Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 38: Không phải chứ, lại nữa à
Khoảnh khắc Mang Trú rời đi, Đổng Thiên Tâm cảm nhận được một áp lực không thể diễn tả thành lời.
Không gian xung quanh bỗng như đặc lại, chặt chẽ và tinh tế ép sát lên từng tấc da thịt. Lỗ chân lông bị nén đến mức không thể thở, những sợi lông mịn ép chặt lên da, trong khi da gà lại nổi lên giống như một cuộc khởi nghĩa yếu ớt chống lại áp lực.
Phổi co lại, hơi thở ngày càng cạn, nhưng trái tim dường như lại lớn hơn, tiếng đập mạnh đến mức khiến toàn thân vang lên ù ù. Đổng Thiên Tâm ngửi thấy hương thơm thanh mảnh của trăm loại hoa, đồng thời nhìn thấy Lữ Ngọ, Tả Bách, Tiểu Thấu, Nhị Nam và Lão Phác vội vã chạy qua các con ngõ. Cô thậm chí còn nhận ra trên kính của Tả Bách có một vết nứt nhỏ.
Cô có thể nhìn xa tít tắp, cũng có thể quan sát đến từng chi tiết nhỏ nhặt, trận pháp bảo vệ thành dường như trở thành tai mắt của cô. Lẽ nào đây chính là “thần thức xuất khiếu” trong truyền thuyết? Đúng là một cảm giác thật kỳ diệu!
Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, tầm nhìn như xoay chuyển vút lên cao, cô như hóa thành một chiếc máy bay không người lái, nhanh nhẹn xuyên qua từng lớp bùa chú phát sáng, dừng lại phía trên trận pháp Huyền Không Phi Tinh.
Trong đó, xoáy khí oán hận gào thét, gió dữ rít lên chói tai. Bộ áo đen tuyền của Mang Trú bị ánh sáng trắng nhuộm loang lổ, so với xoáy khí khổng lồ đầy kinh hoàng, thì hắn trông chỉ như một ngọn lửa nhỏ bé giữa đêm tối. Tà áo hắn tung bay dữ dội trong làn khí oán, cánh tay bất ngờ giơ cao, thanh Minh Đao chém xuống, mang theo luồng sấm sét xé toạc xoáy khí hận thù. Nhưng chỉ trong tích tắc, xoáy khí đó đã liền lại như chưa từng bị tổn hại.
Mang Trú tay phải cầm đao, lòng bàn tay trái xuất hiện từng trận pháp ánh sáng nhỏ, thân mình như sao băng xuyên qua dòng khí oán cuồn cuộn, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh của ánh sáng. Tay phải hắn chém vào từng luồng khí đang dâng trào, tay trái lập tức giơ lên khắc trận pháp phong ấn, ngay sau đó là đổi vị trí ẩn thân. Chém, phong ấn, đổi vị trí – từng trận pháp ánh sáng nhỏ liên tiếp phát sáng, nhanh chóng nối lại thành một hệ thống tựa như chòm sao trên bầu trời đêm, đồng điệu mà rực rỡ.
Xoáy khí oán hận càng lúc càng vặn vẹo và giãy giụa, Đổng Thiên Tâm thậm chí nghe thấy tiếng thét kỳ quái, vừa giống người vừa giống thú, âm vang vọng về từ nơi xa xôi.
Phong ấn của Mang Trú ngày càng khít, trận pháp dần hoàn thiện. Chỉ còn một góc nhỏ bên trái nữa là hoàn thành, bỗng nhiên, một đoạn tường thành chưa xây xong của Hoàng Sa Bảo sụp đổ, mặt đất rung chuyển dữ dội. Một trận nhãn hỗ trợ trận pháp Phi Tinh lơ lửng bị nứt, cả trận pháp hộ thành ầm ầm đè xuống người Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm phun ra một ngụm máu, Mang Trú liếc mắt nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt, thất thanh: “Đổng…”
Chỉ trong tích tắc lơ là, oán khí lập tức xâm nhập, nhấn chìm cả hai.
Đổng Thiên Tâm một lần nữa đứng trên một vách đá cheo leo.
Vẫn là vách đá đó, nơi cô từng tới hồi nhỏ.
Đổng Thiên Tâm xoa trán: “Chết tiệt, lại nữa sao?”
Không ai trả lời. Xung quanh yên tĩnh đến rợn người, không có cả tiếng chim hót.
Cô từ từ buông tay, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trong ký ức, từ khe núi phải có dòng bùn đất ầm ầm tuôn ra, âm thanh vang dội, nhưng giờ đây…
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc ô tô, đang chạy dọc theo con đường đèo uốn lượn. Thân xe màu bạc, đầu xe còn cắm một lá cờ nhỏ.
Đồng tử Đổng Thiên Tâm co lại dữ dội. Những ký ức đã lãng quên lần lượt ùa về, chồng khớp với cảnh tượng trước mắt.
Đó là chiếc xe của gia đình cô. Lá cờ nhỏ đó là thứ cô đã cắm lên đầu xe. Trong xe có mẹ, bố, và chính cô năm năm tuổi.
Trời bỗng tối sầm, gió trở nên tanh tưởi. Một xoáy đen khổng lồ từ khe núi bốc lên, trong chớp mắt cuốn lấy chiếc xe, đập mạnh vào vách núi. Chiếc xe nát vụn thành từng mảnh.
Lúc ấy, một luồng sáng từ đống xác xe bay ra. Trong luồng sáng, bố cô ôm chặt Đổng Thiên Tâm, mẹ cô nâng một quả cầu ánh sáng, bảo vệ gia đình mình. Oán khí điên cuồng tấn công quả cầu, ánh sáng gần như không chống đỡ nổi, bị áp lực ép xuống khe núi.
Đổng Thiên Tâm nghe thấy tiếng hét lớn của mẹ. Quả cầu ánh sáng bùng phát ánh sáng chói lòa, phá tan xoáy oán khí. Oán khí gào thét, va vào vách núi, tạo thành một khe nứt khổng lồ. Từ đó, dòng bùn đất cuồn cuộn mang theo oán khí đen kịt phun trào.
Ánh sáng quanh mẹ dần lụi tắt. Bà quay người ôm chặt Đổng Thiên Tâm, cả gia đình chìm vào dòng bùn đất.
Sau đó, giống như trong ký ức của Đổng Thiên Tâm, bố mẹ cô dùng hết sức lực nâng cô lên cao. Một con chim lớn bay tới, chộp lấy cánh tay nhỏ bé của Đổng Thiên Tâm.
Bố nói: “Sống tiếp! Con nhất định phải sống tiếp!”
Mẹ dặn: “Nhớ kỹ, con họ Đổng. Rồng bay muôn trượng, sơn hà mãi yên bình!”
Bùn đất nuốt chửng bố mẹ. Nhưng oán khí trong dòng bùn lại bị ánh sáng từ từ thanh tẩy, đông lại, chìm xuống, biến thành lớp đất ẩm mềm.
Trời cao rộng, đất đai trở lại yên bình.
Đổng Thiên Tâm nước mắt giàn giụa, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, đầu vùi vào lồng ngực.
Thì ra, thảm họa này không phải là thiên tai, mà là do oán khí gây ra. Là mẹ đã dùng sức mạnh cuối cùng để thanh tẩy oán khí, để lại hy vọng sống cho cô.
Cô thậm chí còn quên mẹ đã nói câu gì cuối cùng…
Đổng Thiên Tâm lau nước mắt, đứng dậy, ngẩng mặt lên trời, nở nụ cười đầy chế nhạo: “Nhờ ơn các người, ta nhớ lại một chuyện động trời đấy!”
Cô giơ ngón giữa: “Cái trò cũ rích này ta xem chán rồi. Có gì mới mẻ không? Mang hết ra đây!”
Một con mắt khổng lồ mở ra, bên trong không có đồng tử, chỉ có một luồng oán khí méo mó, điểm xuyết một tia sáng mờ mịt.
Đổng Thiên Tâm nheo mắt, cưỡi gió bay lên, lao thẳng về phía trước.
Trước mắt bỗng tối sầm rồi lại sáng bừng. Cô rơi xuống một đỉnh núi, trước mặt là những dãy núi trùng điệp, thác nước trắng như dải lụa chảy từ trời xuống. Dưới chân cô, cỏ mềm mượt như nhung, điểm xuyết những bông hoa nhỏ rực rỡ đủ màu sắc. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống mặt đất thành những đốm sáng loang lổ.
Đổng Thiên Tâm kinh ngạc. Từ một trận đấu sinh tử, sao cô lại rơi vào… nơi này là đâu? Máy tính cài hình nền à?
Từ xa vang lên tiếng xào xạc của lá cỏ. Một chú mèo con lông trắng như tuyết nhảy nhót chạy tới, đuổi theo một chú bướm trắng bay giữa những bông hoa. Có lẽ chân mèo quá ngắn, nó nhảy lên thì ngã nhào, lại nhảy lên rồi lại ngã. Toàn thân lấm lem cỏ vụn và cánh hoa. Mũi hồng phấn khẽ giật, rồi hắt hơi một cái.
Đổng Thiên Tâm há hốc miệng: “Mang… Mang Trú?!”
Chắc chắn là Mang Trú! Không thể nhầm được!
Cô đưa tay định ôm lấy chú mèo. Mang Trú nhảy phốc một cái, xuyên qua người cô rồi trốn sau gốc cây lớn, dựng đứng đôi tai nhỏ lên, lén lút nhìn ra.
Năm thiếu niên từ xa chạy đến, trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Họ mặc áo dài xưa thướt tha, ngũ quan thanh tú, trên đầu mỗi người đều có một đôi sừng hươu ánh lên ánh sáng mờ nhạt… đó là sừng rồng.
“Tiểu Mang Trú, tiểu Mang Trú, trốn ở đâu rồi?”
“Anh chị về rồi, mau ra đây ôm một cái nào!”
Mang Trú giật mình, quay đầu bỏ chạy. Nhưng tốc độ của mấy thiếu niên nhanh hơn nhiều, chỉ một thoáng đã đuổi tới. Một người nhấc bổng Mang Trú lên, vui mừng đến nỗi vừa nâng cao cao, vừa xoay vòng vòng, mặt áp sát vào mặt mèo, cọ qua cọ lại.
“Em trai Mang Trú, anh nhớ em quá!”
Một thiếu niên khác giành lấy Mang Trú, cũng lặp lại quy trình y hệt: nâng cao cao, xoay vòng vòng, cọ mặt lên mặt mèo.
Lông đuôi của Mang Trú xù hết cả lên, gào lên: “Mấy người làm gì vậy?! Thả ta ra!”
Giọng nói vẫn là giọng trẻ con chưa vỡ tiếng.
Không hét còn đỡ, càng hét thì mọi người càng phấn khích. Người thì lấy ra cả đống kẹo, người thì biến ra những bộ quần áo đẹp, nào là trống bỏi, búp bê gỗ, bánh nếp, tranh thêu mèo, chó, rồng… Một núi quà chất đầy lên, suýt nữa chôn vùi cả Mang Trú.
Mang Trú vùng vẫy, ló đầu ra, nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã lớn rồi! Sắp hóa thành hình người rồi! Không được trêu ta như trêu mèo nữa!”
Các cậu chàng kinh ngạc kêu lên:
“A! Trở lại hình người thì không đáng yêu nữa mất!”
“Nhanh nhanh, tranh thủ ôm thêm một cái!”
“Tiểu Mang Trú, nửa thân của cậu không phải mèo đâu, mà là Phi Phi, Phi Phi dễ thương nhất!”
Tiểu Mang Trú bị mọi người ôm qua ôm lại, bốn chân luống cuống cào lung tung, vành tai mỏng đỏ như mã não.
Đổng Thiên Tâm đứng nhìn: “…Tiểu Mang Trú…cũng không dễ dàng gì…”
Ánh sáng và bóng tối không ngừng biến đổi, gió thổi bầu trời trở nên trong trẻo mà lạnh lẽo, lá xanh chuyển vàng, thác nước cạn khô.
Một thanh niên da trắng như tuyết, áo choàng trắng, đang ôm chặt một chú mèo trắng nhỏ, lê từng bước loạng choạng trong tuyết. Phía sau anh, mái tóc đen dài kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt máu đỏ dài.
Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu gọi to điều gì đó.
Một cô gái mặc ào dài tay áo rộng từ trên không đáp xuống, kinh ngạc nhìn anh: “Đây là…”
Thanh niên nói: “Tộc Chúc Long đã tử chiến toàn bộ, con ta, Mang Trú đang thoi thóp. Xin hãy giúp nó!”
Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ: “Lạ thật, đáng ra nó đã chết rồi, nhưng trong cơ thể lại có một nguồn lực chữa lành kỳ diệu, giữ lại một tia hy vọng…đúng rồi, anh là Phi Phi, nó nhất định cũng thừa kế một nửa yêu lực của anh. Đúng là ông trời còn có mắt! Nhưng thương thế của nó quá nặng, e rằng sẽ phải ngủ say rất lâu mới có thể tỉnh lại.”
“Nó là Chúc Long duy nhất còn lại trong trời đất, cũng là Chúc Long cuối cùng của tam giới.” Thanh niên nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo trắng, rồi trao nó cho cô gái, cúi mình thật sâu: “Hy vọng tộc Hoạn Long các người có thể bảo vệ đứa bé Chúc Long này, bảo vệ tia hy vọng cuối cùng.”
Cô gái nghiêm nghị, cúi đầu: “Tộc Hoạn Long của họ Đổng xin thề, đời đời kiếp kiếp bảo vệ cô nhi Chúc Long, cho đến ngày nó tỉnh lại!”
Thanh niên mỉm cười dịu dàng, hóa thành những bông tuyết, tan biến trong cơn gió lạnh buốt.
Hình ảnh dần tắt lịm, thay vào đó là bóng tối vô tận.
Đổng Thiên Tâm đã hiểu ra phần nào. Thứ cô vừa nhìn thấy, có lẽ chính là ký ức của Mang Trú. Với tính cách của Thái Tuế, những ký ức này có khả năng chính là những phần đau buồn và không muốn chạm tới nhất trong lòng Mang Trú.
Cô đã tự mình bước ra, nhưng Mang Trú… liệu anh ấy có thể không?
Đổng Thiên Tâm không chắc lắm. Nhìn tình trạng hiện tại, có lẽ anh ấy chưa làm được.
“Lúc quan trọng vẫn phải nhờ tôi cứu vớt tình thế!” Đổng Thiên Tâm lẩm bẩm, chậm rãi bước về phía trước. Cô không biết mình nên đi đâu, chỉ đơn thuần cảm thấy nếu cơ thể di chuyển, đầu óc cũng sẽ thông suốt hơn.
Nếu bây giờ cô đang ở trong ký ức của Mang Trú, thì về lý thuyết, cô đang ở trong… não của Mang Trú?
Không, không đúng, nên nói là thứ gì đó huyền ảo hơn, ví dụ như cô đang ở trong trái tim của Mang Trú? Ừm… nghe có vẻ hơi mờ ám… hay là cô đang ở trong ý thức của anh ta… dùng thuật ngữ chuyên ngành, có lẽ là ở trong thần thức của Mang Trú.
Đổng Thiên Tâm dừng bước. Nói cách khác, cô đang ở nơi xa nhất cũng gần nhất với Mang Trú. Vậy thì, Mang Trú có thể nghe thấy tiếng lòng của cô không?
Thử một lần thì đâu có mất tiền!
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, trong lòng thầm gọi tên Mang Trú. Từ trái tim cô, một ánh sáng nhỏ như một ngôi sao mini bật ra, lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng con đường phía trước.
Đổng Thiên Tâm bước nhanh theo quả cầu ánh sáng. Bóng tối dần bị thu nhỏ, ánh sáng ngày càng lan rộng. Ánh sáng vàng rực rỡ tỏa xuống, chiếu lên một Mang Trú đang lơ lửng trong không trung.
Cô suýt reo lên sung sướng, cưỡi gió bay tới gần. Nhưng khi tới nơi, cô phát hiện mắt Mang Trú nhắm chặt, tay chân lạnh buốt. Lòng cô cũng lạnh theo.
Cô bay vòng qua bên trái, gãi gãi mặt Mang Trú, rồi lại vòng qua bên phải, kéo tóc anh ta. Thậm chí, cô còn búng hai cái vào trán anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Đổng Thiên Tâm bắt đầu rối bời. Cô chau mày, bay quanh anh một vòng. Đột nhiên, cô nhớ lại trong trận chiến bảo vệ thành trước đây, Mang Trú từng nói đã dùng một loại cấm thuật để ép khôi phục sức mạnh của Thần Long. Nếu cô đoán không sai, cái gọi là cấm thuật đó chính là… anh đã hôn lên mu bàn tay cô?
Không đúng! Không phải hôn mà là… hút máu?
Càng nghĩ càng không đúng. Mang Trú đâu phải ma cà rồng hạng bét!
Cần bình tĩnh! Phải suy luận lại từ đầu!
Tộc Chúc Long có thể ăn những thứ từ tộc Hoạn Long, không cần chế biến, thậm chí còn hấp thụ được oán khí đã được tộc Hoạn Long thanh lọc. Điều này nghĩa là, thứ mà tộc Chúc Long có thể hấp thụ phải là một đặc điểm gì đó độc nhất từ cơ thể tộc Hoạn Long…
“Tộc Hoạn Long, khí chất thanh thuần, hòa hợp tự nhiên.”
Cô tự sờ nắn khắp cơ thể mình: Chẳng lẽ là…khí?
Được rồi, liều thì liều! Thử cũng không mất gì!
Cô chu môi, từ từ ghé sát. Đến khi chỉ còn cách một chút, cô rụt lại, chớp mắt thật nhanh.
Mang Trú vẫn bất động.
Cô ngửa mặt hét lên: “Không hợp lý chút nào! Theo kịch bản, lẽ ra anh ta phải mở mắt ngay trước khi tôi chạm vào chứ! Sao lại không theo quy tắc vậy?!”
“Hừm, thú vị đấy.”
Một giọng nói vang lên, vừa xa vừa gần, không rõ nam hay nữ. Nó giống như hàng ngàn người đồng thanh gào thét, nhưng cũng như vô số sinh vật nhỏ đang thì thầm bên tai.
Đổng Thiên Tâm nhanh chóng chắn trước mặt Mang Trú: “Cái quái gì đang hú hét ở đây đó?!”
“Một con người mà có thể phá vỡ Ký ức Đại pháp của bổn tôn, đã là kỳ tích. Vậy mà giờ còn định đánh thức Chúc Long trong ký ức của anh ta? Đúng là mơ giữa ban ngày.”
Cô nhướn mày: “Mi là Thái Tuế?”
“Bổn tôn không thích cái tên đó. Cô có thể gọi bổn tôn là Hắc Ám Tà Thần.”
Trời ơi, cái tên nghe “trẻ trâu” dễ sợ…
Cô nói: “Xem ra Mang Trú nói đúng, Thái Tuế vừa xấu vừa chẳng có tí thẩm mỹ nào.”
“…”
“Hóa ra cô là người của tộc Hoạn Long. Thảo nào ở trong Ký ức lâu như vậy mà vẫn giữ được ý thức. Nhưng với cô bây giờ, việc giữ ý thức chỉ thêm đau khổ thôi. Chắc cô đã nhớ ra rồi, cha mẹ cô rốt cuộc chết thế nào.”
“Nhờ phúc của mi, tôi nhớ rõ ràng lắm.”
[Chứng kiến cha mẹ chết ngay trước mặt mình là cảm giác gì? Có phải đau đớn không muốn sống, tim đau như dao cắt? Nếu không phải vì cứu cô, bọn họ đã có thể sống sót. Họ chết là tại anh!]
Đổng Thiên Tâm siết chặt nắm tay: “Cút đi cho tôi, cái đồ nấm độc nhà mi! Giết cha mẹ ta là mày, còn dám ở đây đổi trắng thay đen, dùng mánh khóe để thao túng tâm trí tôi! Cha mẹ tôi trước khi chết đã dồn toàn bộ sức lực để phong ấn xoáy oán khí, họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Tiếp theo, đến lượt tôi!”
[Cô ư?]
“Mi giết cha mẹ tôi là vì mày sợ! Mày sợ Chúc Long, sợ dòng họ Hoạn Long sẽ đánh thức Chúc Long!”
[Ha ha ha ha ha! Chỉ là một con rồng nửa vời yếu ớt, bản tôn chẳng thèm để vào mắt đâu!]
Đổng Thiên Tâm cười khẩy: “Ha ha ha ha ha! Không ngờ, thật không ngờ, Thái Tuế mi lại là kẻ thành thật như vậy! Còn tự nhận mình yếu ớt!”
[Cô nói ai yếu ớt?!!]
“Chứ còn ai vào đây nữa! Một kẻ bị ‘nửa vời’ đánh cho sống dở chết dở, sợ hãi đến mức chui lủi không dám ló mặt. À, quên mất, mi đâu có mặt, mà ngay cả đuôi cũng chẳng có. Chỉ có thể trốn trong bóng tối, dùng mánh khóe rẻ tiền mê hoặc lòng người. À quên, theo như Tả Bách nói, Thái Tuế vốn chỉ là một loại nấm, thế nên mi không phải là đồ vật, mi chỉ là…một cây nấm hương!”
[CÂM MIỆNG CHO TA!!!]
“Mi mới phải câm miệng!” Đổng Thiên Tâm xắn tay áo: “Bà đây đường đường là một con người, vất vả trăm triệu năm để leo lên đỉnh chuỗi thức ăn. Chẳng lẽ lại để một cây nấm hương cưỡi trên đầu làm mưa làm gió? Có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi đi!”
“Phụt!”
Phía sau vang lên tiếng cười.
Đổng Thiên Tâm quay phắt lại.
Mang Trú đã mở mắt, nhìn cô, mỉm cười.