Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 23

"Anh đi đâu mua thuốc mà lâu thế?"

Vệ Biện thoáng nhìn Thích Trang một cái, rồi mới trả lời Ngô Dương: "Gần đây không có loại tao cần, phải đi xa một chút."

"Này, anh nói thì nói," Ngô Dương cười gian, "nhìn Thích Trang làm gì thế?"

"..." Vệ Biện, "Câm miệng được không?"

Hàng đã đến lượt họ, đợi nhóm người phía trước chạy ùa ra, nhân viên vén rèm lên, ra hiệu cho họ vào.

Vệ Biện vừa bước một bước, cổ tay đã bị một người nắm chặt. Thích Trang kéo anh lại, cười với nhân viên: "Hai bọn tôi vào cuối."

Hắn nắm chặt tay Vệ Biện, cảm xúc dường như có điều không ổn. Vệ Biện nhếch miệng một tiếng, đợi những người khác vào hết mới nói: "Thích Trang, sợ nhà ma thì thôi cần gì cố làm màu đi làm gì?"

Thích Trang như bị anh nói trúng tim đen, ngừng lại rất lâu mới đáp: "Đúng, tôi sợ, nên cậu phải ở bên cạnh tôi."

Nhân viên nhắc nhở: "Hai anh ơi, nhanh vào đi."

Hắn hiếm khi tỏ ra yếu thế. Vệ Biện nhìn hắn vài lần, cuối cùng mới dẫn đầu bước vào nhà ma.

Ban đầu là một hành lang dài hẹp tối om, chiều rộng chỉ vừa hơn một người. Góc tường có âm thanh nước nhỏ giọt không ngừng, cuối hành lang có gió thổi tới, làm tóc Vệ Biện bay vào mặt Thích Trang.

Thích Trang không để lộ biểu cảm gì, bước gần thêm một chút, chủ động để tóc anh quệt vào mặt mình. "Vệ Biện, tóc cậu quất vào mặt tôi rồi."

"Cứ chịu đi," Vệ Biện không chút chần chừ, "tóc đẹp của tôi đập vào mặt cậu là vinh hạnh của cậu đó."

"Vinh hạnh của ma," Thích Trang, "cậu..... Mẹ nó, có cái gì đang nắm lấy chân tôi!"

Vệ Biện dừng lại, cau mày nhìn xuống chân hắn: "Tối quá, không nhìn rõ. Chân nào?"

"Chân trái, mẹ nó," Thích Trang muốn chửi, "nhân viên này làm việc cẩn thận quá hay là cố tình chiếm lợi thế? Đại ca, rờ xuống dưới, đừng mẹ nó mà mò lên trên nữa."

Vệ Biện bật cười: "Quỷ háo sắc, à?"

Anh ngồi xuống, cúi sát vào mới thấy có một bàn tay bôi trắng đang từ chân Thích Trang mò lên trên. Anh dùng hai ngón tay gạt tay đó ra, kéo hắn đi tiếp: "Cậu kêu nhầm rồi, không phải đại ca mà là đại tỷ, đó là tay phụ nữ."

Thích Trang thở dài: "Tại tôi quyến rũ quá thôi."

Khóe miệng Vệ Biện giật một cái: "Cậu tự tin ghê nhỉ."

"Không tự tin sao được?" Thích Trang, "tôi đâu có thanh mai trúc mã nào hợp với tôi đâu. Muốn phụ nữ thích tôi, chẳng phải càng phải tự tin hơn sao?"

Hắn nói với giọng kỳ lạ, Vệ Biện không nghe ra ý gì, nhíu mày, cứ cảm thấy câu này có điều ẩn ý.

Hành lang dài hẹp khoảng hai mươi mét. Khi họ gần đến cuối, phát hiện trên bức tường đối diện hành lang có gắn một chiếc quạt lớn, gió là do quạt thổi ra.

"Đằng sau, đằng sau có phải hai người Biện Biện không?" Một giọng run rẩy vang lên ở phía không xa.

"Bên trái." Thích Trang nói.

"Ừm." Vệ Biện khẽ ho một tiếng, giọng lớn hơn: "Ngô Dương?"

Ngô Dương trả lời, bảo họ nhanh chóng đi qua.

Thích Trang và Vệ Biện vừa đi tới đã thấy cả bọn ôm nhau co rúm ở góc tường, bất lực nói: "Các cậu làm gì vậy?"

Chu Hằng chỉ vào cánh cửa đầy máu phía trước: "Hu hu hu, lúc nãy chúng tôi vừa vào đã thấy một người phụ nữ treo cổ cười với chúng tôi."

Đây là ngõ cụt, không còn đường nào khác ngoài cánh cửa này. Vệ Biện cúi xuống nhìn kỹ trước cửa, căn phòng bên trong được làm rất chân thực, nồng nặc mùi tanh sắt, trên tường còn có cả chục dấu tay máu hướng lên trần nhà. "Quay lại, đi đường bên phải."

Cả bọn đàn ông đi theo sau Vệ Biện như đàn gà con theo mẹ gà, vòng qua đường bên phải.

Bên này có đèn chùm, nhưng cứ chớp tắt liên tục. Nền nhà rất trơn, phủ đầy rêu xanh lục. Thích Trang mân mê da cổ tay Vệ Biện, anh thấp giọng: "Đừng có mà giở trò."

"Họ không nhìn thấy." Thích Trang cũng hạ giọng đáp. "Nhà ma thật k.ích thích, tối đen như mực, làm gì cũng rất thú vị, nhất là kiểu thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau."

"Cậu đang nói linh tinh gì đấy? Cậu bảo sợ cơ mà, tôi lại chẳng thấy cậu sợ tí nào cả." Vệ Biện rút cổ tay khỏi tay hắn. "Hết giờ rồi."

Thích Trang cười: "Cậu còn tính cả thời gian tôi nắm tay cậu sao?"

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy cổ tay mình bị người ta nắm lấy.

"Đổi lượt thôi." Vệ Biện thản nhiên, mắt nhìn quanh và chăm chú phía trước. "Lòng bàn tay tôi nóng không?"

Đang trêu chọc.

Tôi đang trêu chọc cậu đấy, Thích Trang.

"Cũng bình thường." Thích Trang nói. "Tôi không để ý."

"Vậy giờ cậu để ý thử đi." Vệ Biện dừng bước. "Không trả lời thì không đi tiếp đâu."

Ngô Kình ở cuối hàng gần như bật khóc: "Ở trên làm gì vậy, mau đi đi chứ!"

Cả bọn như cái loa truyền tin, Ngô Kình truyền cho Ngô Dương, Ngô Dương truyền cho Chu Hằng, từng người một chuyền về phía trước, đến tận tai Vệ Biện.

"Tôi nghe thấy hết rồi, được chưa? Tôi đang giẫm lên vũng máu, phía trước có người nằm dưới đất."

Thích Trang nhìn kỹ, quả thực có một người đang nằm đó. Dưới ánh sáng chập chờn, hắn miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt đầy máu me, trông cực kỳ đáng sợ.

... Còn nói không trả lời thì không đi, là căn bản không đi nổi thì có.

"Hả?!"

"Giờ sao đây? Chúng ta nhắm mắt bước qua nhé, trượt một phát là qua thôi!"

"Nếu tụi mày hấy được thì cứ đi." Vệ Biện nói kiểu chọc tức. "Dù sao anh đây không sợ, anh đây không sao cả."

Thích Trang cũng không sợ, nhưng hắn nghĩ làm sao có thể mâu thuẫn với lời đã nói trước đó được. Rõ ràng là hắn bảo sợ ma, giờ lại nói không sợ, với tính cách khó chiều của Vệ Biện, ai biết anh sẽ... khụ, nổi giận hay không.

Vì vậy hắn nói: "Tôi cũng sợ lắm, anh Biện."

Vệ Biện bật ra một tiếng chửi, quay đầu cảnh cáo: "Bảo cậu đừng có giở trò đấy."

Nhưng quả thật điều đó làm thỏa mãn bản năng chinh phục của đàn ông. Vệ Biện kéo hắn, bước chân dài vượt thẳng qua người đang nằm dưới đất.

Đúng lúc đèn lóe lên, Thích Trang thấy rõ ràng, nhân viên đầy máu dường như đang chuẩn bị mở mắt. Ngay sau hắn là Quách Hạo, Thích đại thiếu gia không chút do dự chọn cách không nói gì, bình tĩnh quan sát.

Lời nói "là một cặp trời sinh" của ai đó, hắn nhớ rất rõ.

Giây tiếp theo, "A a a a a, đệch!!!"

"Hắn, hắn, hắn mở mắt rồi kìa! A a a!"

Tiếng hét của Quách Hạo vang lên, làm bốn người phía sau đứng im tại chỗ.

"Tôi mệt quá."

Lưu Thành bịt tai, tinh mắt thấy nhân viên nằm dưới đất lén lút xoa tai.

Lưu Thành: "..."

Là bảo mẫu của cả nhóm, trong lòng anh ta áy náy vô cùng. Anh ta giục Quách Hạo: "Này này này, người ta nhắm mắt lại rồi, mày không mau đi đi?"

Quách Hạo nhắm mắt nhảy qua, hai chân run như sàng gạo: "Chết chết chết chết mất."

Vừa mở mắt đã thấy hai người phía trước đi xa từ bao giờ.

Bên ngoài nhà ma nhìn nhỏ, nhưng vào trong lại cảm thấy rộng lớn đáng sợ. Chắc vì các ngã rẽ nhiều nên như một mê cung. Sau đó, họ lần lượt gặp phải xác treo cổ, xác ướp rượt đuổi, vượt muôn vàn gian khổ mới đến được căn phòng cuối cùng.

May mà là đàn ông, không chịu thua. Nếu không đã sớm chạy ra ngoài.

... Thật ra nếu không phải do người dẫn đầu là Vệ Biện cứ tiếp tục tiến lên, không cho họ cơ hội bỏ cuộc, họ đã ra ngoài từ lâu rồi!

Căn phòng cuối cùng có một chiếc ghế sơn tróc ở giữa, trên đó ngồi một mụ phù thủy. Thích Trang ghé sát tai Vệ Biện nói: "Chắc là màn ghép cặp đôi đây."

Vệ Biện liếc hắn: "Cậu biết?"

"Lúc đứng xếp hàng bên ngoài nghe người khác nói mà." Thích Trang hứng thú nhìn quanh người mụ phù thủy. "Nghe nói rất linh nghiệm, là một bà mai cực kỳ giỏi."

Quả nhiên, mụ phù thủy bắt đầu nói bằng giọng già nua: "Các con à, cuối cùng các con cũng đến bên ta."

Cả bọn thầm chửi lời thoại, ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

"Ta có một nguyện vọng muốn các con hoàn thành." Mụ phù thủy tiếp tục đọc thoại. "Các con phải trả lời thành thật câu hỏi của ta, mới có thể rời khỏi căn phòng này, bước ra thế giới tự do."

"Câu hỏi đầu tiên: Các cặp đôi trong các con hãy bước lên một bước."

Không ai nhúc nhích. Mụ phù thủy cười khằng khặc hai tiếng: "Lừa dối phù thủy, cái giá các con không trả nổi đâu."

"Phù thủy." Vệ Biện. "Bà có thể vén cái áo choàng đen ra không? Nhóm chúng tôi toàn là đàn ông."

Mụ phù thủy khựng lại, ngẩng đầu nhìn, quả thật toàn đàn ông, vô cùng ngượng ngùng: "Khụ, cái này... ừm, ta là phù thủy, ta cảm nhận được trong các con có cặp đôi, mau đứng ra đây."

Tiêu rồi, tiêu rồi, chắc bị phàn nàn mất.

Thích Trang đưa tay che miệng ho khẽ, dứt khoát bước lên trước, nghiêm túc nói: "Sao có thể để một cô gái không có lối thoát chứ, đúng không, anh Biện?"

Cả đám nghe rõ mồn một lời hắn nói, biểu cảm phức tạp. Ngô Dương: "Thấy chưa, thấy chưa, tôi đã bảo anh ta là tên không biết xấu hổ mà."

Chu Hằng ghé sát vào nói nhỏ với hắn: "Chuyện này tính là gì chứ, đoán chừng lát nữa còn có thứ càng không biết xấu hổ hơn."

Ngô Dương rùng mình: "Thôi thôi, không dám tưởng tượng, dù sao thì Biện Biện cũng sẽ không chịu thiệt, chúng ta cứ coi như đang quan sát học hỏi, sau này đem đi cưa gái."

Nữ phù thủy nhìn thấy có người đứng ra hóa giải, cảm động đến mức muốn khóc, tiếp tục diễn theo kịch bản: "Ồ, chàng trai đẹp trai, cậu muốn bạn trai của mình được thoát ra ngoài không?"

Thích Trang: "Tôi không."

Vệ Biện: "Cứ để cậu ta ở đây đi."

Hai người họ nhập vai "chàng trai" một cách tự nhiên, nhưng lại không trả lời theo kịch bản.

Nữ phù thủy ngoan cường tiếp tục: "Chỉ cần cậu ở lại bên cạnh ta để cùng vượt qua những tháng năm tối tăm dài đằng đẵng này, ta có thể tha cho người yêu của cậu, cậu có đồng ý không?"

Vệ Biện quay đầu lại nói với Thích Trang: "Giả quá."

Thích Trang gật đầu, hơi thất vọng: "Không ngờ lại là kiểu kịch bản này."

"..." Nữ phù thủy nói tiếp: "Trừ khi hai người thể hiện một nụ hôn tình yêu trước mặt ta, ta mới phá lệ thả các ngươi đi."

Thích Trang lập tức đổi giọng: "Kịch bản cũng khá thú vị đó chứ."

Vệ Biện nheo mắt nhìn hắn, thoáng lướt qua môi hắn, chậm rãi lặp lại lời hắn nói trước đó: "Không đủ nghiêm túc, không đủ trang trọng phải không?"

Thích Trang mím môi: "Thế cái này tính không?"

"Tính," Vệ Biện đáp, "Cậu nợ tôi hai lần rồi."

Thích Trang khiêu khích: "Cậu có thể lấy số đó nhân lên trăm, nghìn, vạn lần, tôi cũng không có ý kiến."

"Cậu tự tin quá rồi, Thích Trang," Vệ Biện đút tay vào túi, nhướn mày, "Có lần thứ hai hay không, còn phải xem biểu hiện của lần đầu đã."

Đối thoại giữa hai người mơ hồ khó hiểu, những người khác nghe chẳng ra đầu cua tai nheo, nữ phù thủy thì mệt mỏi mở cửa, họ bước ra dưới ánh mặt trời chói chang.

Ra ngoài đã là buổi chiều, trời vẫn còn rất nóng, Lưu Thành và Quách Hạo đi mua kem và nước giải khát, Ngô Dương kéo Vệ Biện sang một bên: "Anh và Thích Trang trong nhà ma nói những câu kia có ý gì?"

Vệ Biện nghiêng người, dáng vẻ bất cần: "Cậu ấy nợ tao tiền."

Một tiếng "anh Biện" đã đắt như vậy, còn hôn một cái, kỹ thuật của anh có thể khiến Thích Trang sướng đến mềm cả chân, sướng thế này, hắn nợ anh bao nhiêu tiền?

Đừng hỏi nếu lỡ Thích Trang không thấy sướng thì sao.

Cái lưỡi này, kỹ thuật này, cộng thêm một cây hàng hoàn hảo thế này.

Đùa chắc?

Bạn cần đăng nhập để bình luận