Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 4
Vệ Biện hắt hơi một cái thật lớn.
Anh vừa tắm xong, những giọt nước trên lưng còn chưa khô, theo những sợi tóc ướt chảy xuống dọc sống lưng lõm sâu.
Đi lại với chiếc khăn tắm quấn hờ quanh eo, anh vò mũi, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon bia.
Trong phòng ngủ, điều hòa bật rất thấp, làn da được nước nóng k.ích thích dưới sự thay đổi nóng lạnh mà bốc lên làn hơi mờ ảo.
Vệ Biện cầm lon bia ngồi xuống sofa, "Để xem, ai lại nhớ tôi dữ vậy."
Một trong những thói quen kỳ lạ của anh là chỉ giữ liên lạc với những người tình nhỏ qua điện thoại và tin nhắn, như vậy khi bẻ sim cũng thuận tiện hơn.
Chỉ có trời biết, anh vừa mới thay số điện thoại tối hôm qua, giờ còn chưa có ai để trêu ghẹo.
Danh bạ trống trơn và hộp thư không một tin nhắn nói cho anh bốn chữ:
#Cô đơn như tuyết#
Nhờ vào tưởng tượng mà có phản ứng, Thích Trang cảm thấy mình đúng là càng sống càng thụt lùi.
"Thích tiên sinh?"
Thích Trang tỉnh lại, gật đầu với người phụ nữ đối diện, "Bắt đầu đi."
Trong phòng riêng, hiện tại chỉ có hắn và người phụ nữ đối diện.
Đàm Xảo Nhi trang điểm tinh tế, gương mặt dịu dàng đoan trang, "Thích tiên sinh muốn dùng trà không?"
Uống trà thanh tâm, lúc này Thích Trang đúng là cần một ly trà để đ.è xuống những suy nghĩ càng lúc càng đen tối trong đầu, "Làm phiền Đàm tiểu thư rồi."
Tiểu thư nhà họ Đàm cử chỉ đoan trang, thái độ lễ độ ôn hòa, không hề có chút kiêu ngạo hay mộng tưởng hão huyền của một thiên kim nhà giàu. Tính tình cô bị mài mòn, trái lại càng trở nên ưu tú, là kiểu người mà nhà giàu thích nhất để làm vợ.
Nhưng Thích Trang lại không có hứng thú với cô.
Họ lặng lẽ dùng bữa, sau đó theo lời mời của Đàm Xảo Nhi mà đi dạo một vòng trong sân, Chu Hằng gọi điện tới, "Thích Trang, tao đang đợi mày ngoài 'Đại Thủy Thực' này."
Thích Trang đáp một tiếng rồi cúp máy, Đàm Xảo Nhi thấu hiểu, "Thích tiên sinh, hẹn gặp lại lần sau."
"Hẹn gặp lại."
Chu Hằng chờ hắn trên xe, vừa gặp đã thảo luận bức ảnh tối qua.
"Tiến triển gì không?"
Thích Trang, "Tao tặng cậu ta một xe hoa cúc nhỏ, cậu ta trả lời tao một câu 'FUCK YOU'."
Chu Hằng cười ha ha, không ngừng nói "Vcl."
"Mày mà cũng có ngày hôm nay sao?"
Thích Trang cũng không nhịn được bật cười, "Cậu ấy chắc vẫn chưa nhớ ra tao là ai."
Thích Trang khó khăn lắm mới có lần vồ hụt, Chu Hằng hào hứng xem kịch, "Được rồi, chẳng phải tao mang tin vui cho mày đây sao? Lão Triệu vừa nhắn cho tao, nói người tình tương lai của mày chạy ra cắm trại ở rừng An Sa rồi, đi không?"
"Sao anh ta biết?"
"Cũng tóc vàng đó, tao thấy người này đẹp quá, không nhịn được mà chụp gửi cho lão Triệu xem," Chu Hằng khởi động xe, lông bông nói, "Khuyên lão nhuộm lại tóc đen, cho anh ta biết cái gì mới là nhan sắc đỉnh cao."
Thích Trang sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên dáng vẻ của Vệ Biện với mái tóc vàng kim.
Tặc lưỡi.
Chậc chậc chậc.
Vệ Biện lái một chiếc xe việt dã chở năm gã đàn ông và đống đồ lỉnh kỉnh, ước chừng nặng tám trăm cân, anh vừa lái vừa nghĩ, "Nên mua xe bảy chỗ nhỉ."
Mấy người trên xe bận xử lý tin nhắn trên điện thoại, mỗi lần Vệ Biện bẻ sim đổi số theo ý thích xong là điện thoại của họ phải bận rộn mấy ngày liền.
Trong xe bật bài dân ca thư thả nhẹ nhàng, Vệ Biện hạ cửa kính xuống, gió thổi rối tung mái tóc anh, sống mũi cao thẳng vắt cặp kính râm, vừa lắc lư hát theo nhạc, chân nhịp theo điệu như muốn nhảy múa.
Một chiếc xe mui trần bên ngoài chạy qua, cô gái với đôi môi đỏ mọng vẫy tay gửi anh một nụ hôn gió, Vệ Biện nhếch miệng, đáp lại các cô bằng một tiếng huýt sáo lanh lảnh.
H thị có một điểm tốt hơn so với quê hương X thị của họ chính là môi trường xanh hóa rất tốt, không khí quanh năm luân chuyển giữa mức tốt và xuất sắc. Khi họ đến chân núi, hít thở không khí đều cảm thấy có hương ngọt ngào của cây cỏ.
Công viên rừng An Sa chủ yếu là rừng tự nhiên diện tích lớn và một phần nhỏ là rừng nhân tạo, nơi đây thường xuyên tiếp đón các khách đến cắm trại. Nhân viên cẩn thận nói với họ các quy định liên quan và những nơi tốt nhất không nên đến, sau đó dẫn họ đến đích.
Gần đó có một dòng suối trong vắt, Vệ Biện ngồi xổm bên cạnh ngắm nhìn một lúc lâu, nhưng không thấy một con cá nào.
Nước thì lại mát mẻ, dễ chịu.
Khi Thích Trang dẫn Chu Hằng đến đây dưới sự dẫn dắt của lão Triệu, nhóm người của Vệ Biện đã sắp xếp xong xuôi.
Lều trại và giá nướng đã được dựng lên, thực phẩm chất thành một đống lớn.
Người đầu tiên nhìn thấy họ là Vệ Biện, ánh mắt lướt qua Thích Trang một vòng, nheo mắt hỏi: "Thích Trang, đúng không?"
Thích Trang, "Đúng."
Ngay giây tiếp theo, Vệ Biện liền nhổ một đóa hoa dại từ dưới đất ném lên người hắn, "Đẹp không? Tặng cậu đấy."
Hoa là hoa cúc vàng, nhụy và cánh hoa cùng một màu, Vệ Biện, "Hoa cúc dại, màu sắc đẹp thế này, hợp với cậu lắm."
Chu Hằng cười phá lên, tiếng cười vang dội.
Ngô Dương giật nảy mình, thắc mắc, "Anh có thể đừng cười đặc trưng quá như vậy không?"
Thích Trang nhặt bông hoa rơi từ người hắn xuống, trên người hắn vẫn mặc bộ vest đã mặc khi ăn cơm với Đàm Xảo Nhi, cực kỳ vừa vặn, khi cúi xuống, cơ thể hắn tạo thành một đường thẳng, phần thân trên được cài khuy áo, làm nổi bật vòng eo quyến rũ.
Là một đường cong rất, rất thu hút.
Người có kinh nghiệm đầy mình như Vệ Biện chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết thân hình bên trong bộ vest của người đàn ông này quyến rũ cỡ nào.
Vòng eo chắc chắn toàn là cơ bắp, phần eo có thể duy trì chuyển động trong thời gian dài.
Trong nhà vệ sinh đã nói muốn bao dưỡng anh, giờ lại bị tặng hoa cúc dại, ha ha.
"Tôi cũng thấy nó rất đẹp," Thích Trang cắm bông hoa vào túi áo vest trên ngực, bông hoa vàng nhô ra một góc trông rất trẻ trung, "'MIAIDU' quả không hổ là thương hiệu hàng đầu trong việc chọn phụ kiện, rất hợp gu."
"Dừng lại," giọng điệu Vệ Biện vừa trêu chọc vừa châm biếm, "Nghe tôi nói này, đừng tâng bốc người khác nữa, trình độ này chưa ổn đâu."
Thích Trang nhướng mày, "Nói thật lòng thôi."
Trong khi họ trao đổi vài câu, Chu Hằng đã nhanh chóng hòa nhập vào nhóm của Ngô Dương. Tính cách của hắn rất giống với Ngô Dương, da mặt dày lại hơi ngốc nghếch, Lưu Thành và mấy người lớn tuổi đều quan tâm hắn nhiều, sức hút của Thích Trang hôm nay thua hẳn, hắn còn không bằng Chu Hằng.
Chu Hằng rất đắc ý.
Chỗ này không tệ, may mà bây giờ không phải là cuối tuần cũng chưa đến kỳ nghỉ hè, từ sáng đến giờ Vệ Biện cũng chỉ gặp nhóm của Thích Trang.
Anh bắt đầu chuyển nốt những thứ còn lại trên xe xuống, Thích Trang xắn tay áo lên, "Để tôi giúp cậu."
Vệ Biện, "...Cậu có hiểu lầm gì về tôi à?"
Anh dứt khoát đặt đồ xuống, dựa vào xe việt dã quan sát Thích Trang, ánh mắt không mấy thiện cảm, "Người của 'MIAIDU' chưa từng nói với cậu là tôi chỉ làm top à?"
Thích Trang ngạc nhiên, có vẻ như là giả bộ, "Trùng hợp vậy?"
Vệ Biện ngoắc tay gọi hắn lại.
Lúc này anh đang đứng vắt chéo chân, một chân trụ vững, một chân thoải mái cong lên. Ngay từ lần đầu gặp Vệ Biện, Thích Trang đã chú ý đến đôi chân này của anh, thẳng, dài, khi nhảy múa mang theo sức mạnh đầy thẩm mỹ. Dù mặc quần đùi rộng ngày đó hay là quần dài đen hôm nay, đều khiến hắn ngứa ngáy.
Thích Trang bước tới, khoảng cách vừa đủ, Vệ Biện liền kéo mạnh cà vạt của hắn, xoay người, ép hắn lên cánh cửa xe.
"Tôi mặc kệ cậu thật không biết hay giả vờ không biết," giọng điệu của Vệ Biện lười biếng, "Cưng à, nếu còn lén nhìn mông của anh, anh sẽ làm cho cúc của cậu nở thành đóa cúc máu đấy."
Nút áo cổ áo của Thích Trang bị anh kéo bung vài chiếc, "Thô bạo vậy sao?"
Vệ Biện, "Đã thô bạo như vậy mà cậu còn cười được."
Không biết câu nói này của anh chạm vào điểm nào khiến Thích Trang bỗng cười lớn, hắn từ nụ cười nhẹ chuyển thành cười như điên, hắn ôm bụng dựa vào cửa xe gần như trượt xuống đất, mặt cười đến mức co giật.
"Mẹ kiếp," Thích Trang cười như kẻ thần kinh trước mặt Vệ Biện, hình tượng thiếu gia vỡ nát, "Mẹ nó, không thể dừng được."
Khỉ thật.
Vệ Biện cũng bật cười.
Những người khác nghe thấy liền chạy đến, thấy cảnh hai người như vậy liền buồn cười, tiếng cười vang dội của Chu Hằng kéo dài đến hai ba phút.
Khi cuối cùng cũng dừng lại được, bụng của họ đều mỏi nhừ.
Nhóm người của Vệ Biện đến đây để cắm trại một cách nghiêm túc, còn ngược lại, nhóm Thích Trang, Chu Hằng và Lão Triệu chẳng mang theo gì ngoài bản thân, điện thoại và ví tiền, buộc phải quay về nghỉ ngơi tại trang viên bên cạnh của Lão Triệu.
Ánh mắt của Lão Triệu thỉnh thoảng lướt qua mặt và tóc của Vệ Biện, hắn đã nhuộm lại tóc đen, biểu cảm của Lão Triệu phức tạp, vừa có chút ghen tị lẫn sự hâm mộ, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Vệ Biện nhận ra sự chú ý đó, vui vẻ, "Sao, mê mẩn khuôn mặt đẹp trai của anh rồi à?"
Chiến hữu của anh, Quách Hạo, kịp thời xuất hiện, "Ồ, cậu em nhỏ, cậu đáng yêu thật đấy, đúng gu của Biện Biện rồi."
Lúc này gọi là lão Triệu không hợp, mặt Tiểu Triệu đỏ bừng lên, hét lớn: "Tôi là trai thẳng chỉ thích các cô nàng ngực khủng thôi!"
Quách Hạo bị hét vào tai, ngơ ngác, "Thích thì cứ thích thôi mà."
Mảnh đất này không phải của riêng nhóm Vệ Biện, không có tên của họ, giờ trời vẫn còn sớm chưa tối, Thích Trang muốn ở lại, da mặt dày đến mấy ai cũng không thể đuổi đi được.
Bên này bận rộn nướng thịt, bên kia trò chuyện; bên này thịt nướng xong rồi, bên kia đã kết thân, cùng nhau ăn bữa miễn phí.
Vệ Biện châm một điếu thuốc bằng tàn lửa.
Lưu Thành, "Mày bớt hút đi."
Cảm thấy chưa đủ, anh ta còn thêm một câu, "Trong nhóm này chỉ có mình mày nghiện thuốc nhất."
"Họ thích ngửi mùi thuốc lá trên người tôi," Vệ Biện, "Đôi khi còn k.ích thích hơn cả nước hoa."
Lưu Thành trợn mắt trắng dã.
"Anh và bạn gái sao rồi?" Vệ Biện liếc anh ta qua khóe mắt, mái tóc vàng dài vừa đủ một bàn tay được cột lên đong đưa qua lại, "Thiên kim tiểu thư tính khí lớn không?"
"Vẫn tốt," Lưu Thành, "Chỉ là cô ấy ngày nào cũng lo tao bị mày bẻ cong."
"Chết tiệt," Vệ Biện ngậm điếu thuốc, cười một hồi lâu, "Chết tiệt."
Lưu Thành liếc nhìn anh, "Cái cậu Thích đại thiếu gia kia cứ nhìn chằm chằm vào mày hoài, chắc là có ý với mày đấy."
Đôi mắt của Thích Trang giống như nam chính kinh điển trong phim ảnh, sâu lắng, chuyên chú, lấp lánh ánh sao, nhưng lại mang theo sự rõ ràng là thờ ơ. Dù biết tình cảm của hắn đến một cách ngắn ngủi và hời hợt, ánh mắt ấy vẫn khiến không ít người đắm chìm không lối thoát.
Vệ Biện gẩy gẩy tàn thuốc trên ngón tay, "Thân hình hắn cũng không tệ."
Giọng nói cũng rất êm tai, nếu không phải vì chuyện xử lý phiền phức sau chia tay, anh đã muốn chơi một chút.
Chỉ chơi mà không có tình cảm.
Vệ Biện quay đầu liếc nhìn Thích Trang đang trò chuyện vui vẻ với Ngô Dương và Ngô Kình.
Vòng eo ấy, thật sự...
Chắc hẳn hắn là khách quen của phòng gym, kiểu người có thể chống đẩy trăm lần mà không đổ giọt mồ hôi nào ấy.
Nếu có cơ hội chơi...
Chắc cũng đủ vui cả một đêm.