Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 43
Thích Trang đến sau Vệ Biện.
Vệ Biện buổi chiều đã tới MIAIDU, còn Thích Trang mãi đến bảy giờ tối, mới ôm một bó hoa đứng trước cửa MIAIDU.
Hắn mặc vest chỉnh tề, ngoại hình không một chút sơ hở, nhưng bó hoa trong lòng lại rực rỡ xinh đẹp. Bên cạnh có người tiến lại gần, cười hì hì hỏi, "Thích thiếu gia, bó hoa đẹp thế, là tặng cho ai vậy?"
Thích Trang khẽ cười, cúi đầu nhìn hoa, tâm trạng vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, "Cút."
Người định làm quen nhanh chóng rụt lui.
Những ánh mắt đặt lên người hắn cũng trong khoảnh khắc im bặt.
Người thì đẹp trai đấy, nhưng đúng là quá đáng sợ, chẳng để lại chút mặt mũi nào, ai dám đến gần?
Thích Trang bước từng bước vào cửa.
Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối một cách phũ phàng như vậy.
Chứng minh sức hút của mình, những lần bị người khác "thả thính", hắn đều vui vẻ chấp nhận.
Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, ai bảo hắn là người đã có bạn trai cơ chứ.
Bạn trai hiện đang ở hậu trường, Thích Trang đi thẳng đến chỗ ngồi chính giữa quầy bar, bartender tự mình mang rượu tới, "Thích thiếu gia, lâu rồi không gặp."
Ly rượu được đặt trước mặt hắn có màu hồng đáng ngờ, Thích Trang chỉ vào nó, "Không nhầm đấy chứ?"
"Là anh Biện đặc biệt yêu cầu," bartender cười tươi như hoa, rõ ràng đang hóng chuyện, "Là rượu trái cây, anh ấy nói người ngồi ở khu này hôm nay mềm mại yếu đuối, dễ say. Chúng tôi đặc biệt chọn những loại rượu có nồng độ cực thấp."
"Mềm mại yếu đuối?" Thích Trang vắt chân lên bàn, cả người tựa vào lưng ghế sofa, tư thế thoải mái. Hắn cao 1m82, dù trong quán bar đồng tính mà đàn ông chiếm phần lớn cũng không hề lép vế, dáng ngồi này càng khiến hắn toát lên khí chất mạnh mẽ.
Bartender cười ha hả, "Đây không phải lời chúng tôi nói đâu, là nguyên văn của anh Biện đấy."
Thích Trang liếc về phía sân khấu, hừ nhẹ một tiếng, "Được rồi, tôi biết rồi. Lát nữa tôi qua tìm anh ấy tính sổ."
Anh lợi hại lắm rồi đúng không? Lát nữa bó hoa cúc này sẽ trực tiếp bay lên sân khấu chỗ anh.
Lưu Thành đi đi lại lại trong hậu trường, gấp đến độ muốn xoắn cả lên, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Có gì đâu chứ," thợ trang điểm vừa lựa chọn quần áo vừa trấn an, "Không tìm được người thì thôi, thiếu một người chẳng lẽ không hát nổi? Nhìn mấy đội khác xem, đều là bật nhạc rồi để ca sĩ đứng hát, không phải vẫn ổn à?"
"Tôi đã hứa với ông chủ," Lưu Thành than thở, "Giờ mà chỉ có bốn người chúng tôi lên sân khấu thì ngại chết mất."
Ngô Dương ngồi xổm cạnh Vệ Biện, nhìn anh chơi game, bỗng nghĩ ra ý hay, "Thích Trang có biết chơi không?"
Cậu vừa hỏi xong, Vệ Biện đã bật cười lớn, nhân vật trong game bị đụng vào cơ quan, lập tức thua cuộc. Ngô Dương không hiểu gì, nhìn anh ngơ ngác, "Gì thế?"
"Em ấy học chơi guitar đấy," Vệ Biện giơ một ngón tay lên, cười đến mức cả mặt nhăn lại, "Học được một buổi."
Ngô Dương mặt co giật, "Đỉnh ghê."
"Còn hơn thế nữa," Vệ Biện nói, "Em ấy hát cũng rất hay, tuyệt chiêu của em ấy đấy."
Ngô Dương nghĩ nghĩ, gật gù đồng ý, "Đúng là thế, giọng anh ấy vốn hay mà, chắc chắn là một vũ khí tán tỉnh lợi hại."
Nghe xong câu này, Vệ Biện cười đến gập cả người.
"Phiền phức," anh xua tay đuổi Ngô Dương đi, rồi nhắn tin cho Thích Trang, "Anh vừa thổi phồng em với Ngô Dương đấy."
Thích Trang trả lời rất nhanh, "Thổi em đẹp trai à?"
"Thổi em hát hay," Vệ Biện đáp, "Là vũ khí lợi hại của em."
"......"
Thích Trang xoa xoa trán, vẫn không nhịn được cười, gõ vài chữ, bật cười mắng: "Cút đi."
Vệ Biện nhận được một sticker từ hắn, biểu cảm cực kỳ gian xảo, phía dưới có năm chữ lớn: "Cút đi cho đẹp trai."
Anh lại muốn cười.
Thợ trang điểm sán lại gần Ngô Kình, ra hiệu về phía Vệ Biện, "Có phải anh ấy đang yêu không?"
Ngô Kình ngạc nhiên, "Sao cô nhìn ra được vậy?"
"Tất nhiên rồi," thợ trang điểm nói, "Anh ấy trước kia mà rảnh rỗi thì chỉ ngủ thôi, lúc nào mà ôm khư khư điện thoại thế này? Nói mới nhớ, trước đây mấy cậu nhóc xinh xinh yêu anh ấy mà anh ấy vẫn không thèm để ý. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khác thường, chắc người anh ấy yêu phải đẹp lắm nhỉ?"
"Cũng gần giống anh Biện," Ngô Kình suy nghĩ rồi nói, "Cùng kiểu đẹp trai ấy."
"Wow," thợ trang điểm ngạc nhiên, lại nhìn Vệ Biện mấy lần, rồi cười bảo, "Tôi còn tưởng anh ấy thích mấy cậu nhóc nhỏ nhắn đáng yêu cơ."
Vệ Biện dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn qua, nhếch môi cười nhạt, khóe miệng cong lên một đường cung ý vị khó tả.
Thợ trang điểm lập tức mềm nhũn chân, "Không nói nữa, không nói nữa, tôi phải đi tìm quần áo cho anh Biện đây, anh tránh ra nào."
Ngô Kình đảo mắt, ngồi xuống cạnh Vệ Biện, "Mày đang nhắn tin với Thích Trang à?"
"Em ấy đang khoe khoang," Vệ Biện hừ một tiếng, "Nói rằng từ lúc bước vào MIAIDU, đã có bốn người đến tán tỉnh em ấy, khoe khoang mình quyến rũ ngút trời."
"Chậc chậc chậc," Ngô Kình nói, "Cậu ấy còn tự hào thật nhỉ."
Vệ Biện chống tay lên ghế sofa, cúi đầu cười, "Tao vừa đánh cược với em ấy."
"Cược gì?"
"Xem ai quyến rũ hơn," Vệ Biện nheo mắt, tóc mái rủ xuống trước mắt khẽ đung đưa, "Tao mà thắng, điều kiện trước kia em ấy đặt ra lập tức phản lại em ấy."
Ngô Kình không hỏi điều kiện là gì, chỉ tò mò nếu Vệ Biện thua thì sao, "Mày mà thua thì sao?"
Vệ Biện ngừng một chút, hít sâu, nghiến răng nói, "Điều kiện tao yêu cầu Kình làm trước đây sẽ phản lại tao."
"......" Ngô Kình thốt lên từ tận đáy lòng, "Hai người đúng là biết chơi."
"Thế nên tuyệt đối không thể thua," Vệ Biện lẩm bẩm, "Phải khiến em ấy thua cả quần l.ót."
Đồ đã mua rồi, bạn trai không mặc thì phí quá.
.
"Mày kiếm cho tao ít thủy quân đi."
Thích Trang gọi thẳng cho Chu Hằng, mặt dày nói, "Hoặc tìm đại vài người có hứng thú với tao, để họ đến MIAIDU."
"......Không phải chứ," Chu Hằng nói, "Mày định ngoại tình à?"
Thích Trang, "......Mày nói lại lần nữa đi?"
"Không nói nữa, không nói nữa," Chu Hằng bị ngữ khí của hắn dọa sợ đến phát khóc, "Thủy quân đúng không? Còn phải đến MIAIDU đúng không?"
Thích Trang hừ lạnh một tiếng, "Nhanh lên."
Không khí tối nay rất sôi động.
Người đông đúc, Thích Trang đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn không thấy bóng dáng Đàm Xảo Nhi.
Lần trước hắn nói rõ với cô, xem ra cô đã ghi nhớ trong lòng.
Đàm Xảo Nhi ở phương diện chừng mực, luôn biết cách khiến người khác hài lòng.
Lại có một anh chàng đẹp trai đến tán tỉnh, Thích Trang dứt khoát từ chối, sau đó gửi tin nhắn cho Vệ Biện khoe, "Năm người rồi."
Vệ Biện không vội chút nào, "Lát nữa để em thấy thế nào gọi là đẹp trai khuynh đảo cả quán."
"Không lẽ những người hét lên vì anh cũng được tính?" Thích Trang nói, "Thế thì không công bằng rồi."
"Nếu em thấy không công bằng, em cũng có thể lên sân khấu chơi thử đấy." Vệ Biện nói.
Thích Trang nghĩ một lúc, hắn khá tự tin: "Em chỉ sợ ông chủ các anh phát hiện tiềm năng của em, ép em ở lại thì sao?"
"Là giữ em lại để hát dọa khách," Vệ Biện cười lớn, "hay giữ em lại ăn uống?"
"Giữ em lại để cưa đổ át chủ bài của ông ta," Thích Trang nói.
Vệ Biện gật gù: "Cái đó thì được, rất ít người có được kỹ năng này đấy."
Cuộc đối thoại nghiêm túc như vậy, cả hai đều cảm thấy đối phương có chút... đáng yêu.
Quả nhiên, dù chưa tới giờ cao điểm lúc 10 giờ, bên trong quán bar đã chật kín người. Ông chủ lập tức báo cho bảo vệ ở cửa, dặn họ nửa tiếng nữa sẽ giới hạn lượng khách vào.
Khi người của Thích Trang tới nơi, họ bị chặn ngoài cửa không vào được.
Người dẫn đầu gọi cho hắn: "Anh Trang, bảo vệ nói bên trong đã đầy, giờ không cho ai vào nữa. Tôi vừa giải thích mấy câu, họ nhất quyết bảo chỉ khi có người ra thì mới cho thêm người vào."
Thích Trang chửi thầm hai câu: "Sắp thua rồi."
Lúc này, Vệ Biện đã đứng trên sân khấu, âm nhạc sôi động cuồn cuộn. Ánh mắt anh thỉnh thoảng quét qua khu vực ghế ngồi trung tâm, vừa khéo chạm vào ánh mắt Thích Trang. Anh bất ngờ thực hiện một cú moonwalk, trượt thẳng đến mép sân khấu.
Động tác dưới chân vừa dứt, phong thái của anh lập tức bùng nổ, khiến tất cả đều đỏ mặt.
Máu nóng dâng trào, sự phấn khích chỉ có thể bộc phát qua tiếng hét lớn: "A a a a a!"
Phải công nhận, trong mắt phụ nữ thì động tác này thật ngầu, mà trong mắt nhóm đàn ông, cũng không kiềm được mà gào lên bày tỏ tình cảm.
Vệ Biện vẫn thấy chưa đủ, anh đặt tay lên tai, làm động tác khuếch đại âm thanh, ám chỉ không nghe rõ.
"Em yêu anh!!!"
"Trời ơi, em thích anh lắm! Làm bạn trai em đi, làm chồng em đi, em nuôi anh!"
"Vệ Biện! Vệ Biện! Vệ Biện!"
Vệ Biện liếc về phía Thích Trang, đôi mắt anh đầy vẻ thách thức, giơ tay về phía hắn rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
Nghe rõ chưa, Thích Trang?
Em thua đến thảm rồi đấy.
Thích Trang cười, cảm giác trong người cũng bừng bừng lên. Hắn kéo kéo cà vạt, luồn tay qua tóc, sau đó bước thẳng về phía sân khấu.
Những người nhận ra hắn xì xào bàn tán, nhanh chóng dạt ra nhường đường.
"Đó chẳng phải là Thích Trang sao?"
"A! Hóa ra là anh ấy! Tôi từng nghe qua tên anh ấy, lúc nãy không thấy rõ mặt, giờ nhìn kỹ đúng là rất đẹp trai thật."
"Tôi không nhìn mặt anh ấy, mà nhìn xuống dưới kìa. Ôi chao, kích thước đó tôi mê mất!"
Thích Trang phong thái ngút trời, một đường đi thẳng tới chân sân khấu. Vệ Biện từ trên cao nhìn xuống, cầm micro nói: "Anh đẹp trai này, em muốn làm gì đây?"
Thích Trang mỉm cười với anh, không đáp lời, mà lùi lại hai bước, rồi đột ngột bật mạnh nhảy lên sân khấu!
"A ——!!!"
Tiếng hét vang lên, tất cả đều sững sờ.
Thích Trang và Vệ Biện đối mặt đứng đó.
Cả hai đều cao ngang nhau, vai rộng chân dài, dáng chuẩn mực. Khí chất của Vệ Biện ở MIAIDU vốn là độc nhất vô nhị, nhưng khi Thích Trang đứng trước mặt anh, không ai lấn lướt ai, hoàn toàn là hai thế lực cân bằng.
Hai người đàn ông ưu tú nhất, đối mặt nhau ngay trên sân khấu!
Nhìn khung cảnh ấy, không biết bao nhiêu trái tim thiếu niên đỏ mặt tưởng tượng ra viễn cảnh: hai người này chắc chắn đã có mối quan hệ bí mật, bây giờ vì một người thứ ba mà xảy ra mâu thuẫn.
Nếu hai người thật sự động tay vì mình, thì đúng là không còn gì đáng ao ước hơn.
Hai người đối diện vài giây, khí thế không ai chịu thua ai. Thích Trang giật lấy micro trong tay Vệ Biện, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa: "Anh hỏi em muốn làm gì, đương nhiên là muốn..."
Hắn mỉm cười, liếc xuống khán giả phía dưới, chậm rãi nói từng chữ một: "Làm, anh, đấy."
K.ích thích!!!
Tiếng hét suýt nữa làm rung mái MIAIDU.
"A a a a, chồng ơi anh nghe chưa, anh ấy nói muốn làm anh!"
"A a a a Thích Trang, anh đúng là liều lĩnh! Nhưng thật sự quá đẹp trai, tôi mê rồi!"
"Ôi trời ơi trời ơi trời ơi!!!"
Tất cả điên cuồng cả rồi.
Lời "làm anh" của Thích Trang đủ sức khiến người ta tưởng tượng ra cả một vở kịch.
Giọng hắn vốn đã trầm ấm, giờ qua micro lại càng cuốn hút, âm vang truyền tới từng người, đủ để làm cơ thể run lên.
Mọi người chờ xem Vệ Biện sẽ đáp trả thế nào.
Anh không làm họ thất vọng.
Anh nắm lấy cà vạt của Thích Trang, mạnh mẽ kéo người lại gần, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. Cuối cùng, Vệ Biện đưa micro lên môi, nói: "Dùng cái chiều cao thấp hơn anh 3cm này mà đòi làm anh? Nhóc con, ngoan ngoãn nằm xuống đi."
Một tiếng "pạch".
Hình như Thích Trang nghe thấy tiếng gân xanh trên trán mình nổ tung.