Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
Chương 1
"Vệ Biện, cứu bọn tôi với!"
Máy phun sương đang tỏa hơi nước, ánh sáng lập lòe trong màn sương mờ ảo, mùi khói và hơi rượu quyện lại với nhau. Ở đây, hơn tám mươi phần trăm là đàn ông, bầu không khí tràn đầy mùi vị của hormone.
"MIAIDU", quán bar GAY lớn nhất ở thành phố H.
Bốn chàng trai đang nhảy ở bốn góc sân khấu, cơ ngực nở nang, đôi chân săn chắc, cơ thể uốn lượn theo điệu nhạc mạnh mẽ, tạo nên những đường cong gợi cảm và nóng bỏng. Không khí âm u tràn đầy sóng ngầm, khói mờ ảo, ánh sáng trắng chiếu lên cơ thể rám nắng của họ, tạo một lớp sáng xao động. Nhưng lúc này, không có mấy ai hướng ánh nhìn về phía họ.
DJ trên sân khấu nắm chặt micro, căng thẳng hô lớn về phía bên trái sân khấu: "Vệ Biện ——!"
Những nhịp trống mạnh mẽ xen lẫn trong âm nhạc sôi động, tiếng trống mỗi lúc một dồn dập, sắp sửa lên đến cao trào.
Một người nhảy lên từ phía bên trái sân khấu, động tác của anh lập tức bị ánh đèn bắt lấy, mái tóc vàng đằng sau chiếc mũ nhô lên theo chuyển động của anh, vẽ thành một đường cong gọn gàng trong không khí.
Tóc vàng! Bím nhỏ!
Là Vệ Biện!
Đám đàn ông chen chúc ở phía trước giơ cao cánh tay, trái tim họ đập liên hồi cùng với những tiếng hét chói tai, giọng la hét đến khản cả cổ, tay suýt chút nữa thì với lên cả sân khấu, nhiệt độ còn sớm hơn cả nhịp điệu của nhạc!
"Chết tiệt, Vệ Biện!"
DJ lập tức rút khỏi sân khấu, nhường chỗ cho Vệ Biện lên cứu nguy.
MIAIDU có ba ca sĩ thường trực luân phiên nhau làm việc, Vệ Biện và ban nhạc của anh không có lịch hôm nay, mà bình thường anh cũng chỉ biểu diễn cùng với ban nhạc của mình. Vì vậy, DJ trên sân khấu phải nói là cảm động đến mức muốn khóc khi Vệ Biện đồng ý ra cứu nguy lần này.
Vệ Biện kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai.
Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, áo ba lỗ và quần ngắn, đầu đội mũ lưỡi trai, chân mang giày thể thao, nhìn qua cũng đủ thấy là anh chẳng hề chuẩn bị gì đặc biệt.
Ít nhất, bảy phần số đàn ông trong hội trường trông còn diện hơn anh, nhưng Vệ Biện vốn chẳng cần phải chuẩn bị gì cả.
"HI," anh cầm micro lên, cố ý thở gấp gáp qua loa phóng thanh đầy gợi cảm và khiêu khích, truyền đến tai từng người một, "Mọi người sẵn sàng chưa?"
Đáp lại anh là những tiếng hét điên cuồng đủ để xé tung mái nhà.
Máy phun lửa xung quanh sân khấu và máy phun sương không ngừng phun, âm nhạc sôi động rền vang.
Ở vị trí trung tâm có một bàn VIP cực lớn, đây là chỗ ngồi tốt nhất của MIAIDU, ghế sofa bọc da đen mềm mại đặt thành hình vuông, trên bàn kính giữa ghế bày sẵn hoa quả và rượu.
Thông thường, nếu không có tranh giành, giá thuê chỗ ngồi này một đêm chưa đến năm nghìn.
Ngồi trên ghế sofa da đen, Thích Trang ôm sát bên mình một "tiểu thịt tươi," mắt không rời khỏi người trên sân khấu.
Vệ Biện đang rất "hăng," ném chiếc mũ lưỡi trai xuống. Mái tóc vàng óng của anh lấp lánh dưới ánh đèn, đuôi tóc lướt nhẹ qua má, để lộ một khuôn mặt chẳng thua gì các ngôi sao.
Tiểu thịt tươi buột miệng thốt lên một tiếng "a" ngắn ngủi.
Một đợt hét chói tai và hơi nóng không thể kìm nén nữa cuồn cuộn trào lên.
Đám người chen chúc bên dưới tranh nhau nhặt chiếc mũ vừa ném xuống.
MIAIDU – Mai Ái Độ, quán bar dành cho người lớn. Họ gọi đây là quán bar, nhưng người ta lại thích gọi nơi này là hộp đêm hơn. Những người đến đây phần lớn là gay, một phần nhỏ là lesbian, hủ nữ, và cả trai thẳng có chút tò mò.
Đến đây, chỉ có mục đích là vui chơi tới bến.
Vệ Biện đưa tay vuốt cổ mình, từ từ kéo xuống đến phần bụng, eo và hông nhẹ nhàng uốn éo, thả điện cho đám đông bên dưới, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ lười biếng.
Quyến rũ chết đi được.
"Aaaa! Vệ Biện "xoạc" em đi!"
Chỉ một động tác thôi cũng đủ khiến không ít người đỏ bừng mặt.
"Clm! Điên mất thôi !"
"Vệ Biện! Tôi sẵn sàng trả tiền để có được anh một đêm!"
"Làm ơn nhìn về phía tôi đi!"
Chiếc mũ lưỡi trai bị một người đàn ông trang điểm đậm giành lấy, hắn leo lên bàn, vung tay nhằm thu hút ánh nhìn của Vệ Biện, rồi đê mê đến mềm cả chân, in lên chính giữa chiếc mũ của Vệ Biện một dấu son đỏ chót.
Nhân viên nhanh chóng kéo máy bắn pháo giấy đã chuẩn bị sẵn ra, vô số mảnh giấy bay phấp phới rơi xuống từ không trung.
Cảnh tượng kéo dài suốt một phút.
Thích Trang buông tay khỏi "tiểu thịt tươi" mình đang ôm, chuyển sang véo nhẹ vào vành tai anh chàng kia, "Bảo bối à, em quen cậu ta sao?"
"Tiểu thịt tươi" mê mẩn dán mắt lên người trên sân khấu, một lúc lâu mới giật mình tỉnh lại, đôi má trắng nõn thoáng ửng đỏ, ngoan ngoãn lắc đầu, "Xin lỗi Thích thiếu, tôi không quen anh ấy. Tôi cũng giống Thích thiếu, đều là lần đầu đến đây."
Thích Trang vốn bao dung với tình nhân của mình, hắn nhẹ nhàng bảo không sao, sau đó phong độ đứng dậy đi về phía quầy bar.
Quầy bar tạo thành một hình bầu dục, phía trước và sau đều có hai bartender đang bận rộn pha chế, họ lắc lư nhẹ nhàng theo điệu nhạc, ngoại hình đều cực kỳ điển trai.
Gõ nhẹ lên mặt quầy, bartender mỉm cười vừa đủ, "Quý khách muốn uống gì?"
Thích Trang đáp: "Không chỉ muốn rượu, còn muốn trò chuyện với cậu, nói vài câu."
Người lão luyện trong tình trường, chỉ một ánh mắt, một cử chỉ, một câu nói cũng có thể đổi lấy một cuộc tình đầy lãng mạn.
Chẳng mấy chốc, bartender đã kể tất cả những gì mình biết, hắn chỉ lên sân khấu, "Cậu không biết cậu ấy à? Cậu ấy là át chủ bài của quán chúng tôi đấy."
"Cậu ấy tên là Vệ Biện."
Thích Trang quay đầu lại, rồi nhìn về phía trung tâm sân khấu, trong mắt hiện rõ khao khát muốn "lên giường" với anh mà không có chút che giấu nào.
Hắn thường thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng ăn nhiều rồi, cũng phải đổi khẩu vị chút đỉnh.
Vệ Biện kết thúc bằng một đoạn cao trào.
Anh lên sân khấu gần một giờ, có chút phiền chán, người phía dưới sân khấu lập tức lên thay, nhận lấy cái micro mà anh tiện tay ném qua.
Trên micro có vết ướt, là mồ hôi từ tay Vệ Biện.
Trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
Vài sợi tóc vàng dính lên, hơi nóng, ẩm ướt, gợi cảm.
Tiếng hét của đám đàn ông cao đến độ khó phân biệt là nam hay nữ, khàn khàn đến không nghe rõ họ đang hét gì, Vệ Biện cũng chẳng quan tâm, anh tùy ý phất tay, nhảy xuống sân khấu từ một bên.
Thích Trang mãi đến khi không còn thấy anh nữa mới quay đầu lại, bartender nói chuyện với hắn, hắn trả lời qua loa rồi cười hỏi vị trí của nhà vệ sinh.
Vừa rồi Vệ Biện nhảy xuống sân khấu, áo phông hất lên lộ ra eo bụng, dường như còn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi rơi xuống rõ ràng, chỉ là một mảng da nho nhỏ, ngắn ngủi hai giây, cảm giác rất tốt.
Có cảm giác muốn vào nhà vệ sinh giải quyết, lại nghe được âm thanh từ góc tường ngay cửa nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị ai đó cố ý đóng lại, người đàn ông bên trong có chút kích động, không ngừng nói những lời mang theo tình yêu và d.ục vọng.
Nhưng Thích Trang chỉ nghe được một giọng nói, còn đối phương từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Hắn không phải là người có kiểu "phi lễ chớ nghe," trong xương tủy có gen xấu xa, giờ đây hắn không chút để ý định đẩy cửa ra, rồi nhàn nhã thưởng thức biểu cảm ngạc nhiên của người bên trong.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người kia lên tiếng.
Là giọng của Vệ Biện, mang chút không kiên nhẫn và lạnh lùng, "Ông đây không có hứng với cậu."
Thích Trang dừng tay lại.
Người tỏ tình không dám tin, "Anh từ chối tôi một cách qua loa như thế sao?! Rõ ràng anh có cảm giác với tôi mà! Đến giờ cũng chưa mềm xuống!"
Hắn chỉ vào quần của Vệ Biện, mặt hơi đỏ lên, "Vệ Biện, anh thật sự là công mạnh nhất tôi từng thấy, mạnh nhất vũ trụ."
Vệ Biện cười khẩy, "Đó là do ông đây mắc tiểu, đồ ngốc."
Thích Trang không nhịn được cười phá lên.
Tiếng cười của hắn làm kinh động người bên trong, người tỏ tình thất bại mở cửa, người nọ học hằn liếc hắn một cái, đụng vào vai hắn rồi bước ra ngoài.
Vệ Biện đứng thẳng người, không có cảm xúc gì nhìn Thích Trang một cái, cuối cùng cũng có thời gian giải quyết chuyện cá nhân của mình.
Xong xuôi kéo khóa lại, rửa tay, nhân tiện ngồi dựa vào tường cạnh bồn rửa tay hút một điếu thuốc.
Thích Trang ở bên cạnh rửa tay, nước trên tay hắn văng lên quần sáng màu của Vệ Biện, để lại một mảng đậm màu.
Hắn nói, "Ồ, xin lỗi."
Vệ Biện ngậm thuốc lá, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, Thích Trang nghiêm túc: "Cần tôi bồi cho cậu một chiếc quần không?"
Khói thuốc lan tỏa, Vệ Biện quay đầu đi, nhìn thấu mục đích của người này, "Ra cửa rẽ trái, quán vịt ngay đấy."
Thích Trang rút khăn giấy lau khô tay, bước đến đứng ngay trước mặt anh, mỉm cười cúi người xuống, "Đi với tôi nhé?"
Nụ cười này vô cùng quyến rũ.
Năm nay hắn đã hai mươi bảy, trải qua không ít đàn ông đàn bà, rất ít người, không, chưa từng có ai, có thể từ chối lòng bàn tay mà hắn đưa ra.
Ngoại hình điển trai, vóc dáng thêm điểm, còn có tiền.
Điều này khiến hắn vô cùng tự tin.
Vệ Biện phả ra một làn khói thuốc về phía mặt hắn, "Muốn để anh đây lên giường với cậu? Đi xếp hàng đi."
Giờ là tháng bảy, ngày mồng một tháng bảy, trời đang nóng, trong "MIAIDU" mở điều hòa rất mát, thêm vào giờ đã khuya, làn da của Thích Trang như có cảm giác lạnh từ tủ lạnh.
Nhưng Vệ Biện không như vậy.
Anh vừa bước xuống sân khấu, mồ hôi có lẽ đã tan, nhưng hơi nóng như một ngọn núi lửa sắp phun trào, có thể khiến người khác rùng mình vì nóng.
Ngay cả khói phả ra cũng mang theo hơi nóng.
Thích Trang cũng tiến lại gần anh, cố ý hạ giọng, "Là tôi muốn lên giường với cậu, tôi thấy ngứa ngáy vì cậu."
Đã từng có một người tình miêu tả giọng nói của Thích Trang, chỉ cần giọng nói cũng khiến người ta cảm thấy mình đã trải qua một cuộc tình.
Chân mềm nhũn, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực đập mạnh.
Là một giọng "công" tuyệt đối.
Hắn rút từ ví ra một tấm danh thiếp, nhét vào túi của Vệ Biện, "Thích Trang, chờ điện thoại của cậu."
Nói xong câu này, hắn ung dung rời đi.
Vệ Biện hút xong điếu thuốc, dí tàn thuốc, lấy tấm danh thiếp trong túi ra, không thèm nhìn mà ném vào thùng rác.
Khi anh ra ngoài, âm nhạc vẫn đang vang lên inh ỏi, thỉnh thoảng có những nam nữ uống say chạy vào nôn mửa, anh dựa vào ánh đèn lờ mờ, lặng lẽ bước vào phòng nghỉ, bên trong có bốn năm vũ nam vào nghỉ ngơi, họ đã thay trang phục bó sát để chuẩn bị cho lần biểu diễn tiếp theo, mỗi bộ phận đều dính sát vào da.
Vài người lập tức nhe răng cười, "Này, anh Biện, mau lại đây ngồi đi."
Vệ Biện bước đến ghế sofa, khoác ba lô lên vai, đút tay vào túi đứng trước mặt họ, "Sao nào, không nỡ để tôi đi à?"
"Đương nhiên là không nỡ rồi, hôm qua gặp anh Biện, hôm nay lại gặp nữa, không ngờ anh Biện thật sự lên sân khấu cứu nguy, quả là bất ngờ lớn đấy!"
Vệ Biện cười, "Đẹp trai không?"
"Đẹp trai đến mềm nhũn cả chân!"
Vệ Biện giơ tay lên, hai ngón tay khép lại đặt trên môi hôn một cái, rồi thổi về phía họ, "Vậy tối nay mơ nhớ mơ thấy tôi nhé."
Nói xong câu này, anh đã khoác ba lô rời khỏi phòng nghỉ.
Chỉ còn lại phía sau những tiếng hét đầy phấn khích vì bị anh trêu chọc.