Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 48: Chỉ Là Một Trận Pháp Tạp Nham
Trần nhà đột ngột xuất hiện khuôn mặt khổng lồ của Cao Sĩ, khiến mọi người kinh hãi.
Phản ứng đầu tiên của Đổng Thiên Tâm: Xấu quá! Phản ứng thứ hai: Đập hắn! Phản ứng thứ ba: Nơi này không thể ở lâu!
Cô lập tức lao tới kéo vòng cửa, nhưng mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, cả đảo Nam Kỳ rung lắc mạnh như thể muốn sụp đổ. Mang Trú vội giữ lấy cô.
Hòn đảo chao đảo, mọi người đứng không vững. Thẩm Ước và Lữ Ngọ tựa sát vào tường, Tả Bách ngồi thụp xuống đất, còn trong điện thoại, Cát Dương Chỉ Chỉ không ngừng hú còi cảnh báo: “Cảnh báo động đất cấp 5!”
Tường rung lắc như đậu phụ non, phát ra những tiếng kẽo kẹt kinh hoàng. Các vết nứt lớn nhanh chóng lan rộng từ góc tường, gạch ngói và mảnh tường rơi xuống ầm ầm… nhìn có vẻ bất cứ lúc nào tòa nhà cũng có thể sụp đổ.
Mang Trú tạo ra một loạt trận pháp nhỏ, gắn lên các xà ngang, góc tường và cột nhà, tạm thời chống đỡ căn đại sảnh đang lung lay. Cánh cửa lớn phía sau đã bị nén đến méo mó.
Các người rối và trẻ em mở mắt, nhìn nhau mờ mịt.
Cơn chấn động dừng lại, nhưng màn hình LED trên trần đã bị hỏng một phần, để lại những vết đen loang lổ trên mặt Cao Sĩ như vết mốc độc hại.
Cao Sĩ cười lớn: “Ha ha ha! Một khi đã đặt chân lên đảo Nam Kỳ và bước vào trận pháp Tam Hợp Bàn của Cao tộc, thì đừng mơ thoát ra!”
Lữ Ngọ: “Trận pháp Tam Hợp Bàn cái quái gì chứ? Chưa từng nghe tới!”
Thẩm Ước chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cái đó là gì?!”
Bên ngoài, vô số ánh sáng xanh kỳ dị bốc lên từ khu rừng âm u, đan xen thành một mạng lưới dày đặc, gần như bao phủ cả bầu trời.
Cát Dương Chỉ Chỉ hú còi cảnh báo lần thứ hai: “Phát hiện nồng độ oán khí vượt mức! Cảnh báo vàng! Cảnh báo cam!”
Các người rối lần lượt ngã xuống đất, mắt mở to, từ hốc mắt chảy ra những luồng oán khí đen sền sệt, như bị thứ gì đó triệu hồi, chúng cuốn ra ngoài cửa sổ và hội tụ về mạng lưới ánh sáng xanh bên ngoài.
Trẻ nhỏ run rẩy lay người các người rối, miệng không ngừng gọi: “Mẹ… mẹ…” Nhưng lần này, họ không còn phản ứng nữa.
Lữ Ngọ tái mặt: “Trận lưới bên ngoài đang hút oán khí từ những người rối!”
Tả Bách: “Chẳng lẽ đây cũng là một trận pháp giống như trận cải mệnh, dùng oán khí làm nguồn năng lượng ư?”
Mang Trú giậm mạnh xuống đất, một vòng trận pháp phức tạp tỏa ra từ chân anh như sóng nước lan rộng. Làm anh nhíu mày sâu hơn.
“Trận pháp bên ngoài liên kết với địa mạch của đảo này. Nếu cắt đứt cưỡng ép, có thể sẽ dẫn đến động đất hoặc sóng thần.” Anh thì thầm, giơ tay về phía Đổng Thiên Tâm: “Ta cần chút thời gian.”
“Hiểu rồi!” Đổng Thiên Tâm đáp, đập mạnh tay vào tay anh, tiếp nhận gánh nặng duy trì trận bảo vệ. Áp lực đè lên vai cô nặng như nghìn cân, khiến cô lảo đảo.
Mang Trú dùng cơ thể mình đỡ lấy cô: “Được chứ?”
Đổng Thiên Tâm nghiến răng, đứng thẳng: “Được!”
Mang Trú nhắm mắt, ngón tay vội kết ấn, hàng loạt trận pháp nhỏ bé từ đầu ngón tay bùng nổ, hòa vào dòng oán khí, bay ra ngoài cửa sổ tỏa đi khắp nơi.
Các người rối khóe miệng rỉ ra máu đen, trẻ nhỏ sợ hãi òa khóc.
Thẩm Ước cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chỉ vào màn hình và chửi lớn: “Đồ khốn nạn, ông có biết mình đang làm cái quái gì không?!”
Cao Sĩ cười ha hả: “Từ xưa đến nay, giá trị của phụ nữ là sinh con nối dõi. Giờ họ đã sinh con xong, không còn giá trị nữa, chi bằng hiến mình cho trận pháp Tam Hợp Bàn. Đó chẳng phải là tận dụng tối đa hay sao?”
“Đồ cặn bã!” Thẩm Ước tức giận hét: “Ông là đồ súc vật, không xứng làm người!”
Tả Bách dán mắt vào màn hình điện thoại, báo cáo với giọng nặng nề: “Độ đậm đặc của oán khí đang tăng lên, tỷ lệ chuyển hóa tà khí cũng cao hơn! Cát Dương Chỉ Chỉ, có thể kết nối hệ thống giám sát vệ tinh không?”
Cát Dương Chỉ Chỉ ngay lập tức đáp lại, búng ngón tay: “Rõ!”
Màn hình điện thoại chia thành chín ô nhỏ, mỗi ô hiển thị một góc nhìn khác nhau, phát trực tiếp toàn cảnh đảo Nam Kỳ.
Mạng lưới ánh sáng xanh quái dị phủ khắp đảo, rễ của nó cắm sâu xuống đáy biển. Quanh đó, nước biển dường như phát ra ánh sáng lập lòe đầy nguy hiểm.
Tả Bách chỉ tay: “Trận pháp trải dài từ những hành lang quanh co cho đến đại sảnh chúng ta đang đứng, phía sau vẫn còn một đoạn hành lang vặn vẹo. Hẳn là Cao Sĩ đang ở trong đại điện kia!”
Đổng Thiên Tâm, mồ hôi đầm đìa, chân run rẩy nói như khóc: “Đừng nói với tôi nữa, đứng được đến giờ đã là kỳ tích rồi!”
Mồ hôi thấm ướt lưng áo, dính cả vào áo của Mang Trú đang đứng đỡ cô.
Phía sau, Lữ Ngọ và Thẩm Ước vẫn đang hùng hổ mắng chửi, nhưng Cao Sĩ không hề nao núng, thậm chí còn ra vẻ thích thú: “Âm thanh giãy chết của đám sâu bọ nghe thật dễ chịu.”
Cao Sĩ như nhớ ra điều gì, nhướn mày cười: “À, đúng rồi, chúng mày tìm được đảo Nam Kỳ là nhờ Cao Tam Nguyên đúng không? Ha ha ha…”
Màn hình lớn chuyển cảnh, khuôn mặt ông ta biến mất, thay vào đó là hình ảnh mới.
Một người đang ngồi bệt trên đất, đầu nghiêng sang một bên, mắt mở trừng trừng, đồng tử giãn ra. Trên ngực cắm một thanh kiếm đào đen, máu nhuộm đỏ nửa người.
Đó là thi thể của Cao Tam Nguyên.
Đổng Thiên Tâm chết lặng, trong đầu ù đi. Tả Bách, Lữ Ngọ và Thẩm Ước cùng hít sâu một hơi.
Cao Sĩ quay lại trên màn hình, đá mạnh vào thi thể: “Đồ phản bội! Dám hợp tác với người ngoài để hãm hại sư phụ mày à?!”
Màn hình rung lắc vài giây, rồi chuyển sang cảnh Cao Sĩ cầm máy quay cận mặt ông ta, trông vừa kinh tởm vừa b.ệnh h.oạn: “Hừ, tao đoán chúng mày định dùng Cao Tam Nguyên làm nội gián, đúng không? Thật tiếc, tao là người được trời phù hộ, đã sớm phát hiện nó có ý đồ khác! Nói đi, chúng mày rốt cuộc là ai? Đến đảo Nam Kỳ để cướp Lộc Thục hay cướp lấy trận pháp Tam Hợp Bàn của Cao tộc tao?!”
Mang Trú nheo mắt khinh miệt: “Thứ trận pháp tạp nham đó cũng xứng à?”
Lòng bàn tay Mang Trú bỗng xuất hiện một phiên bản thu nhỏ của trận pháp Tam Hợp Bàn. Những sợi sáng xanh chồng lên nhau thành bốn tầng, tầng đáy có đường viền giống hệt hình dáng đảo Nam Kỳ, y như trận pháp trong giám sát vệ tinh.
Cao Sĩ biến sắc, hét lên: “Sao có thể?! Trận pháp tổ truyền trăm năm của Cao tộc sao lại…”
Mang Trú nhẹ nhàng nắm tay lại, trận pháp thu nhỏ tan vỡ thành từng mảnh. Trên màn hình giám sát, trận pháp Tam Hợp Bàn cũng đồng thời sụp đổ, ánh sáng xanh tản ra và chìm dần xuống biển, trả lại sự tĩnh lặng.
Trận pháp được quảng cáo là “tổ truyền trăm năm” chỉ như bong bóng xà phòng, vỡ tan không một chút tôn nghiêm.
Cao Sĩ trợn trừng mắt, phun ra một ngụm máu, màn hình LED lập tức đen kịt.
Thanh kiếm đào mộc của Cao Tam Nguyên bay ra từ tay áo Mang Trú, phát ra ánh sáng chói lòa, thân kiếm dài ra đến ba thước, chém vỡ cánh cửa lớn trước mặt, lao vút ra ngoài.
Mọi người đuổi theo thanh kiếm, băng qua hành lang tối tăm. Cuối cùng, họ thấy một cung điện đồ sộ và âm u hiện ra trước mắt. Đoàn người leo lên cầu thang dài trăm mét, Đổng Thiên Tâm thở hổn hển đến mức không nói nên lời. Mang Trú đi đầu, đạp tung cánh cửa chính của đại điện, âm thanh vang vọng khắp không gian, khiến không khí cũng trở nên căng thẳng.
Cả nhóm bước vào trong.
Đại điện được chống đỡ bởi mười sáu cây cột gỗ đen, mỗi cột có đường kính hơn một mét. Trần nhà cao vút, với những họa tiết chạm khắc tinh xảo, tường bao phủ các bức phù điêu bằng vàng. Nền nhà dường như làm bằng loại đá phát ánh sáng đen kỳ quái, mỗi bước chân lại phát ra tiếng “kẽo kẹt” rợn người.
Giữa đại điện là một bục cao, có lẽ mô phỏng ngai vàng của các hoàng đế cổ đại. Trên bục đặt một chiếc ghế vàng, phía sau là bức bình phong ngọc bích khắc hình Bách Tử Thiên Tôn. Đôi mắt trên hình khắc được nạm bằng hồng ngọc, phản chiếu ánh sáng u ám như ma quái.
Cao Sĩ ngồi trên chiếc ghế vàng, trên ngực cắm sâu một thanh kiếm đào đen. Ánh mắt hắn trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Trước ghế vàng là một người đang đứng quay lưng về phía họ, nửa người bên trái thấm đẫm máu.
Thanh kiếm đào mộc phát ra ánh sáng lấp lánh, bay vòng quanh người đó như đang phấn khích. Anh ta giơ tay, chuôi kiếm rơi gọn vào lòng bàn tay.
Người đó từ từ quay lại. Trên ngực, một lỗ máu lớn lộ ra ánh sáng rực rỡ. Gương mặt xanh xao, đôi mắt giãn nở che kín cả tròng trắng. Những cơ mặt giật giật tạo nên nụ cười méo mó như không kiểm soát nổi. Đó là gương mặt của Cao Tam Nguyên, nhưng lại không phải là hắn… như thể ai đó đang khoác lên mình lớp da của Cao Tam Nguyên vậy.
Mang Trú che mũi, chặn mọi người lại: “Cẩn thận! Mùi xác thối nồng nặc quá!”
Cả nhóm hoảng hốt, rút lui về phía sau Mang Trú.
“Cao Tam Nguyên” nghiêng cổ một cách kỳ dị, đưa tay lên ngửi: “Lại thối nữa rồi… Cơ thể này cũng đến giới hạn rồi… May mà lần này vẫn kịp thời…”
Hắn cầm kiếm đào mộc, cơ thể bắt đầu cử động, các khớp xương kêu răng rắc như vừa được lắp ráp lại. Mặc dù động tác bị giật cục, nhưng tư thế lại khá chuẩn xác… chân đạp bát quái, vẽ bùa giữa không trung.
Ánh sáng từ kiếm đào mộc rực rỡ, vẽ nên những bùa chú cao cả trượng, rồi dán lên bức bình phong phía sau ngai vàng.
Bình phong vỡ tan. Những viên ngọc biến thành ánh sáng xanh, lấp lánh rồi tan biến trong không trung.
Phía sau bình phong là một không gian tối tăm đang ẩn giấu.
Một chiếc lồng vàng lộng lẫy nằm giữa không gian đó, bên trong chỉ có một cái cây khô héo.
Trên thân cây, một người phụ nữ mặc váy trắng đang nằm. Tóc cô trắng như tuyết, ngọn tóc đỏ rực như lửa. Đôi mắt nhắm nghiền, thân hình tiều tụy, chỉ còn chút hơi thở mong manh.
Làn da cô đầy những đốm đen lớn bằng đồng xu… là những vết loét sâu đến mức lộ cả xương trắng.
Đổng Thiên Tâm nhận ra đó là Lộc Thục… người phụ nữ trong ký ức của Thẩm Ước.
Thẩm Ước đưa tay bịt miệng, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào. Mang Trú không nỡ nhìn, vội quay mặt đi. Lữ Ngọ và Thẩm Ước đều nín thở.
“Cao Tam Nguyên” loạng choạng tiến lên, chém một nhát vỡ tan chiếc lồng vàng, rồi quỳ một chân trước Lộc Thục.
Dường như cảm nhận được điều gì, đôi lông mi trắng của Lộc Thục run rẩy, mắt từ từ hé mở.
Đôi mắt mờ đục dừng lại trên người “Cao Tam Nguyên” hồi lâu: “Anh… là ai?”
“Cao Tam Nguyên” cúi đầu gần chạm ngực, giọng nói mang theo âm điệu gượng gạo và nghẹn ngào: “Tiểu Thục… Anh tìm được em rồi…”
Lộc Thục nhíu mày, khó nhọc nâng người, nghiêng đầu nhìn kỹ “Cao Tam Nguyên”. Đôi mắt trắng đục dần sáng lên: “A Mục?”
“Là anh.” “Cao Tam Nguyên” ngẩng đầu, từ hốc mắt chảy ra dòng chất lỏng đen kịt… đó là máu của một xác chết đã thối rữa.
Lộc Thục trợn mắt, đồng tử co rút dữ dội, ánh sáng trắng trong mắt lóe lên rồi tan thành một giọt nước.
Giọt nước ấy là máu còn sót lại của cô, hóa thành nước mắt.
Giọt lệ đẫm máu hòa quyện trong không trung, chuyển động đen trắng đan xen trước khi lan tỏa.
Cả đại điện chìm vào một lớp sương mù đen trắng.
Đổng Thiên Tâm đột nhiên cảm nhận được một luồng khí quen thuộc, hét lớn: “Là nguyện lực!”