Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 29
Buổi tối là lúc quán nướng đông khách nhất.
Đám họ chơi trò uống rượu đối kháng, ai thua thì chịu phạt. Vệ Biện bị ba người vây đánh, đầu tiên là Ngô Kình, rồi Ngô Dương, cuối cùng là Lưu Thành. Trận chiến kéo dài 20 phút, Vệ Biện đành thua trận, ném vỏ chai rượu đi, mắt liếc xéo họ, ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Bố nhận thua."
Không nghe anh nói gì, chỉ nhìn biểu cảm và ngữ khí thôi, cứ như đang thách thức: "Có bản lĩnh thì tiếp tục đi, mười chọi một anh Biện của mấy người cũng chẳng sợ."
Người đẹp trai như anh vốn đã dễ bị ganh ghét, mà thái độ như thế này càng khiến người khác muốn đánh.
Bạn gái của Lưu Thành đề nghị: "Ai thua phải phạt. Mau lên, gọi điện cho người đầu tiên trong danh bạ, tỏ tình với họ, nói thích họ, hẹn họ tối nay lăn giường, không gặp không về."
"Mỹ nhân," Vệ Biện liếc cô một cái, "Bảo bạn trai cô lại đây chịu đòn."
Bạn gái còn ở đây nhìn, Lưu Thành chẳng tỏ ra sợ hãi: "Mày làm xong mấy chuyện đó rồi đến đánh nhau tiếp."
Vệ Biện vò rối mái tóc vàng của mình, mất kiên nhẫn mở nhật ký cuộc gọi xem người đầu tiên là ai. Ngô Dương tò mò ghé mắt qua xem, nhưng chưa kịp thấy thì bị Vệ Biện "bốp" một cái tắt màn hình.
"Không được," Vệ Biện đột nhiên nói, "Đổi người khác, người đầu tiên không được."
Biểu cảm của anh trở nên kỳ lạ, không nói rõ được là cảm giác gì, vừa khó xử lại như đang muốn thử xem sao. Một lúc lâu, anh mới động ngón tay, nhấn vào cuộc gọi đầu tiên.
Ngô Dương nhanh tay bật loa ngoài.
Vệ Biện liếc cậu ta một cái: "Mày muốn chết hả?"
Chưa kịp tắt loa ngoài, đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Alô," giọng Thích Trang vang lên, qua điện thoại như mang chút âm điện, "Có chuyện gì thế?"
Giọng điệu công việc, vừa cứng nhắc vừa khách sáo, hắn cố tình như thế.
Vệ Biện liếc sang nhìn, thấy mấy cặp mắt đang sáng rực tò mò nhìn anh, toàn là ánh mắt hóng chuyện. Anh day day trán: "Thích Trang, tôi muốn nói với cậu hai câu."
"......Cậu đừng quên một chuyện," Thích Trang nói, "Trong tay tôi vẫn nắm cái cược mà cậu đã thua. Vệ Biện, đừng nói linh tinh, đừng chọc tức tôi."
Hắn không biết Vệ Biện muốn nói gì, nhưng cả buổi chiều nay hắn đã bị cuộc đối thoại lúc trưa làm cho phát điên. Từng câu từng chữ cứ len lỏi vào đầu hắn. Vệ Biện nói hắn đang ghen, nói hắn thích mình, khiến Thích đại thiếu gia đường đường chính chính ngồi đờ đẫn trên ghế sofa trong phòng khách, lãng phí khoảng thời gian phong lưu quý báu, còn trên chiến trường tinh thần thì thương vong đã nặng nề.
Vậy nên đừng k.ích thích hắn. Hắn không biết sau khi phá vỡ trạng thái cân bằng này, mình sẽ làm ra chuyện gì.
Điều này vốn dĩ không phải phong cách của hắn.
"Tôi nói," Vệ Biện lên tiếng, "Nghe cho rõ đây, Thích Trang, những chuyện khác bây giờ tạm gác lại đã."
Bạn gái của Lưu Thành giơ ngón tay cái về phía anh, ra hiệu anh là một người đàn ông thực thụ. Sau đó cô giơ hai ngón tay, nhắc anh đừng quên rằng nội dung trọng tâm của những gì cần nói gồm hai điểm.
Thích Trang chống tay lên trán, rồi lại bực bội đứng dậy, "Cậu nói đi."
"Sáng nay cậu thừa nhận là cậu thích tôi," Vệ Biện vừa nói xong câu này liền lập tức đứng dậy, lấy điện thoại ra khỏi chế độ loa ngoài rồi áp lên tai, quay lưng lại với đám người tò mò, hạ giọng hỏi: "Đúng không?"
"Đúng, là tôi nói," Thích Trang sờ vào đôi khuyên tai, lòng bàn tay bị hai chiếc khuyên đâm vào đến mức lún sâu, "Thật ra thì..."
"Thật ra tôi cũng thích cậu," Vệ Biện ngẩng đầu nhìn trời, rồi cúi xuống nhìn đất, thấy một con châu chấu nằm im trên mặt đất, bèn ngồi xổm xuống quan sát, không hiểu tại sao con châu chấu này không sợ người, cũng không chịu động đậy. "Cậu là một kẻ phong lưu đa tình, trốn tránh không chịu trả lời câu hỏi chẳng phải là mất mặt lắm sao? Ghen thì cứ ghen, đố kỵ thì cứ đố kỵ, thích tôi thì cứ thích tôi. Tôi có sức hút lớn, thích tôi không phải điều đáng xấu hổ."
"......Cái gì cơ?" Thích Trang bị câu đầu tiên của anh làm cho chấn động, chưa kịp hoàn hồn, lặp lại hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Được rồi, những gì Vệ Biện vừa nói một đoạn dài hắn căn bản không nghe lọt.
Thích Trang đang nghĩ gì chỉ cần đoán một chút là hiểu ngay.
Người này e rằng sợ không phải là những cảm xúc kỳ quặc của mình, mà là phản ứng của Vệ Biện đối với những cảm xúc kỳ quặc đó.
Đối phương không có biểu hiện gì, vậy tại sao hắn lại phải thể hiện điều gì khác thường.
Nói một cách đơn giản, đó là vấn đề thể diện đàn ông.
Vệ Biện lặp lại lần nữa: "Nghe rõ chưa?"
"Không phải câu này," Thích Trang nói, "Là câu phía trước, cậu nói lại lần nữa."
"......" Vệ Biện nhìn con châu chấu, rồi đứng dậy, liếc về phía sau, giọng nhẹ như gió sắp bị thổi bay: "Thích cậu."
Chết tiệt.
Cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của Thích Trang lúc đó.
Sao mà lúng túng đến vậy?
Sao lại làm cho mình giống một kẻ ngây thơ đến vậy.
Rõ ràng những lời tình cảm kiểu này anh đã ngại nói từ mấy năm trước, thấy chúng quá nhạt nhẽo.
Đám người phía sau, đang hóng chuyện không ngại lớn chuyện, tiếp tục hò hét: "Vệ Biện nói tiếp đi! Còn một điều nữa cậu chưa nói mà!"
"Còn một chuyện nữa," Vệ Biện chửi thề hai câu, rồi nói ra, "Tối nay cậu có rảnh không?"
Thích Trang lại ngồi trở lại sofa, trông có vẻ rất bình tĩnh, rất bình thường mà nói: "Cưng ơi, cậu đang mời tôi sao?"
Ý khí phong phát.
Bốn chữ này hoàn mỹ giải thích trạng thái của Thích Trang lúc này.
Vốn dĩ hắn không phải người hay ngượng ngùng, giờ phút này vắt chân dài lên, để lên tay vịn sofa, cả người toát ra sức hấp dẫn khó diễn tả, hormone tỏa ra không ngừng như không phải trả tiền, mặc dù lúc này không có ai, mặc dù người đang nói chuyện với hắn là Vệ Biện hoàn toàn không thể thấy.
Giống như một con công đang cầu hoan, đã khoác lên mình bộ áo rực rỡ.
Vệ Biện cười: "Không phải cậu bảo tôi mặc váy để chịch cậu à?"
"Nói bậy," nụ cười sền sệt, "Rõ ràng chỉ bảo cậu mặc váy thôi."
"Tôi có thuật đọc tâm, cậu nghĩ gì trong đầu tôi đều nhìn thấy hết," Vệ Biện tay phải không cầm điện thoại đút túi, gió thổi tóc anh bay phất phơ, "Rõ ràng cậu nghĩ là muốn tôi đè cậu ra rồi làm đủ thứ chuyện không thể miêu tả."
"Thật à?" Thích Trang phối hợp kinh ngạc một tiếng, trong đáy mắt đầy ý cười, "Vậy cậu đặt tay lên tim mà nói cho tôi nghe xem."
Vệ Biện cầm điện thoại gõ gõ vỏ, cũng cười: "Cút đi."
Ngô Dương chạy tới làm khẩu hình với anh: "Không gặp không về nhé cưng."
Vệ Biện tiếp tục hỏi: "Tối nay rốt cuộc có rảnh không?"
"Chỉ cần cậu chịu cất công đi xa, tôi lúc nào cũng có thời gian," lời tán tỉnh sến súa của Thích Trang lại bật ra lần nữa, bản thân hắn cũng nhận ra, "Nói như vậy có phải là sến không?"
"Tạm được," Vệ Biện mỉm cười, vừa lúc thấy Ngô Dương đang nhìn anh chăm chăm, anh đưa tay đẩy cái mặt to của Ngô Dương ra một bên, "Đặt một khách sạn, tối nay, khụ, không gặp không về."
Đệt.
Ai là người nói câu này vậy? Bạn gái của Lưu Thành à?
Khỉ thật, thật sự lúng túng.
Thể hiện ra mình cứ như một tên dê cụ thèm khát không chịu nổi, đẳng cấp tụt không phanh.
Thích Trang không ngờ anh thật sự nói ra, ngẩn ra một lúc, "Cậu làm thật đấy à?"
Vệ Biện mơ hồ đáp một tiếng, "Chỗ cậu chọn."
"Chết tiệt," Thích Trang phắt một cái bật dậy khỏi sofa, đi dép lê chạy vào phòng tắm mở nước nóng, "Cậu không đùa tôi đấy chứ?"
Vệ Biện vuốt lại cái đuôi tóc nhỏ của mình, quay sang nhìn đám bạn xấu một cái, "Đệt, cậu còn hỏi nữa thì hủy."
"Muộn rồi," Thích Trang vào phòng quăng bộ quần áo sẽ mặc sau khi tắm lên giường, "Tiếc là tôi chưa chuẩn bị đồ nữ cho cậu, chắc cậu tự mua rồi chứ gì."
"Muốn chết hả?" Trán Vệ Biện nổi gân xanh, "Đừng nhắc ba chữ đó, tối nay còn gặp được."
Thích Trang bật cười khẽ, "Được, không nhắc."
Cưng chiều đến mức không chịu nổi.
Sau khi cúp máy, Vệ Biện ngồi xuống bàn ăn. Hai chân dạng ra, mắt nhìn lướt qua từng người hóng chuyện, ghi nợ hết vào đầu: "Các cậu giỏi lắm, rất được, rất tuyệt."
Đám người hóng hớt cao hứng lập tức lạnh run cả người, chuyển chủ đề ngay: "Biện Biện, lát nữa mày đi không?"
"Không đi," Vệ Biện không hề do dự mà nói, nhưng một lúc sau, anh lại lên tiếng: "Tao không đi chỗ của Thích Trang, nhưng tao có việc gấp, lát nữa phải đi trước."
Ngô Kình cố tình liếc nhìn Lưu Thành, trêu chọc:
"Có chuyện gì thế? Không phải là lén tụi này đi gặp Thích Trang chứ?"
"Mày nói linh tinh cái gì đấy," Vệ Biện trừng mắt hung dữ với họ, "Cút qua một bên mà chơi đi."
Tao thề...
Đi gặp Thích Trang thì làm sao chứ?
Người ta thường nói, núi cao nước tận ngỡ không lối thoát, trong bóng tối bỗng thấy ánh sáng, quả thật là có lý.
Thích Trang rất bận. Hắn bận rộn tắm rửa chỉnh trang bản thân, bận cạo đi mấy sợi râu lún phún đầy quyến rũ dưới cằm, bận sấy tóc sao cho vừa đẹp vừa có phong cách.
Đang thay đồ, hắn bỗng nhớ ra chuyện Vệ Biện bảo hắn đặt khách sạn.
Hắn khựng lại, đôi mày bất giác nhíu lại. Nếu là người khác, Thích Trang nhất định sẽ xử lý mọi thứ đâu ra đấy, đối phương chỉ cần nằm dưới mà hưởng thụ là đủ. Nhưng nếu đối phương là Vệ Biện—
Chết tiệt, tại sao lại phải đến khách sạn?
Vệ Biện từng dẫn bao nhiêu người đến khách sạn, hắn không cần nghĩ cũng biết con số đó lớn đến nhường nào, mà bản thân hắn cũng chẳng ngoại lệ. Lần này, nếu cả hai bọn họ cùng kéo nhau đến khách sạn, vậy thì Thích Trang hắn khác gì mấy "l tình nhân" trước đây của Vệ Biện?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, lần lữa mãi, rồi lục trong ngăn kéo phòng khách tìm ra một con xúc xắc, "1, 2, 3 đi khách sạn, 4, 5, 6 về chỗ tôi."
Hắn đứng tên khá nhiều bất động sản, nhưng chỉ có mỗi căn hộ nhỏ này là hắn hay ở, vì đây là nơi năm xưa hắn bôn ba bên ngoài, dành dụm từng đồng để trả tiền đặt cọc. Chỉ có mỗi mình hắn ra vào căn hộ này, ngay cả Chu Hằng cũng chưa từng ghé qua, đến ba hắn cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Sau này, khi trả hết khoản vay, hắn mới nhận ra trên đời này, nơi duy nhất hắn có thể coi là nhà, chỉ có căn hộ này.
Thích Trang lắc xúc xắc, trong lòng cũng chẳng rõ là hy vọng ra số lớn hay số nhỏ. Động tác hắn cực kỳ chậm rãi, cầm chiếc cốc lên, trong đó, con xúc xắc lẻ loi nằm yên, hiện lên con số tròn trịa: 3.
"3," Thích Trang tự lẩm bẩm, "vừa nãy mình nói là 1, 2, 3 về chỗ mình, vậy nên Vệ Biện phải đến đây."
Nếu ở nhà, bộ âu phục vừa rồi rõ ràng là không cần thiết nữa. Thích Trang lưỡng lự giữa bộ đồ ngủ và áo choàng tắm, cuối cùng, với ý định phô bày sắc vóc, hắn chọn chiếc áo choàng tắm lộ cơ bắp.
Sau đó, hắn gửi địa chỉ và thời gian cho Vệ Biện.
Chưa đến một phút sau, Vệ Biện trả lời. Chỉ vỏn vẹn năm chữ: "Tắm sạch sẽ mà đợi."
Ngay lập tức khiến Thích Trang bốc hỏa.
Hắn cười cười, vuốt cằm nhẵn nhụi, rồi quay lại phòng ngủ lục lọi, tìm xem có bộ "đồ chơi" nào không.
Dù sao Vệ Biện là một "số 1" chính hiệu. Muốn khiến anh cam tâm tình nguyện phục tùng dưới thân mình, cần phải có kỹ năng cực kỳ điêu luyện để chinh phục.
Nghĩ đến mà thôi đã thấy máu nóng bốc lên đầu.
Vệ Biện nhận được tin nhắn xong thì điềm nhiên đặt đũa xuống, "Tôi đi vệ sinh một chút."
Ngô Kình và Ngô Dương đang ríu rít, Lưu Thành cùng bạn gái thì vẫn ôm ấp nhau. Vệ Biện cầm theo điện thoại, đứng dậy rời khỏi quán vỉa hè, đi mãi đến khi ra tận lề đường, đám ngốc kia vẫn chưa phát hiện gì.
Anh giơ tay gọi một chiếc taxi, lên xe rồi mới mở tin nhắn ra xem địa chỉ: "Khu XX, đường XX, chung cư Tiểu Lộ... Đây là một căn hộ chung cư?"
Tài xế đáp lại: "Ồ, là khu đó à? Chỗ này gần nhà tôi lắm, đưa khách xong tôi tranh thủ về luôn."
Lại là một căn hộ chung cư bình thường.
Vệ Biện nhướng mày. Thích Trang đang tính bày trò gì đây?
Đang mải nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng sấm, mưa bắt đầu trút xuống, những vệt nước li ti in hằn lên cửa kính xe.
Trong đầu Vệ Biện bỗng dưng hiện lên bốn chữ.
"Dụ hoặc ướt át."
... Tâm trí bỗng chốc bị vấy bẩn.