Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 15: Mảnh vỡ nguyện lực
Khi giai điệu âm nhạc trở nên ngày càng mạnh mẽ, bóng tối bắt đầu gợn sóng, từ trung tâm của các gợn sóng, từng bong bóng lớn nhỏ trồi lên rồi nổ tung. Đột ngột, hơn chục con mãng xà khổng lồ màu xanh lam, xấu xí lao ra, mỗi con to bằng năm người ôm mới xuể, vừa gào thét vừa lao về phía trước.
Mang Trú hét lên: “Xéo đi cho nước nó trong!"
Cùng lúc, anh lao ra khỏi trận, vòng sáng lấp lánh phản chiếu tà áo trắng như tuyết của anh, cả người như một ngôi sao băng, trong chớp mắt đã quấn lấy lũ mãng xà mà giao chiến.
Đổng Thiên Tâm kéo theo Tả Bách trốn đi thật xa, vừa chạy vừa nín thở quan sát trận đấu.
Thân thủ của Mang Trú cực kỳ gọn gàng, dứt khoát, uy lực của vòng sáng cũng rất đáng gờm. Chỉ trong chốc lát, anh đã chém hạ được vài con mãng xà. Nhưng lần này, không có bất kỳ công thức hay con số nào xuất hiện. Hiển nhiên, trận chiến này khác hoàn toàn so với trước đó.
Rất nhanh, Đổng Thiên Tâm nhận ra có điều bất thường. Số lượng mãng xà không hề giảm đi, trái lại còn tăng lên. Cô thậm chí nghi ngờ liệu mình có hoa mắt không, bởi dường như tốc độ của Mang Trú ngày càng chậm lại.
Kính mắt của Tả Bách phản chiếu hình ảnh trận đấu, miệng lẩm bẩm liên tục:“‘Áo trắng’ đã chém 13 cái đầu, nhưng mãng xà lại tăng thêm 16 con. Trận đấu kéo dài 156 giây, tốc độ tái sinh của mãng xà là 39,56%. Tốc độ của ‘áo trắng’ đã giảm 11%, độ chính xác khi tấn công giảm 23%. Nếu tiếp tục, trong 360 giây nữa, số lượng mãng xà sẽ tăng lên 50 con, và tốc độ của ‘áo trắng’ sẽ giảm 35%. Anh ta sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Một đống dữ liệu làm đầu óc Đổng Thiên Tâm quay cuồng. Mãi sau cô mới phản ứng lại được, nhận ra “áo trắng” mà Tả Bách nói đến chính là Mang Trú.
“Ý của anh là Mang Trú sắp thua?”
Tả Bách gật đầu:“Theo xu hướng hiện tại, đó là kết quả tất yếu.”
Đổng Thiên Tâm:“…”Cô muốn quăng cái gã cuồng số liệu này ra làm mồi cho mãng xà quá! Ít nhất cũng khiến kẻ địch buồn nôn mà giảm sức chiến đấu.
“Giáo sư à! Thay vì phân tích một đống vô dụng như vậy, sao anh không nghĩ cách tăng cơ hội thắng cho chúng tôi đi?!”
“Trừ khi có biến số.” Tả Bách đẩy kính lên, ánh mắt chăm chú: “Những con mãng xà mới xuất hiện có hoa văn trên vảy khác so với ban đầu. Có lẽ chúng đã hấp thu một loại năng lượng nào đó trong không gian này để tái sinh.”
Đổng Thiên Tâm vội hỏi:“Năng lượng gì? Ở đâu?!”
Tả Bách vươn cổ, nheo mắt, vừa ngửi vừa cố căng tai nghe:“Theo xác suất mà nói, năng lượng đó hẳn nằm gần mãng xà. Nhưng tối quá, tôi không nhìn rõ.”
Cái tên cận thị nặng này!
Đổng Thiên Tâm gần như sụp đổ, đầu óc quay cuồng suy nghĩ:“Nếu mãng xà có thể hấp thu năng lượng này, liệu Mang Trú cũng có thể không?”
Tả Bách trầm ngâm:“Đây là thế giới hai chiều, chắc hẳn có một bộ quy tắc vận hành riêng. Có lẽ có thể thử.”
Ngay lúc đó, đồng tử của Đổng Thiên Tâm co rút mạnh. Cô thấy bóng dáng của Mang Trú bị lũ mãng xà nuốt chửng, hoàn toàn không còn nhìn thấy anh nữa.
Cứ chờ thế này thì không được!
“Anh có say xe hay say máy bay không?”
Đổng Thiên Tâm hỏi.
Tả Bách ngơ ngác:“Hả?”
Đổng Thiên Tâm túm lấy Tả Bách, rồi “vút” một cái lao vút đi. Tả Bách bị quăng quật theo quỹ đạo bay điên cuồng, cơ thể uốn lượn như sợi mì, tay phải theo bản năng giữ chặt kính, miệng la hét:“Aaaa!”
Một con mãng xà với cái miệng toang hoác đầy máu sượt qua họ. Tiếng hét của Tả Bách đột ngột ngừng lại, giọng khàn đặc. Xung quanh toàn là những chiếc vảy khổng lồ, xấu xí và bốc mùi kinh khủng.
Một cú vung đuôi của mãng xà đập mạnh vào lớp bảo vệ ánh sáng, khiến nó nứt toác, ánh sáng vụn vỡ rơi vãi đầy đường.
“Cô lái kiểu gì mà... Ôi trời…!” Tả Bách suýt nôn mửa. Không rõ là vì mùi hôi hay do đường bay hỗn loạn của Đổng Thiên Tâm.
Nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến anh. Vừa né tránh lũ mãng xà với tốc độ cao, cô vừa căng mắt tìm bóng dáng của Mang Trú. Kỳ lạ là, dù ở gần lũ mãng xà như vậy, họ không bị tấn công. Có lẽ vì ánh sáng bảo vệ đã che giấu khí tức của họ.
Phía trước, một vòng sáng nhỏ lóe lên... Mang Trú!
Đổng Thiên Tâm mừng rỡ, kéo theo Tả Bách lao qua khe giữa các vảy mãng xà, chui vào một khoảng trống nhỏ.
Mang Trú đang dùng hai tay chống đỡ một lớp ánh sáng bảo vệ nhỏ bé, tạo cho mình một chút không gian để thở. Xung quanh là thân thể khổng lồ của mãng xà, càng lúc càng siết chặt, như muốn ép anh nát vụn.
“Anh quả là mạng lớn!” Đổng Thiên Tâm lao đến bên cạnh Mang Trú. Hai lớp bảo vệ ánh sáng chồng lên nhau, không gian lập tức rộng hơn một chút.
Sắc mặt Mang Trú trắng bệch như sáp:“Cô đến đây làm gì?!”
“Đã đến rồi, tranh thủ làm việc đi!” Đổng Thiên Tâm kéo Tả Bách đến gần:“Anh ta nói thế giới này có một quy tắc vận hành đặc biệt và một loại năng lượng bí ẩn. Mãng xà nhờ hấp thụ năng lượng này mới có thể tái sinh liên tục. Có lẽ anh cũng có thể dùng nó...”
“Ý cô nói là thứ này sao?” Mang Trú mở lòng bàn tay, để lộ một quả cầu ánh sáng đen trôi nổi. Rìa ngoài của nó lóe lên những tia sáng đen nhánh, phát ra âm thanh “tí tách.” trông vô cùng bất an.
“Tôi nhìn thấy một con mãng xà nuốt vật này, sau đó từ miệng nó sinh ra một con mãng xà mới.” Mang Trú nói: “Hẳn là mảnh vỡ nguyện lực trôi nổi trong không gian này.”
Tả Bách đẩy gọng kính, ánh mắt lóe sáng: "Suy luận của tôi quả nhiên đúng! Đây chính là nguồn năng lượng của BOSS!”
Đổng Thiên Tâm vội nói: "Mang Trú, anh thử đi...”
“Thứ này thuộc tính âm u, xung khắc với sức mạnh của Long Thần, và còn rất hôi.” lời của Mang Trú dập tắt hoàn toàn hy vọng của hai người: “Tôi ngửi thấy thôi cũng buồn nôn!”
Quả đúng như lời Mang Trú, quả cầu ánh sáng đen chỉ có thể lơ lửng cách lòng bàn tay anh chừng hai, ba centimet. Dù Mang Trú cố gắng thế nào, cũng không thể chạm vào nó.
“Không sao! Đợi tôi phá vây đã...” Mang Trú trừng mắt, đồng tử dựng đứng, miệng lẩm bẩm chú ngữ, đầu ngón tay dần phát sáng: "Vạn vật giải, lôi vũ khởi, nhật vô...”
Bất ngờ, Mang Trú khuỵu một gối xuống, ánh sáng ở đầu ngón tay tắt lịm, lớp bảo vệ xung quanh rung lắc dữ dội, khung bảo vệ chỉ vừa đủ giữ được hình dạng, nhưng đã vô cùng mong manh.
Đổng Thiên Tâm hoảng hốt: “Anh làm được không đấy?!”
“Chỉ là chút tà khí...”
“Bụp, bụp.” hai làn khói hiện ra, đôi tai của Mang Trú biến thành tai mèo.
“Lúc này thì đừng có cứng đầu nữa!” Đổng Thiên Tâm sắp phát điên.
Tả Bách chăm chú nhìn đôi tai mèo, nhanh tay lau kính: “Tai mèo ư?”
Đổng Thiên Tâm mò mẫm khắp túi áo, túi quần, nhưng chẳng có gì để ăn: “Lẽ nào anh lại đói nữa? Nhưng ở nơi này thì làm sao nấu ăn được chứ!!”
“Ra là đói à.” Tả Bách chợt hiểu ra, móc từ túi ra một thanh sô-cô-la: “Cái này được không?”
“Anh ấy chỉ ăn được đồ tôi tự tay làm thôi...”
Nói đến đây, trong đầu Đổng Thiên Tâm vang lên một tiếng “đinh.” một ý tưởng lóe lên.
Tộc Chúc Long chỉ có thể ăn thức ăn và nước uống đã được người của gia tộc Hoán Long xử lý. Xét cho cùng, thức ăn và nước cũng chỉ là một dạng vật dẫn năng lượng. Vậy thì, theo lý thuyết, Mang Trú cũng có thể hấp thu năng lượng của thế giới này, miễn là năng lượng đó được cô trực tiếp chế biến...
“Chơi tới cùng thôi!” Đổng Thiên Tâm nghiến răng, chộp lấy quả cầu ánh sáng đen lơ lửng trước mặt.
Mang Trú hoảng hốt: "Cô làm gì vậy...”
Những lời phía sau Đổng Thiên Tâm không nghe thấy nữa. Cô cảm giác mình bị hút vào một vùng tối đen như mực, như rơi xuống một hồ sâu. Xung quanh đầy rẫy những tiếng động lạ kỳ, thì thào, rì rầm, giống như vô số con đỉa nhỏ bám lên da thịt, bò dọc theo sống lưng từng chút một, ngứa ngáy như bị kim châm.
Cô cố gãi lung tung, nhưng cơn ngứa không giảm, lại còn khó chịu hơn, thậm chí bắt đầu buồn nôn. Đổng Thiên Tâm cố nén cảm giác cuộn trào trong bụng, nhìn quanh. Phía trên đầu, có một tia sáng yếu ớt, nhỏ như hạt đậu, lấp ló tiếng của Mang Trú:
“Đổng Thiên Tâm, cô lại làm bừa!”
Đổng Thiên Tâm cúi đầu nhìn xuống, quả cầu ánh sáng đen trong tay đã biến mất.
“Xem ra đây mười phần chắc chín là không gian bên trong quả cầu, nó đã hút ý thức của mình vào đây. Ánh sáng kia hẳn là lối ra. Chỉ cần bơi lên…”
Đột nhiên, không báo trước, một giọng nói khác vang lên từ đáy vực đen: “Thiên Tâm…”
Toàn thân Đổng Thiên Tâm cứng đờ. Cô nhận ra giọng nói ấy... dịu dàng, ấm áp, luôn mang theo nụ cười và hương hoa dành dành.
“Mẹ!”
Tiếng của Mang Trú không còn nghe được nữa. Đổng Thiên Tâm quay người, lao xuống đáy vực sâu, càng ngày càng chìm sâu vào bóng tối, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Cô nghe rõ cả tiếng tim mình đập, tiếng máu chảy qua động mạch ở cổ, và cả tiếng nước mắt tuôn rơi.
Dòng nước dần trở nên trong suốt, như một mặt gương. Đổng Thiên Tâm lơ lửng trong đó, nhìn thấy bóng mình phản chiếu.
Đó là cô, nhưng không hoàn toàn là cô. Một cô bé mặc chiếc váy hồng, tóc buộc nơ bướm, mang chiếc cặp dâu tây yêu thích nhất. Đó là Đổng Thiên Tâm năm năm tuổi.
Cô bé đứng trên một vách núi cao chót vót, bầu trời xanh ngắt trải dài, mặt đất vang vọng những tiếng rền vang. Một vực thẳm kinh hoàng xé toạc núi rừng, bên trong không phải là nước mà là dòng bùn đất cuồn cuộn, dữ dội.
Đổng Thiên Tâm nhỏ tuổi khóc nức nở, đi chân trần, đôi bàn chân nhỏ bé bị rách toạc, máu thịt lẫn lộn.
Cô bé gần như gào thét đến khàn cả giọng:
“Mẹ ơi! Ba ơi! Mẹ ơi! Ba ơi!!”
Đáp lại cô bé chỉ có tiếng gió thổi qua cánh đồng hoang.
Đổng Thiên Tâm nghẹn ngào, nuốt khan một cái, rồi mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Không khó hiểu tại sao Mang Trú nói mảnh nguyện lực này “mang thuộc tính tối tăm.” Hóa ra, nó có thể đánh thức những ký ức đen tối nhất trong lòng người.
Nguyện lực, chính là sức mạnh của tâm trí.
Ký ức bắt nguồn từ trái tim, tự nhiên cũng là một phần của nguyện lực.
Cô hiểu mình cần phải làm gì.
Đổng Thiên Tâm lau khô nước mắt, mở mắt ra, nói với giọng chắc nịch: “Mẹ, ba, con đã lớn lên an toàn, vào đại học, có công việc, ăn uống và ngủ nghỉ đúng giờ. Con sống trong một ngôi nhà lớn hướng ra biển, mỗi ngày đều được tắm nắng.”
Cô bé Thiên Tâm trong gương nước quay lại, ngây ngốc nhìn cô. Nước mắt trong mắt cô bé như máu, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Đổng Thiên Tâm nhìn thẳng vào phiên bản nhỏ bé của mình, từng từ vang lên rõ ràng: “Con sẽ sống tốt! Dù chỉ có một mình, con cũng sẽ sống tốt!!”
Mặt nước trong gương dậy lên những gợn sóng dữ dội, hình ảnh ký ức dần tan biến, khuôn mặt mờ mờ của Mang Trú hiện lên.
Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, bơi thẳng về phía đó. Nước sóng sánh, âm thanh xung quanh bỗng trở nên rõ ràng. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Mang Trú đang đỡ lấy mình, đôi tai mèo căng thẳng dựng thẳng như ăng-ten.
Tả Bách reo lên: “Ấy, tỉnh rồi!”
Đổng Thiên Tâm mở tay ra, một quả cầu ánh sáng trong suốt và ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi bay lên... cô đã thành công thanh tẩy quả cầu ánh sáng đen!
Mang Trú trợn tròn mắt. Đổng Thiên Tâm đảo tay, đẩy quả cầu ánh sáng vào ngực Mang Trú. Đôi tai mèo lập tức biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất, đôi mắt đen trở thành con ngươi dọc màu vàng kim, toàn thân tỏa ra ánh sáng hổ phách lấp lánh.
Mang Trú đứng dậy, vung tay quét ngang. Hàng chục vòng sáng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, hợp thành một vòng sáng khổng lồ lóa mắt. Anh đảo tay, vòng sáng mang theo tia chớp kinh hoàng quét ra xung quanh, con mãng xà khổng lồ tan thành tro bụi.
Không gian biến mất, chỉ còn lại một khoảng trắng yên tĩnh.
Ba người nhìn nhau ngơ ngác.
Đổng Thiên Tâm: “Bug game rồi ư?”
Tả Bách: “Đánh bại BOSS, chắc phải có phần thưởng chứ.”
Mang Trú chỉ tay lên trên: “Ở kia!”
Trong không gian trắng, một chuỗi công thức hiện lên: an = 1 + (n - 1) ?? 2 = 570918
Đổng Thiên Tâm: “…!!!”
Mang Trú: “…!!!”
Tả Bách: “Cái này là...”
Bỗng nhiên, một cơn lốc xoáy khổng lồ từ trên trời lao xuống, cuốn phăng công thức và bao trùm cả ba người.
Mang Trú chụp lấy Đổng Thiên Tâm, Tả Bách bị thổi bay đi. Đổng Thiên Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ quay cuồng, như mình bị ném vào một chiếc máy giặt đang quay loạn xạ. Mắt cô lúc tối lúc sáng, rồi bụp, cả người rơi xuống ghế sofa. Mang Trú vẫn nắm lấy cổ tay cô, cũng bụp một cái, ngồi xuống bên cạnh.
Lữ Ngọ đang cúi người đập đập vào màn hình máy tính, giật mình ngẩng đầu: “Ơ? Mọi người ra rồi hả?! Làm thế nào mà ra được vậy?!”
Mang Trú nheo mắt: “Trận nhãn cuối cùng...”
Đổng Thiên Tâm nghiến răng: “Tôi ghét toán!!”
Tiểu kịch trường:
Năm phút sau, Lữ Ngọ và Đổng Thiên Tâm chăm chú nhìn vào ứng dụng Long Đằng, đồng loạt nuốt nước bọt.
[Chỉ số tín nhiệm: Tăng 22,33%]
Lữ Ngọ: “Số liệu này đỉnh quá! Một bước đột phá lịch sử! Tiểu tổ tông, cô làm cái gì vậy?”
Đổng Thiên Tâm: “Chắc là vì… Mang Trú ăn ngon lần này…”
“Cô cho ngài Mang Trú ăn gì thế? Viên bổ mười phương à?”
“Có lẽ… cũng nên phong phú thêm thực đơn cho Mang Trú!”