, đóng cửa phòng khách lại, nhìn qua cửa kính về phía trong nhà, rồi bình thản đáp: "Niêm yết 5000, thân thiết thế này, ông bớt tôi 20%, giá chốt 4000."
Ngữ khí đầy đương nhiên, suýt nữa làm ông chủ tức xỉu: "Đợi đã, giá niêm yết 5000 ở đâu ra?"
"Chứ ông không phải tự ý hét giá đấy à?" Vệ Biện nói, "Ông mập à, còn định chặt chém tôi? Đừng lãng phí thời gian của tôi. Nếu không đồng ý, tôi chiếm chỗ đó luôn."
"Cậu cần chỗ ngồi làm gì?" Ông chủ bất lực: "Cậu vừa trên sân khấu vừa xuống dưới xem à?"
"Nghe ông nói kìa, chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai sao?" Vệ Biện bật cười nhẹ.
Nói xong, không đợi ông chủ trả lời, anh thẳng thừng cúp máy: "Quyết định vậy đi. Ngày mai nếu tôi phát hiện ông bán chỗ đó cho người khác, đừng trách tôi làm khó người ngồi đó."
Tắt điện thoại xong, phía dưới tòa nhà có người đang chơi cầu lông dưới ánh đèn đường, hương cơm chiều lan tỏa khắp nơi. Vệ Biện chống tay lên lan can, tận hưởng làn gió thoảng qua, rồi quay lại vào bếp tham quan một đại thiếu gia đang nấu cơm.
Ở phía bên kia, ông chủ MIAIDU bị một cú sét trời giáng dọa đến ngồi không vững.
Thằng nhóc này lại có bạn trai rồi à?
Không đúng, đó không phải trọng điểm.
Thằng nhóc này vì bạn trai mới mà đặc biệt gọi điện bảo mình giữ chỗ ngồi?!
...
Chuyện này kể ra, có khi chẳng ai tin đâu.
Thích Trang nấu cơm xong, vừa rút khăn giấy lau tay, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trên bàn trà đã reo. Hắn bèn đá chân Vệ Biện: "Đi nghe điện đi."
Vệ Biện đi nghe máy: "A lô."
"Anh Trang," đầu dây bên kia, Chu Hằng gấp gáp, "Mày đưa chìa khóa căn nhà ở An Hòa đây, mau cho tao mượn để trốn!"
"Trốn cái gì?"
"Ôi trời đất ơi, chính là cái ông già nhà tao đấy!" Chu Hằng thở hổn hển, hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai: "Ông ấy đưa cái cô Bạch Tri Tri kia về nhà! Tao nói bao nhiêu lần rồi là tao không thích cô ta, ông già không biết trúng phải bùa mê thuốc lú gì, ai nói lý lẽ cũng không nghe!"
Cố ép hắn với cô này bồi dưỡng tình cảm, bồi dưỡng cái quái gì chứ!
Vệ Biện "ồ" một tiếng, xoay người bảo Thích Trang: "Điện thoại của Chu Hằng này."
"Vậy thì cúp đi." Thích Trang tiện miệng: "Đừng quan tâm cậu ta, chúng ta ăn cơm trước."
"Nghe chưa?" Vệ Biện nói vào điện thoại: "Anh Trang của cậu đang bận ăn cơm, cậu gọi lại sau nhé?"
"..." Chu Hằng bật khóc: "Anh Biện, tôi sai rồi! Xin anh đưa điện thoại cho anh Trang đi, hu hu hu, tôi cần cứu viện!"
Thôi thì nhận sai trước cho lành. Chu Hằng thầm nghĩ, đánh thức lòng tốt của Vệ Biện và Thích Trang, nên khóc lóc nghe còn thê thảm hơn.
Vệ Biện thở dài một tiếng, nói chuyện với cậu ta: "Gần đây bận lắm à?"
"Phải!" Chu Hằng vừa được khơi đúng mạch, liền thao thao bất tuyệt: "Gần đây bị ba ép chạy khắp nơi, chẳng có thời gian lướt điện thoại. Giờ tôi thực sự ghen tị với anh Trang, cậu ấy làm thế nào mà duy trì được tình trạng ba con nước sông không phạm nước giếng thế? Lại còn hẹn hò thoải mái, người theo đuổi thì đếm không xuể, tự do biết mấy."
Vệ Biện kiên nhẫn nghe xong, bật cười đầy ẩn ý: "Nhiều người theo đuổi thế à?"
Chu Hằng chỉ muốn tát cho mình vài cái, không đúng, hắn bỗng ngờ ngợ: "Sao cậu lại ở nhà anh Trang?"
"Xem ra gần đây cậu đúng là không có thời gian lướt điện thoại." Vệ Biện cười nhạt. "Được rồi, bây giờ, mở điện thoại, vào xem vòng bạn bè của anh Trang. Tôi cho cậu năm giây."
Năm giây sau, Chu Hằng rú lên như bị giẫm trúng đuôi.
Vệ Biện bịt tai, vòng bạn bè của Thích Trang vẫn là bài đăng lần trước chia sẻ bài của anh. Anh đã lén lút xem qua, cả đống con sen nhan sắc bên dưới thi nhau gào thét đẹp trai quá, người xin số liên lạc, người muốn làm quen, chẳng có ai nhận ra người trong ảnh là một cặp đôi.
Nghĩ vậy, anh thản nhiên nói: "Đừng kêu nữa."
Chu Hằng lập tức im bặt: "Hai người định làm gì đây, thật sự ở bên nhau à?"
Cách đây không lâu, hắn còn khuyên anh Trang đừng yêu Vệ Biện, làm anh em tốt hơn. Chớp mắt cái, anh em đã thành người yêu của người ta.
"Chuyện rõ như ban ngày." Vệ Biện mất kiên nhẫn: "Không thể đừng hỏi lại bằng miệng sao?"
Chu Hằng: "... Cậu dữ thế làm gì."
Thích Trang ở phía sau liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày, giọng nói cao hơn, "Chu Hằng, mày cúp máy đi, nửa tiếng nữa tao sẽ gọi lại cho mày sau."
Chu Hằng nghe vậy, đang định ngoan ngoãn cúp máy để Vệ Biện đi ăn cơm, thì Vệ Biện đã lên tiếng, "Đi bình luận một cái 99."
"Cái gì cơ?"
Chu Hằng tưởng mình nghe nhầm, đang định hỏi lại thì Vệ Biện đã cúp máy.
.
Lưu Thành thay mặt ông chủ xin phép nghỉ cho Quách Hạo, giọng nói ấp úng, "Có lẽ phải xin hai tháng."
"Tôi cũng không rõ mấy cậu định làm gì," ông chủ hiếm khi nghiêm túc, "Hai tháng, kể cả nơi đãi ngộ tốt nhất cũng không đồng ý. Ban nhạc của các cậu tôi chưa từng quản, nhưng có một điều cậu phải nói rõ với tôi: Cậu ta nghỉ, thì ai thay thế?"
Lặng một lúc, Lưu Thành nói, "Chúng tôi sẽ tìm người thay thế trong hai tháng đó, ông chủ yên tâm, những năm qua ông luôn chiếu cố chúng tôi, điều này chúng tôi đều ghi lòng tạc dạ, thế nào cũng không gây phiền phức cho ông."
Ông chủ thở dài, "Tôi không làm khó các cậu, nhưng có một chuyện tôi phải hỏi rõ. Lưu Thành, cậu nói thật với tôi đi."
Lưu Thành cười khổ một tiếng, "Ông hỏi đi."
"Vệ Biện nói cậu ta có bạn trai rồi," ông chủ giọng điệu rất nghiêm túc, "Cậu nói xem, người đó là ai?"
Lưu Thành nghẹn một chút, "Ông hỏi cái này làm gì?"
"Thì tò mò thôi mà," ông chủ nghiêm trang, "Đúng lúc còn có người tặng quà cho cậu ta, kiểu như tiểu thư Xảo Nhi, tôi khó mà từ chối được. Cậu cho tôi một lý do, tôi còn biết mà từ chối giúp cậu ta."
Cái tên Xảo Nhi này trong tai họ đúng là danh tiếng vang dội.
Không chỉ quà cáp, còn có đủ loại thư tình. Lời lẽ thâm thúy, ý tứ đong đầy, nét chữ mềm mại dịu dàng. Thật khó tin một tiểu thư như vậy lại có thể thích một người cởi mở như Vệ Biện.
Lần này ông chủ vừa nhắc, Lưu Thành rõ ràng có phần do dự, "Thật sự có thể à? Mấy người như cô ấy dễ dàng từ bỏ thế sao?"
"Không chắc," ông chủ thẳng thắn, "Phải xem bạn trai của Vệ Biện lợi hại thế nào. Người tài giỏi tự nhiên khiến người khác biết điều, kẻ bình thường thì vẫn có một số người tạm thời rút lui."
Nói ra có thể khiến ông bất ngờ đấy, ông chủ ạ, bạn trai của Biện là Thích Trang, như vậy đủ lợi hại chưa? Đủ khiến người ta biết điều chưa?
"Thế này đi, ông chủ," Lưu Thành nói, "Chuyện này để tôi hỏi thử Biện đã, dù sao thì..." Dù sao thì hai 1 ở bên nhau cũng đủ làm giới GAY chấn động rồi.
"Biện đồng ý rồi, tôi sẽ nói lại cho ông."
Đến khi kết thúc cuộc gọi vẫn không moi được thông tin gì, ông chủ lắc đầu, đối với người bạn trai bí ẩn của Vệ Biện lại càng thêm tò mò.
.
Chu Hằng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi Thích Trang, "Lúc nãy Vệ Biện nghe điện thoại hình như nói tao đi bình luận cái gì đó 99, mày giúp tao hỏi xem, có phải tôi nghe nhầm không?"
Thích Trang thản nhiên đáp, "Bình luận cái gì?"
"Bài đầu tiên trên vòng bạn bè của cậu ấy," Chu Hằng nói, "Cái bài nhiều người like ấy."
Thích Trang ngẩng đầu, gắp một miếng rau cho Vệ Biện, "Cái này cũng phải ăn."
Vệ Biện lười biếng liếc hắn một cái, rồi lật sang trang tạp chí bên cạnh. Trên trang giấy là một người mẫu với đôi môi đỏ rực, dáng vẻ quyến rũ. Anh huýt sáo một tiếng, năm ngón tay thon dài đặt lên hình ảnh, theo đường cong của người mẫu mà vuốt từ trên xuống dưới.
Người mẫu thân hình chuẩn mực, nhưng động tác ngón tay này còn gợi cảm hơn cả bức ảnh.
"Anh sờ tạp chí," Thích Trang uống một ngụm nước, yết hầu lăn nhẹ, "Thà sờ em còn hơn."
Vệ Biện nhai miếng rau trong bát, "Sao thế, chạm vào tạp chí của em thôi mà em cũng không nỡ à?"
Thích Trang xoa xoa mũi, nghĩ bụng, hắn bây giờ chỉ hận không thể đốt hết mấy quyển tạp chí đó.
Phòng khách là một kho báu, không biết Thích Trang đã nhét bao nhiêu đồ linh tinh ở các góc. Vệ Biện vào trong dạo một vòng, không biết bằng cách nào lại lôi ra được những quyển tạp chí này.
Một chồng, ước chừng có bảy tám quyển.
Đàn ông mà, nhìn cũng thấy dễ chịu. Thích Trang đã quên mất mình mua chúng từ khi nào. Vệ Biện thì xem say mê, gặp mẫu nào vừa mắt còn nheo mắt lại, từ đầu đến cuối ngắm nghía thật kỹ.
Cổ họng Thích Trang như bị lông vũ cọ qua, cảm giác ngứa lan khắp tứ chi, nhưng biết làm sao đây? Hắn xem được, chẳng lẽ Vệ Biện không được xem?
Chu Hằng lại gửi một tin nhắn, "Tao rốt cuộc có đăng hay không đây?"
Thích Trang muốn Vệ Biện dời sự chú ý, ít nhất cũng phải rời mắt khỏi tạp chí. Hắn nhớ rất rõ, tạp chí thương hiệu này cuối cùng đều kết thúc bằng một bức ảnh toàn thân. Quyển này đã gần đến trang cuối rồi.
Hắn trả lời Chu Hằng, "Đăng, không chỉ đăng 99, mà còn phải chúc phúc tụi tao yêu thương bền lâu, kết tóc se duyên, tạo sự chú ý."
"...Đừng có sến như vậy chứ."
"Chìa khóa của An Hòa sáng mai sẽ có người mang tới cho mày."
Chu Hằng đáp lại hắn bằng một sticker cảm ơn đại lão.
Sau đó chạy đến vòng bạn bè của Thích Trang, nhấn like, rồi viết một đoạn chúc phúc dài hơn trăm chữ.
Làm xong hết, đang định đi khoe công trạng, Chu Hằng bỗng khựng lại, mở điện thoại ra lần nữa, nhấn vào danh sách những người đã like bài đăng.
Giữa một hàng cái tên, ba chữ "Đàm Xảo Nhi" yên lặng xuất hiện chính giữa.