Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 10: Đã đến rồi thì...
Đổng Thiên Tâm nhìn chiếc xe SUV thương mại trước mặt, gương mặt đầy vẻ khó chịu, rồi liếc sang người đứng phía trước... Lữ Ngọ.
Vị luật sư họ Lữ khoác một chiếc áo khoác đỏ chói lóa, đôi bốt dã chiến sáng loáng, đeo kính râm màu xanh lục, nghiêng người tựa vào cửa xe, trông chẳng khác nào một người mẫu xe hạng ba, vì không có khách mời show nên phải quay lại làm nghề cũ vì bất đắc dĩ.
“Hôm nay tôi là tài xế chuyên dụng của mọi người, cam kết mang đến dịch vụ chu đáo, như trở về nhà!” Lữ Ngọ thực hiện một cú cúi chào kiểu quý ông.
Đổng Thiên Tâm hừ một tiếng: “Anh sống lại rồi à?”
Lữ Ngọ vỗ ngực tự tin: “Đã bơm đầy máu, cơ thể tràn đầy sức mạnh!”
Mang Trú kéo vali bước tới, đánh giá Lữ Ngọ từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Lữ tộc các cậu thông hôn với tộc Cóc ư?”
Lữ Ngọ vừa định tạo dáng thì “rắc” một tiếng, bị trẹo lưng. Đổng Thiên Tâm lập tức cúi đầu, cố nín cười đến đỏ mặt.
“Khụ khụ khụ...” Lữ Ngọ liếc nhìn ba vị giáo sư đang lơ lửng cách đó ba mét, hạ giọng: “Tôi nhìn thấy ba người này đã gần đến giai đoạn ‘diệt’ rồi, đúng không?”
Đổng Thiên Tâm cau mày: “‘Diệt’ là cái quái gì?”
“‘Diệt’ là giai đoạn cuối cùng trước khi nguyện lực tan biến, cũng là lúc nguyện lực yếu ớt nhất.” Lữ Ngọ giải thích: “Bọn họ giờ vẫn giữ được hình người và ý thức, đúng là kỳ tích.”
Giọng Mang Trú lạnh tanh: “Khí thanh khiết của tộc Hoạn Long có thể dưỡng nuôi vạn vật, có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
Lữ Ngọ vỗ tay trầm trồ: “Wow, hay ghê!”
Đổng Thiên Tâm sửng sốt: “Tôi ghê gớm đến vậy sao?”
Mang Trú quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, coi như đồng ý.
Đổng Thiên Tâm ưỡn ngực, chống hông, cảm thấy bản thân như tỏa sáng rực rỡ.
“Tiểu tổ tông đừng vội đắc ý. Nghe tôi nói hết đã.” Lữ Ngọ nghiêm túc: “Ý tôi là, dù mặc kệ bọn họ, nguyện lực sớm muộn cũng tan biến. Vậy có cần chạy xe cả trăm cây số giúp họ hoàn thành tâm nguyện không?”
“Tất nhiên là cần rồi!” Đổng Thiên Tâm trả lời không chút do dự, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Đã đến rồi thì không làm sao được?”
Lữ Ngọ quay sang nhìn Mang Trú, ánh mắt như muốn hỏi ý. Mang Trú lạnh lùng nói: “Cô ấy bảo rằng, đi du lịch phải ăn đồ ngon hơn mì gói gấp trăm lần.”
Lữ Ngọ bật cười thành tiếng, mở cửa xe: “Mời các vị lên xe!”
Ba vị giáo sư già reo hò, hớn hở bay vào hàng ghế sau. Mang Trú cũng bị đẩy vào trong. May mà nguyện lực không có thực thể nên không gian vẫn còn rộng rãi.
Đổng Thiên Tâm ngồi vào ghế phụ, đưa cho Mang Trú một chai nước trái cây tươi do chính tay mình làm. Hai chai còn lại cô tiện tay để vào khay đựng cốc. Khi chuẩn bị thắt dây an toàn, Lữ Ngọ bên cạnh bất thình lình với tay lấy một chai, ngửa cổ uống ừng ực hết nửa chai.
Đổng Thiên Tâm thốt lên: “Á! Không được uống cái đó!”
Mang Trú trợn tròn mắt, vừa định mở miệng thì Lữ Ngọ đã nhăn mặt, rồi lảo đảo mở cửa xe, nhào ra đất, nôn thốc nôn tháo, hai mắt trợn trắng, nằm sõng soài.
Một xe người, rồng, và nguyện lực đều im lặng: “...”
Đổng Thiên Tâm thở dài, lặng lẽ gọi 120. Mười lăm phút sau, Lữ Ngọ lại bị xe cứu thương của bệnh viện tư nhà họ Lữ hú còi đưa đi mất.
Không còn cách nào khác, Đổng Thiên Tâm phải tự làm tài xế. Nhưng chiếc SUV này lại là xe địa hình, với chiều cao của cô, ngồi vào ghế lái trông chẳng khác nào xe không người lái, đi trên đường quả thật dọa chết người. May mắn là trong vali của cô có một tấm chăn nhỏ dùng để ngủ trưa. Cuộn lại làm đệm ngồi, vừa vặn nâng cao chỗ ngồi một chút.
Mang Trú chuyển lên ghế phụ, nhìn tư thế ngồi của Đổng Thiên Tâm, sắc mặt khó chịu giống hệt ba vị giáo sư già phía sau: đầy vẻ lo lắng.
Mang Trú hỏi: “Cô thực sự biết lái thứ này?”
Ba vị giáo sư cùng lên tiếng: “Tiểu Đổng, cháu có bằng lái không? An toàn là trên hết đó!”
“Yên tâm, yên tâm.” Đổng Thiên Tâm khởi động xe, chuyển số, rồi nhấn ga. Chiếc SUV lao vút đi.
Mang Trú trợn tròn mắt, tay bấu chặt tay vịn trần xe. Ba vị giáo sư phía sau cũng không ngừng la hét.
Đổng Thiên Tâm một tay nắm vô lăng, vừa lái xe vừa ngân nga hát, lái rất điêu luyện len lỏi qua dòng xe cộ. Ba vị giáo sư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật lái xe xuất sắc của cô.
Mang Trú vẫn giữ chặt tay vịn, đôi mắt rồng dán chặt vào con đường phía trước.
Đổng Thiên Tâm thấy thế thì bật cười: “Tôi đã có sáu năm kinh nghiệm lái xe, sau khi tốt nghiệp đại học còn chạy xe dịch vụ thêm hai năm. Kỹ thuật của tôi đỉnh lắm, anh cứ yên tâm!”
Mang Trú ấp úng: “Ta… ta chỉ là không quen ngồi xe mà thôi...”
Đổng Thiên Tâm hỏi: “Vậy anh quen dùng phương tiện gì?”
“Tất nhiên là cưỡi mây đạp gió.”
Đổng Thiên Tâm thở dài: “Vậy chẳng phải muốn đi đâu thì chỉ cần vèo một cái là tới sao? Đi làm không cần chen chúc tàu điện, đi du lịch cũng khỏi tranh vé tàu cao tốc, đến cả máy bay cũng không nhanh bằng anh... Khoan đã! Anh biết bay mà không nói sớm?! Vậy chúng ta còn lái xe làm gì? Bay thẳng tới huyện Quý Minh không phải nhanh hơn à?”
Mang Trú ngập ngừng: “...Ta… ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tạm… tạm thời chưa thể cưỡi mây...”
Đổng Thiên Tâm liếc nhìn con rồng nào đó.
Mang Trú cũng liếc trả lại: “Nhìn gì mà nhìn?!”
“Chậc”, chỉ được cái mã bề ngoài, chẳng có ích gì! Đổng Thiên Tâm nghĩ bụng.
Ra khỏi thành phố, lên đường cao tốc, phong cảnh ngày càng mở rộng. Đổng Thiên Tâm chuyển sang danh sách nhạc du lịch, ba vị giáo sư già ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, hát vang theo điệu nhạc, giọng ca dày dặn như vọng lại từ một thời xa xưa, bay bổng giữa bầu trời xanh, lướt qua cánh đồng xanh mướt, và treo trên những biển báo giới hạn tốc độ dọc đường.
Mang Trú cuối cùng cũng thả tay khỏi tay vịn trên nóc xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không tự chủ được mà gật gù theo nhịp nhạc.
Đổng Thiên Tâm liếc thấy thông báo mới trên ứng dụng Long Đằng: “Tín” tăng thêm 2,14%
Quả nhiên đưa thú cưng đi chơi sẽ giúp cải thiện tâm trạng. Nhìn chỉ số tăng vọt thế kia, toàn bộ đều là tiền cả!
Huyện Quý Minh cách thành phố Bách Đảo 300 km, toàn đường cao tốc, tình trạng đường rất tốt. Chưa đến bốn giờ lái xe, cả nhóm đã đến nơi. Rời cao tốc là đến ngay trung tâm huyện Quý Minh, nơi những con đường thẳng tắp, các tòa nhà khang trang, và người dân đi lại tấp nập. Trường học trong huyện nổi bật với những tòa nhà giảng dạy mang phong cách công nghệ tương lai.
Những ngôi trường mới xây này tất nhiên không phải là nơi ba vị giáo sư già từng học. Họ chỉ dẫn Đổng Thiên Tâm đi một hướng khác, thẳng lên núi Quý Minh.
Núi Quý Minh không cao, nhưng khá nổi tiếng. Nghe nói trước khi lập quốc, dân làng Quý Minh (tiền thân của huyện Quý Minh) từng lấy ngọn núi này làm căn cứ, đấu tranh với bọn thổ phỉ trong nhiều trận chiến ác liệt. Đặc biệt, trong một trận chiến cam go nhất, trời đất biến đổi kỳ lạ, gió lớn nổi lên cuốn phăng hang ổ của bọn thổ phỉ.
Dưới chân núi có một Bảo tàng Lịch sử làng Quý Minh, được xây dựng để tưởng nhớ giai đoạn lịch sử bi tráng này.
Đi qua bảo tàng, men theo đường núi quanh co đi lên, rừng cây rợp bóng, hoa dại khoe sắc khắp nơi. Màu xanh của cây cối, màu đỏ của hoa, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, kéo dài đến tận chân trời. Con đường mòn trải đầy cánh hoa, xe lăn bánh qua tạo thành những cơn mưa hoa thơm ngát, tựa như một trận tuyết màu rực rỡ.
Đi thêm khoảng nửa tiếng, cả nhóm đã đến đỉnh núi. Một hồ nước xanh thẳm hiện ra giữa lòng núi non trùng điệp. Mặt hồ phản chiếu bóng dáng núi rừng, những chú diệc trắng bay ngang qua, để lại trên mặt nước những đường lượn mềm mại, lấp lánh.
“Theo ghi chép trong huyện chí, làng Quý Minh vốn từng nằm ngay dưới lòng hồ nhân tạo này.” Đổng Thiên Tâm giơ điện thoại chỉ về phía một cây đào khô khổng lồ phía sau: “Hồ nước được xây dựng cách đây hai mươi năm, khi đó đã di dời 5000 dân làng. Cây đào trăm năm này từng được làng Quý Minh coi là ‘Thần Mộc’, nhưng đáng tiếc đã bị bọn thổ phỉ đốt cháy trước khi lập quốc.”
Cây đào khô đứng sừng sững ở đỉnh núi, xung quanh là đồng cỏ bằng phẳng. Thân cây to đến mức cần năm người ôm mới xuể, cành khô khẳng khiu vươn lên trời cao. Lòng cây bị cháy rỗng chỉ còn lại lớp vỏ ngoài đen kịt. Bên trong, rêu xanh dày đặc mọc lên, xen giữa những kẽ nứt của vỏ cây là chồi non xanh mướt và những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt. Bướm trắng bay lượn xung quanh, như một dấu hiệu của sự sống mới bắt đầu từ sự hoang tàn.
Đổng Thiên Tâm lấy từ vali ra một tấm thảm picnic, trải dưới gốc cây khô. Cô vui vẻ bày ra nào là sandwich, đồ ăn vặt, trái cây cắt sẵn, nước ép, nước khoáng, và một nồi tự nấu. Ba vị giáo sư dù không thể ăn uống, nhưng vẫn hưởng thụ bầu không khí này, ngồi xếp bằng lơ lửng trên thảm như những học sinh đi dã ngoại, ríu rít trò chuyện không ngừng.
Lâm Đại Xuân: “Hồi bé, cái cây này chính là lớp học của tụi mình. Mùa xuân, cả cây ngập tràn hoa đào, hồng rực cả một góc trời. Gió thổi qua, cánh hoa bay khắp núi, đẹp không sao tả xiết… Khi ấy, cô dạy cho tụi mình Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn và Cửu Chương Toán Thuật. Hồi đó tôi giỏi nhất môn toán!”
Hồ Nguyên Ngọc: “Phải, phải, bà là giỏi nhất, cô giáo còn buộc tóc cho bà bằng dây đỏ đẹp đẽ, làm tôi tức khóc nức nở. Nhưng rồi tôi cũng học được, cô cũng buộc tóc cho tôi nữa! Còn Lão Thẩm thì… ha ha, mãi không hiểu nổi toán học.”
Thẩm Băng Hồ: “Mùa thu đào chín đỏ, cô còn trèo cây hái cho tụi mình ăn. Nhờ có những quả đào đó mà chúng ta mới không chết đói. À, tên tôi còn là cô đặt cho, có nghĩa là ‘một tấm lòng băng trong ngọc sáng’. Nhưng mọi người còn nhớ cái tên hồi trước dân làng gọi tôi là gì không?”
Lâm Đại Xuân và Hồ Nguyên Ngọc nhìn nhau, rồi phá lên cười: “Thẩm nước mũi! Vì lúc nào ông cũng kéo hai dòng nước mũi màu vàng nhớt, khóc lóc chạy lên núi mách cô rằng thằng Nhị Ngưu làng bên lại bắt nạt mình, còn bôi cả nước mũi lên áo cô nữa chứ."
Ba người bật cười thành tiếng.
Đổng Thiên Tâm nhét cho Mang Trú một miếng sandwich, còn mình thì mở một gói mì khô. Cô không dám ăn đồ tự làm - Lữ Ngọ chính là ví dụ sống động đầy đau thương.
Mang Trú ngồi khoanh chân, cầm miếng sandwich nhai hai lần rồi lẩm bẩm: "Còn không ngon bằng mì gói." Ngẩng đầu lên, những sợi tóc đen nhánh lướt qua tà áo trắng như tuyết. Trong gió văng vẳng tiếng chim hót và hương thơm của cỏ cây. Ánh sáng trên núi đồi như khung cảnh ngàn năm trước, đọng lại trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cảnh sắc tráng lệ, đi kèm với một nam thần đỉnh cao, khiến Đổng Thiên Tâm cảm thấy tâm hồn khoan khoái vô cùng, không khỏi thốt lên: "Nơi này thật tuyệt vời."
Mang Trú: "Linh khí dồi dào, quả thật là linh huyệt tự nhiên của yêu tộc."
"Cái gì cơ?"
Mang Trú: "Cô giáo của ba người qua đời từ khi nào?"
Đổng Thiên Tâm suýt bị sặc nước miếng: "Câu hỏi này có hơi... bất lịch sự không?"
Ba vị giáo sư già im lặng hồi lâu.
"Năm đó, bọn thổ phỉ tấn công bất ngờ, cô giáo bảo chúng tôi về làng báo tin, còn cô ở lại ngăn chúng."
"Chúng tôi nghĩ cô chỉ ở lại để quan sát động tĩnh của bọn chúng, không ngờ cô lại một mình đối đầu với mấy chục tên thổ phỉ!”
“Khi chúng tôi quay lại làng, trời bất chợt đổi sắc. Cả bầu trời ngập trong những đám mây đen cuồn cuộn, gió lớn thổi không mở nổi mắt, sấm rền vang khắp nơi, từng tia chớp liên tiếp giáng xuống đỉnh núi.”
“Lúc chúng tôi và dân làng lên đến đỉnh, trên đó chỉ còn lại một vùng đất cháy đen, xác cháy đen của bọn thổ phỉ, cây đào già bị thiêu rụi, và cô giáo...”
Giọng của bà Lâm Đại Xuân trở nên nghẹn ngào: “Ngay cả một mẩu thi thể của cô cũng không còn.”
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm.
Đổng Thiên Tâm: Con rồng này đúng là không biết nói chuyện, lại chọn hỏi cái câu hỏi đau lòng này.
Không ngờ Mang Trú còn thản nhiên tiếp lời: “Cũng coi như chết có ý nghĩa.”
Đổng Thiên Tâm: “...”
May mà tiêu chuẩn đánh giá không có mục “EQ” nếu không tên này chắc chắn là điểm âm.
Ba vị giáo sư dường như không để tâm đến lời của Mang Trú, họ nắm tay nhau, đi vòng quanh cây đào, hét về phía dãy núi: “Cô ơi... chúng con về rồi đây... chúng con đã lớn rồi... đi qua biết bao nơi... học được biết bao điều... gặp biết bao người... cô có nghe thấy không...”
Họ giờ đây chỉ còn là những bóng hình mỏng manh, trong suốt như cánh ve sầu.
Họ sắp tan biến.
Họ bật khóc như những đứa trẻ.
“Cô ơi... chúng con rất muốn gặp lại cô...”
Đổng Thiên Tâm cảm giác như có một quả cam chua nghẹn trong ngực, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi.
Mang Trú nhìn chằm chằm vào Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm vội vàng lau mặt, cố chấp nói: “Tôi không khóc, chỉ là bị dị ứng phấn hoa thôi.”
Mang Trú im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm: “Ngàn năm trôi qua, biển cả hóa nương dâu, chỉ có sức mạnh của lời thề là vĩnh viễn không đổi…”
Nói rồi, anh đứng dậy, rũ mắt, hai tay kết ấn: “Thiên nguyên thống lĩnh, vạn vật khởi sinh, sáu cõi định thành, long khí đại minh...” Đột nhiên mở bừng mắt: “Tỏa! Hồi! Hiện!”
Một trận pháp ánh sáng lục giác xoay tròn rực rỡ, bao lấy ba vị giáo sư và cây đào khô, những tia sáng lấp lánh rơi xuống, cây khô xanh lại, cành lá đâm chồi, chỉ trong chớp mắt đã nở ra một cây hoa đào rực rỡ, vang lên tiếng xào xạc theo gió.
Giữa những cánh hoa, dần hiện lên một bóng dáng: một thiếu nữ mặc áo hoa giản dị, đi đôi giày vải đen vá chằng chịt, tết hai bím tóc, khi cười má ửng hồng. Cô trông chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Ba vị giáo sư gọi lớn: “Cô ơi!” rồi lao đến ôm chầm lấy. Trong ánh sáng của trận pháp, họ hóa thành ba đứa trẻ năm, sáu tuổi: hai bé gái buộc tóc sừng dê với dây đỏ, và một cậu bé nước mũi thò lò. Họ cầm tay cô giáo, vừa khóc vừa cười.
Đổng Thiên Tâm bật cười, cười rồi lại muốn khóc: “Không ngờ anh cũng hữu dụng phết, biết gọi hồn nữa cơ.”
“Dù là sức mạnh của tộc Chúc Long, cũng không thể vượt qua ranh giới sinh tử, đó là lĩnh vực của thần.” Mang Trú nói: “Chỉ vì vị cô giáo này không phải loài người, mà là yêu. Cây đào này lưu giữ chút yêu lực cuối cùng của cô ta, nếu không, ta cũng không thể giúp cô ta hiện hình.”
“Yêu tộc ư?” Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: “Đào yêu sao?”
Mang Trú giơ tay đón một cánh hoa đào, cánh hoa tan thành ánh sao trong lòng bàn tay anh: “Chỉ những yêu quái gió có tu vi trên trăm năm mới có thể hô mưa gọi gió. Nhưng tu vi của cô ta, e rằng chưa đủ trăm năm, chắc vì cưỡng ép triệu hồi sấm sét để chống lại kẻ địch mà dẫn đến bị lửa trời thiêu đốt, cuối cùng...”
Phần sau, Mang Trú không nói nữa.
Thiếu nữ và ba đứa trẻ vui đùa hồi lâu, cuối cùng quay lại nhìn Đổng Thiên Tâm và Mang Trú.
Đôi mắt của thiếu nữ đỏ hoe: “Cảm ơn hai vị đại nhân!!”
“Cảm ơn Chúc Long đại nhân!” Giọng ba đứa trẻ trong trẻo như suối reo: “Cảm ơn tiểu Đổng, mấy hôm nay đã làm phiền cô rồi!”
“Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ thôi!” Đổng Thiên Tâm vẫy tay cười: “Bốn người cứ sống tốt là được.”
Mang Trú hơi mấp máy khóe miệng, dường như muốn cười, nhưng không thành công. Anh giơ tay ra hiệu: “Đi đi.”
Cô gái tóc bím nắm tay ba học trò cúi người, rồi bay lên bầu trời rộng lớn. Gió cuốn theo những cánh hoa tan biến, cùng biến mất là hình dáng và tiếng nói của họ.
“Cô ơi, chúng con cũng trở thành thầy cô giáo rồi, đã dạy biết bao học trò~”
“Ôi, học trò của cô giỏi ghê!”
Núi Quý Minh lại trở về sự tĩnh lặng. Mang Trú ngẩng đầu, nhìn theo gió. Một lớp ánh sáng dịu dàng bao phủ cơ thể anh, mái tóc đen dài khẽ tung bay.
Trận pháp sao sáng tan thành những đốm sáng nhỏ, rơi xuống cỏ cây và hoa lá, như hòa vào ánh sáng trên người Mang Trú, phát ra nhịp điệu kỳ diệu, giống như hơi thở.
Một vệt sáng rực rỡ từ trên cao nhất trôi xuống, đúng lúc rơi trúng vào trán của Đổng Thiên Tâm. Vệt sáng ấy mang theo chút hơi ấm, lại có hơi nhồn nhột. Đổng Thiên Tâm gãi hai lần, nhưng càng gãi lại càng nóng, khiến cô không khỏi hoang mang... chẳng lẽ cô dị ứng với loại trận pháp ánh sáng này sao?
Đột nhiên, điện thoại phát ra hàng loạt âm thanh “tít tít”, ứng dụng Long Đằng bật ra một thông báo đáng mừng: Nhân: Tăng 8,99%
“Wow!” Đổng Thiên Tâm mừng rỡ reo lên: “Mang Trú, anh thăng cấp rồi...”
Thế nhưng, đúng vào lúc này, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước, bụp một tiếng, Mang Trú bỗng nổ bùm thành một đám khói trắng. Cả người anh ta co lại rồi biến mất, chỉ còn lại bộ quần áo rơi trên đất.
Đổng Thiên Tâm đờ người, mất hẳn ba giây mới phản ứng lại được. Cô lập tức lao đến, vừa la hét vừa lật tung đống quần áo: “Người đâu? Rồng đâu? Một trăm triệu của tôi đâu?!”
Đống quần áo bỗng động đậy, một thứ gì đó có lông xù từ bên trong chui ra. Đôi tai nhỏ trắng muốt, chiếc mũi hồng nhạt, hai bàn chân trắng tinh mềm mại đập đập vào đôi má bầu bĩnh. Đôi mắt vàng óng ánh thu hẹp thành hai đường kẻ, kèm theo một tiếng kêu: “Meo meo meo?!!”
Đổng Thiên Tâm sững sờ: “Ể ể ể?!!”
Tiểu kịch trường:
Trước khi chuẩn bị xuất phát đến huyện Quý Minh, Đổng Thiên Tâm bận rộn thu dọn một đống đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, đồ dùng rồi nhét hết vào chiếc vali lớn. Lúc sắp xong lại nhớ ra quên mang chăn ngủ trưa, thế là hí hửng chạy về phòng lấy.
Khi quay lại, cô phát hiện Mang Trú đang khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc vali dưới đất.
Mang Trú hừ một tiếng: “Ta nhớ món đồ này. Lần trước, cô định nhét ta vào đó.”
Đổng Thiên Tâm nhanh tay gập chiếc vali lại rồi kéo đi: “Con người sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất. Muốn vui vẻ thì phải biết nhìn về phía trước, đừng mãi chìm đắm trong quá khứ...”
Chiếc vali bị Mang Trú giật lại. Đổng Thiên Tâm hoảng hốt: “Cái vali này đắt lắm đó, đừng có mà ném đi!”
Mang Trú liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Cô yếu quá. Để ta mang.”
Đổng Thiên Tâm nhìn bóng lưng Mang Trú xách chiếc vali đi, ôm chặt lấy ngực: “Ôi má ơi, lương tâm tôi bị đâm một nhát rồi.”