Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 44: Giọng Hát của Thẩm Ước
00:45, còn 15 phút đếm ngược là đến nghi thức trừ tà.
Trên sàn hội trường, một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh khổng lồ được vẽ bằng mực đen và chu sa, đường kính hơn 20 mét. Các đỉnh của ngôi sao được đặt sáu pháp khí: khánh, hốt, như ý, chuông đồng, gương bát quái. Giữa các đường chính của trận pháp còn được lấp đầy bằng hàng trăm dòng chú văn ngoằn ngoèo nhỏ xíu bằng chu sa.
Đổng Thiên Tâm, vì quá buồn ngủ, cảm giác những dòng chú văn kia như đang uốn éo giống giun đất, khiến cô cảm thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.
Thẩm Ước ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp, khắp người dán đầy bùa chú. Trên đầu, hai bên má, và cằm đều dán bốn lá bùa, khi anh thở, các lá bùa trên mũi phập phồng theo nhịp, hòa cùng ánh sáng lờ mờ trong phòng hội trường, tạo ra bầu không khí rùng rợn đậm chất kinh dị Trung Hoa.
Cao Sĩ đang thực hiện kiểm tra an toàn lần cuối.
Ông ta khoác lên mình bộ pháp y lụa màu tím, áo dài tay rộng thùng thình kéo lê trên đất, thắt lưng đeo ngọc bội buộc bằng dây lụa trắng, dáng vẻ khá thoát tục khi di chuyển. Tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, có vẻ là tự chế, kiểu dáng gần như giống hệt với phiên bản nhỏ mà Cao Tam Nguyên đã tặng cho Đổng Thiên Tâm, khiến cô đoán đây có thể là nghề thủ công gia truyền của sư môn họ Cao.
Tuy nhiên, Cao Sĩ trông không vui, bởi vì đại đệ tử Cao Độc Lập biến mất. Đổng Thiên Tâm vốn lo Cao Tam Nguyên sẽ lỡ lời, nhưng hóa ra Cao Thiên Sư lại hiểu rõ tính lười nhác của đồ đệ mình, hỏi qua loa vài câu rồi kết luận rằng Cao Độc Lập chắc chắn đã trốn đi uống rượu rồi.
Còn nhị đồ đệ Cao Song Chính thì vẫn giữ nguyên phong thái của một cái máy ngoan ngoãn, hoàn toàn nghe lệnh sư phụ, không bao giờ cãi lại.
Kết quả phân tích trận pháp của Cát Dương Chỉ Chỉ đã có những phát hiện đầu tiên, và ngay lập tức được đăng tải vào nhóm dự án với tựa đề: “Báo cáo kiểm tra phân tích trận pháp trừ tà”, kèm theo lời giải thích từ Tả Bách.
[Tả Bách]:
“Trận pháp trừ tà của Cao Sĩ có thành phần rất phức tạp. Tổng thể sử dụng khung chính của trận ‘Thập Phương Đô Thiên Môn’ chi tiết lấy 22% từ trận ‘Bát Dương’ 18% từ trận ‘Tứ Tượng’ 25% từ trận ‘Vạn Tiên’ và 35% từ trận ‘Tịnh Chú’. Tóm lại, đây là một trận pháp… lai tạp.”
[Mọi người]: “…Ọe…”
[Đổng Thiên Tâm]: “Dù nói đúng, nhưng giáo sư Tả, ngài cũng thô quá rồi đấy (icon chó).”
[Mang Trú]: “Trận pháp này đúng là vô dụng.”
[Lữ Ngọ]: “Hừ, ngay cả tên tôi, Lữ Ngọ, mà cũng không biết, người này rõ ràng là đồ lừa đảo!”
Viết xong câu này, Lữ Ngọ ngẩng cổ nhìn về phía Nguyệt Hạ.
Lạ thật, từ khi Nguyệt Hạ đi mua cà phê về nửa tiếng trước, cô ấy cứ như đang suy nghĩ gì đó. Lữ Ngọ mấy lần cố gắng nịnh nọt nhưng đều bị phớt lờ một cách tàn nhẫn, khiến anh trông như một con gà trống rũ lông vì thất bại.
Đổng Thiên Tâm đang thấy buồn cười, thì đột nhiên ánh mắt của Nguyệt Hạ chuyển về phía cô.
Chỉ thấy đôi mắt Nguyệt Hạ sáng lên, bước nhanh đến cạnh Đổng Thiên Tâm, ghé sát tai cô thì thầm: “Cô Đổng, cô quen thân với Lữ tộc trưởng lắm hả?”
Đổng Thiên Tâm suýt nghẹn thở, trong đầu tưởng tượng đủ loại kịch bản tam giác tình yêu drama, vội vàng thanh minh: “Tôi và Lữ luật sư chỉ có quan hệ công việc trong sáng!”
Nguyệt Hạ bật cười vì biểu cảm đề phòng của Đổng Thiên Tâm: “Khụ, ý tôi là, cô làm việc cùng Lữ tộc trưởng, chắc thường gặp nhiều chuyện kỳ lạ lắm nhỉ?”
“… Ờ… Cũng thỉnh thoảng.”
“Thế cô đã từng gặp trường hợp nào mà vì đạo đức quá tệ nên bị tuyệt tự tuyệt tôn chưa?”
“Hả?”
“Để tôi nói cách khác. Chẳng hạn…” Nguyệt Hạ nháy mắt nhanh như chớp: “Vì một khiếm khuyết nào đó mà không thể sinh con, chạy chữa mãi không được, cuối cùng cuống quá nên phải tìm đến mấy kẻ giang hồ xin phương pháp kỳ quặc ấy?”
Đổng Thiên Tâm cảm giác trên đầu mình như bật sáng một chiếc đèn pha tám hướng. Cô hạ giọng: “Ai thế?!”
Nguyệt Hạ ghé sát hơn, mắt, mũi, miệng đều ra hiệu, chiếc đèn pha rõ ràng chiếu thẳng vào tống giảm đốc Thôi.
Đổng Thiên Tâm nhướng mày: “Thôi béo ư?”
Nguyệt Hạ nháy mắt liên tục: “Đúng, đúng!”
Đổng Thiên Tâm: “Sao cô biết?”
Nguyệt Hạ duyên dáng giơ tay che nửa bên má, hạ giọng nói: “Lão Thôi luôn muốn có con trai. Nhưng kết hôn nhiều năm mà không sinh được, ông ta cứ đổ lỗi cho vợ, ép bà phải ly hôn, rồi cưới một cô trẻ đẹp hơn. Ai ngờ, vợ mới cũng không sinh được. Trong khi đó, vợ cũ vừa tái hôn, được một năm đã sinh đôi. Mọi người lúc đó mới nhận ra, hóa ra vấn đề nằm ở chính lão Thôi.”
“Wow~~”
“Tôi vừa rồi đi mua cà phê, thấy Cao Sĩ lén đưa cho lão Thôi một hộp gỗ. Hộp trông rất sang, bên hông khắc tám chữ lớn: ‘Nhất Dương Xung Thiên, Tử Tôn Mãn Đường.’”
“Quá lộ liễu rồi?!”
“Còn gì nữa?” Nguyệt Hạ nhún vai: “Mấy câu quảng cáo thế này, chiếu trên phim truyền hình còn bị kiểm duyệt.”
Hai người bốn con mắt đầy khinh miệt nhìn về phía Tổng giám đốc Thôi, vừa nhìn vừa lắc đầu tặc lưỡi.
Chuông báo thức vang lên, nghi thức trừ tà chính thức bắt đầu.
Đổng Thiên Tâm và Nguyệt Hạ đành tiếc nuối kết thúc thời gian tám chuyện vui vẻ, tập trung vào tình hình hiện tại.
Cao Sĩ bắt đầu lẩm bẩm những câu chú khó hiểu, tay múa kiếm gỗ đào, vừa đi dọc theo viền của trận pháp vừa… nhảy múa.
Ông ta vừa xoay người vừa nhảy với đôi mắt nhắm nghiền, bước chân gõ mạnh xuống đất không ngừng nghỉ, tay trái làm động tác như Quách Phú Thành, tay phải như con pháo thăng thiên bắn thẳng lên trời.
Mọi người: “…”
Trong nhóm trò chuyện:
[Tả Bách]: “Tôi không phải chuyên gia, nhưng xét về mặt thẩm mỹ thì màn múa của Cao Sĩ rõ ràng rất có hồn. Ông ta chuyển nghề từ ngành múa qua đây phải không?”
[Cát Dương Chỉ Chỉ]: (kèm ảnh) “Danh sách hội viên Hiệp hội Múa tỉnh nào đó… Cao Sĩ (được tô đỏ) nằm chình ình ở đó.”
[Mang Trú]: “Lữ tộc các ngươi vài trăm năm nay thật sự quá buông lỏng rồi.”
[Đổng Thiên Tâm]: “Lữ Ngọ, anh nhìn người ta mà học tập đi!”
[Lữ Ngọ]: “Các người hiểu gì chứ! Linh vũ là một nghệ thuật cao cấp kết hợp âm dương ngũ hành, Chu Dịch bát quái, võ thuật, múa và biểu diễn. Các động tác như xoay, bước, bay, đập, ngâm đều có quy tắc nghiêm ngặt, nếu làm bừa hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Lữ Ngọ tức giận đến mức mặt xanh mét, hai mắt bốc lửa. Cả người Lữ Ngọ trở nên xanh lè.
Mọi người cố gắng nhịn cười điên cuồng.
Cao Sĩ nhảy hai vòng lớn, bắt đầu vòng thứ ba, dù đã thở dốc nhưng các động tác vẫn không một chút lơ là.
Thẩm Ước không chịu nổi nữa, lật lá bùa trên trán: “Còn bao lâu nữa?”
Tổng giám đốc Thôi giận dữ: “Không được làm loạn, thành tâm thì sẽ linh nghiệm!”
Thẩm Ước miễn cưỡng dán bùa lại.
Đổng Thiên Tâm dụi mắt vì buồn ngủ, đột nhiên, khóe mắt cô bắt gặp một tia sáng mảnh mai lóe lên. Cô dụi mắt lần nữa, không phải ảo giác. Một sợi ánh sáng mỏng manh như tơ đang lượn lờ trong trận pháp, một đầu nối với ngọc bội như ý trên thắt lưng Cao Sĩ, đầu kia dần dần kéo dài, tiến về phía Thẩm Ước.
Đổng Thiên Tâm thúc cùi chỏ vào Mang Trú: “Anh thấy không?!”
Mang Trú đáp: “Là yêu tơ.”
“Yêu tơ ư?!” Lữ Ngọ liếc nhìn xung quanh: “Ở đâu?”
Tả Bách và Cát Dương Chỉ Chỉ hoàn toàn mù mờ.
Đổng Thiên Tâm: Chẳng lẽ chỉ cô và Mang Trú mới thấy được?
Mang Trú giải thích: “Yêu tơ là một dạng ngưng tụ của yêu khí cực kỳ yếu ớt, năng lượng thấp, dễ vỡ, không có tính công kích.”
Anh ta búng tay, ngón tay phát ra một bánh xe ánh sáng nhỏ: “Để an toàn, tốt nhất nên dừng nghi thức lại.”
Bánh xe ánh sáng lao thẳng về phía ngọc bội của Cao Sĩ, nhưng đúng lúc đó, không ai ngờ rằng Thẩm Ước đột nhiên bật dậy, bắt đầu… cất cao giọng hát!
Trời ơi!
Giọng hát biến âm như một tiếng xì gas tích tụ hàng trăm năm trong bình gas, nổ tung với âm lượng kinh khủng! Áp lực âm thanh khủng khiếp càn quét bốn phía, làm mọi người bị hất văng ra.
Đổng Thiên Tâm lăn ngược hai vòng, suýt trẹo cổ, cố gắng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Mang Trú quỳ một chân trên sàn, hai tay chống một trận pháp bảo vệ, dù lần này anh ta không bị thổi ra đến mức mọc tai mèo, nhưng trong tai đã rỉ máu.
Mang Trú là Chúc Long, ngũ quan nhạy cảm hơn nhân tộc cả trăm lần. Giọng hát của Thẩm Ước với anh ta cũng khủng khiếp gấp bội.
Nhưng dù thế, Mang Trú vẫn kịp thời bảo vệ mọi người, ngay cả Nguyệt Hạ, Tổng giám đốc Thôi, Cao Tam Nguyên, và Cao Song Chính cũng đều nằm trong trận pháp bảo vệ. Tổng giám đốc Thôi đã tè ra quần.
Cao Sĩ nằm bẹp trên viền trận pháp, tay ôm ngực, miệng đầy máu, liên tục r.ên rỉ, có vẻ như đã gãy xương sườn.
Yêu tơ trên ngọc bội như ý lượn lờ không mục đích, không biết từ lúc nào đã nối liền với đỉnh đầu Thẩm Ước. Cả trận pháp trừ tà phát ra một ánh sáng đỏ kỳ lạ, như thể đang hòa theo giọng hát của anh ta.
Đổng Thiên Tâm bịt tai hét lớn: “Thẩm Ước, câm miệng ngay cho tôi!”
Nhưng chẳng có tác dụng gì. Thẩm Ước dường như đã biến thành một con rối biết hát, càng hát càng sung. Mỗi khi anh ta phát ra một âm thanh, trận pháp bảo vệ của Mang Trú lại rụng một lá bùa sáng.
Nguyệt Hạ nhìn thế giới quan của mình sụp đổ: “Thẩm Ước chỉ hát sai nhạc thôi, đâu đến mức này?!”
Lữ Ngọ chắn trước mặt Nguyệt Hạ, ánh mắt nhanh chóng quét qua trận pháp trừ tà, rồi kêu lên: “Không xong rồi, là cộng hưởng yêu lực!”
Đổng Thiên Tâm: “Cái gì cơ?!”
Mang Trú: “Cộng hưởng yêu lực bị trận pháp khuếch đại!”
Đổng Thiên Tâm: “Mấy người có thể nói tiếng người được không?!”
“Đây có phải là nguyên lý cộng hưởng trong vật lý không?” Tả Bách hét lớn: “Ở tần số, bước sóng hoặc điều kiện đặc biệt nào đó, năng lượng yêu khí trong một vùng có thể đạt đến biên độ tối đa, gây ra sức mạnh tấn công cực kỳ phức tạp và mạnh mẽ.”
Lữ Ngọ: “Chính xác là như vậy!”
Tả Bách: “Vậy tức là trận pháp trừ tà này chính là môi trường trung gian cho cộng hưởng, và bên trong trận có hai luồng yêu khí có tần số hoặc bước sóng tương tự hoặc bằng nhau đang tác động lẫn nhau?!”
Đổng Thiên Tâm cuối cùng cũng hiểu ra: “Trên người Thẩm Ước cũng có yêu khí sao?!”
“Phải nhanh chóng cắt đứt mối liên hệ giữa hai luồng yêu khí và phá hủy môi trường trung gian trận pháp. Nếu không, cộng hưởng yêu khí mất kiểm soát, tất cả chúng ta sẽ bị Thẩm Ước hát đến chết!” Lữ Ngọ hét lớn.
“Đổng Thiên Tâm, giúp tôi giữ vững trận bảo vệ!” Mang Trú hét lên. “Lữ Ngọ, theo ta…”
Ngay lúc đó, Cao Sĩ bất ngờ lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt đầy vẻ dữ tợn: “Ta là truyền nhân đời thứ 45 của Cao tộc, chẳng qua chỉ là chút tà khí, hôm nay ta sẽ thanh tẩy các ngươi!”
Nói xong, ông ta dùng bàn tay nhuốm máu vỗ mạnh xuống trận pháp trừ tà.
Mang Trú, Đổng Thiên Tâm, Lữ Ngọ đồng thanh: “Tổ cha nhà ông!”
Khí huyết bùng lên như sóng triều, trận gió mạnh thổi làm bùa chú trên người Thẩm Ước kêu lách tách, các dòng phù chú sáng rực lên màu đỏ chói mắt. Giọng hát của Thẩm Ước lại thay đổi…
Âm cao sắc như lưỡi dao, âm trầm u ám như tiếng ma quỷ, giữa các nốt nhạc còn chen vào những âm thanh vỡ vụn khó chịu, tựa như tiếng cào bảng từ bộ móng tay đẫm máu.
Tồi tệ hơn, cùng với sóng âm khuếch tán, vô số oán khí bị hấp dẫn, ùn ùn kéo vào trận pháp. Các đường trận chuyển từ màu đỏ sang màu đen, không khí ngập tràn mùi hôi tanh của oán khí, như cả tấn cá ươn đang phân hủy cùng lúc.
Đổng Thiên Tâm cảm thấy huyết khí trong ngực mình dâng trào, mặt Mang Trú xanh lét, Tả Bách, Lữ Ngọ, Nguyệt Hạ và Tổng giám đốc Thôi đều nôn mửa.
Cao Sĩ lăn lộn trong trận pháp, hét thảm thiết, Cao Song Chính và Cao Tam Nguyên không màng nguy hiểm lao vào trận bảo vệ, cố kéo Cao Sĩ ra ngoài.
Oán khí trong trận pháp giống như xúc tu bạch tuộc, bám chặt lấy chân Cao Sĩ. Ông ta đột nhiên hét lớn, đẩy mạnh Cao Song Chính vào trận pháp, còn mình lao ra ngoài. Trong tích tắc, vị trí của hai người đã đổi chỗ, oán khí lập tức bám lấy Cao Song Chính. Cao Tam Nguyên vội ôm Cao Sĩ lăn trở lại khu vực an toàn của trận bảo vệ.
Mọi người đều sững sờ trước thao tác này của Cao Sĩ.
Đôi mắt Cao Song Chính bị nhuốm đầy oán khí, biến thành hai viên ngọc đen tuyền. Da của anh ta nứt nẻ, nổi đầy vân máu, móng tay dài nhọn hoắt.
Đổng Thiên Tâm: “Anh ta biến thành xác sống oán khí rồi!”
Lữ Ngọ: “Không, trông giống con rối hơn!”
“Cái gì cơ?!”
Cao Song Chính ngẩng đầu hú dài, bật nhảy lên cao, lao về phía mọi người. Những móng vuốt đen điên cuồng tấn công trận bảo vệ, tạo ra tia lửa và làm mặt đất rung chuyển.
“Tiếp tục thế này thì không ổn!” Mang Trú hét lớn: “Đổng Thiên Tâm!”
Đổng Thiên Tâm lao lên, chạm tay với Mang Trú để đổi vị trí. Mang Trú bay ra ngoài đối đầu với Cao Song Chính, còn Đổng Thiên Tâm giữ vững trận bảo vệ.
Dù Cao Sĩ đã rời trận pháp, cộng hưởng yêu lực đã giảm đi đáng kể, nhưng với Mang Trú, chỉ cần Thẩm Ước còn hát thì vẫn là một nguồn cản trở khủng khiếp.
Mỗi khi Thẩm Ước hát đến đoạn cao hoặc vỡ nốt, tốc độ của Mang Trú chậm đi rõ rệt, suýt chút nữa đã bị Cao Song Chính đánh trúng vài lần.
Mang Trú càng đánh càng tức giận, mắt như muốn bốc lửa: “Thẩm Ước, câm miệng ngay!”
Mọi người trong trận pháp cũng nhảy dựng lên, hét lớn: “Ngừng hát đi! Ngừng hát đi!” Nhưng Thẩm Ước hoàn toàn không có phản ứng.
Đổng Thiên Tâm quan sát trận chiến của Mang Trú, mà lòng như lửa đốt.
Phải khiến Thẩm Ước ngừng hát, dù chỉ một khoảnh khắc cũng được!
Khoan đã! Khoảnh khắc!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Đổng Thiên Tâm. Cô lập tức nhìn về phía Mang Trú, như có thần giao cách cảm, Mang Trú cũng quay sang nhìn cô. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, một trái tim hồng nhỏ “biu” nhảy ra giữa họ, thời gian như ngừng lại…
Chỉ trong ba giây!
Mang Trú liên tiếp tung ra loạt cước như vũ bão, đấm đá lên mặt, ngực, bụng và lưng Cao Song Chính. Oán khí phun ra từ thật khiếu của anh ta, nhưng vì hiệu ứng dừng thời gian, chúng không tan biến mà treo lơ lửng thành từng cụm, trông như những đám bông kẹo đen trên không.
Đổng Thiên Tâm vận dụng gió lao vào trận pháp trừ tà, một cước đạp ngã Thẩm Ước, ngồi đè lên người anh ta. Cô xé toạc mấy lá bùa chú trên người anh, ném qua một bên, sau đó giật lấy ống tay áo của anh, vo tròn rồi nhét vào miệng anh, hai tay chồng lên nhau giữ chặt.
Ba giây đếm ngược kết thúc.
Cao Song Chính ngã phịch xuống đất, trở lại hình người.
Thẩm Ước lăn đầu sang một bên, mắt trắng dã.
Thời gian trở lại bình thường, mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt mà há hốc mồm.
“Lữ Ngọ!” Mang Trú vừa hét vừa lao về phía trận pháp trừ tà.
Lữ Ngọ giật mình tỉnh lại, rút bông hồng trong áo ra, rồi lao đến với những bước nhảy xoay vòng, cánh hoa tung bay khắp nơi, quét tan các cụm oán khí quanh người Cao Song Chính.
Mang Trú nhảy lên không trung, hai tay kết ấn, lớn tiếng hô: “Càn Khôn thanh tịnh, vạn tà tan biến – Phá!”
Một trận pháp ánh sáng sáu cánh từ trên trời giáng xuống, trấn áp ánh sáng đen của trận pháp trừ tà giả mạo. “Bùm!” Một tiếng lớn vang lên, ánh sáng đen vỡ tan, ánh sáng rực rỡ bùng lên, các mảnh sáng lấp lánh rơi xuống, tựa như những cánh lông chim rực rỡ trải khắp bầu trời.
Cơn gió mạnh thổi bay khẩu trang của Mang Trú, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, lạnh lùng. Mọi người đứng ngây ra nhìn anh trong bộ áo trắng, bước xuống từ ánh sáng như một vị thần.
Đột nhiên, khuôn mặt “vị thần” thoáng qua chút khó chịu. Anh túm lấy Đổng Thiên Tâm, kéo qua một bên: “Cô còn định ngồi trên đó bao lâu nữa?”
Đổng Thiên Tâm tựa vào vai Mang Trú, bất lực nói: “Chân tôi mềm nhũn rồi!”
“Thật là hết cách.” Mang Trú khinh miệt nhìn cô, rồi trừng mắt giận dữ với Thẩm Ước.
Thẩm Ước nằm xoạc chân tay trên đất, miệng bị nhét đầy giấy, trông chẳng khác nào một con chuột hamster. Ít nhất thì giờ anh cũng đã im lặng.
Cao Sĩ ngồi bệt trên đất, chân run lẩy bẩy nhưng vẫn còn tỉnh táo. Gương mặt tái nhợt của ông ta đầy sợ hãi, chỉ tay vào mọi người và hét lên: “Các người… rốt cuộc là thứ gì?!”
“Ông mới không phải thứ gì á!” Lữ Ngọ trở tay, dùng thuật thức tỉnh hoa tạo ra một chậu xương rồng đầy gai.
Mang Trú lạnh lùng như thần thánh nổi giận; Tả Bách, lý trí cầm một cây gậy; Đổng Thiên Tâm nắm chặt đấm đến kêu răng rắc; cả bốn người dùng vẻ mặt đầy hung ác, từng bước từng bước tiến đến Cao Sĩ. Cát Dương Chỉ Chỉ còn bật nhạc nền “Ngôi sao loạn thế” vang lên.
Khuôn mặt Cao Sĩ chuyển sang xanh mét.
“Đừng làm hại sư phụ tôi!” Cao Tam Nguyên lao ra chắn trước Cao Sĩ, đầu đập xuống đất liên tục, vừa khóc vừa van xin: “Tôi cầu xin mọi người, tha cho sư phụ tôi đi!”
Cao Sĩ vừa kinh ngạc vừa cảm động: “Tam Nguyên… con đúng là đồ đệ tốt của ta…”
“Cao Tam Nguyên, loại cặn bã này không đáng để…”
Đổng Thiên Tâm chưa nói hết câu, Cao Tam Nguyên đột nhiên tung ra một lá bùa dài hơn hai mét, cuốn lấy cả mình và Cao Sĩ. Mặt đất dưới chân họ như bị một hiệu ứng đặc biệt, sụp xuống thành hình phễu, hút cả hai vào trong rồi lập tức khép lại như chưa từng có gì xảy ra.
Mọi người: “…”
Đổng Thiên Tâm: “Vừa rồi là cái quái gì vậy?!”
Lữ Ngọ há hốc miệng: “Độn thổ Chú?! Pháp thuật này chẳng phải đã thất truyền từ thời nhà Minh rồi sao?!”
Mang Trú cúi xuống, dùng tay chạm vào mặt đất nơi Cao Tam Nguyên và Cao Sĩ vừa biến mất, chậc một tiếng: “Thằng nhóc này cũng có chút tài cán, không để lại chút khí tức nào.”
Tả Bách đá nhẹ vào người Cao Song Chính: “Tên này cũng bị phế rồi.”
Lữ Ngọ khó chịu ra mặt: “Chẳng lẽ cứ để bọn chúng chạy thoát thế sao?! Không để lại chút manh mối nào à?!”
“À!” Đổng Thiên Tâm giơ tay: “Vẫn còn một manh mối, nằm ở sau rèm cửa trong phòng nghỉ kế bên!”