Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
Chương 22: Bà đây không làm nữa!
Tục ngữ nói rất hay: “Vui quá hóa buồn.”
Một sáng nọ, khi Đổng Thiên Tâm còn đang mơ giấc mơ đẹp đếm vàng thỏi, thì cuộc gọi của đồng nghiệp Tiểu Lưu kéo cô trở về thực tại phũ phàng.
“Chết rồi! chết rồi! Tin nội bộ vừa nhận được: 8 giờ 50 sáng nay, công ty họp đột xuất toàn thể nhân viên! Có một tổng giám đốc mới từ trên bổ nhiệm xuống, nghe nói là điều về để cắt giảm nhân sự! Cô mau mau tới công ty ngay, nhanh nhanh nhanh, cấp bách lắm!”
Tiểu Lưu nói nhanh như bắn súng rồi cúp máy cái rụp, để lại Đổng Thiên Tâm ngồi ngơ ngác trên giường. Cô dụi mắt, kéo tai, từ từ ngồi dậy, ngáp một cái, với lấy điện thoại liếc nhìn giờ:
8:08 sáng.
Xong đời rồi!
Đổng Thiên Tâm nhảy chân trần vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa rửa mặt, đầu óc tính toán vèo vèo: từ nhà đến công ty, tàu điện ngầm tuyến 4 đi 5 trạm, chuyển sang tuyến 3 đi 2 trạm, rồi đổi tiếp tuyến 11 đi thêm 3 trạm nữa. Thời gian lý tưởng là 68 phút!
Nhưng tàu điện ngầm chắc chắn không kịp! Đi taxi ư? Quên đi! Giờ cao điểm, tắc đường đến chết mất!
Đổng Thiên Tâm vội mặc áo phông, chân trái chống lên mép giường mang tất. Được một nửa, cô nhận ra mình vẫn còn mặc quần ngủ. Ôi điên thật rồi!
Trong tình hình này, chỉ còn cách đi đường nhanh nhất, ngắn nhất và tránh được giờ cao điểm: tuyến đường… trên không.
Cô ló đầu ra cửa sổ nhìn: trời âm u, dự báo thời tiết có mưa, quá lý tưởng! Chỉ có một vấn đề là trời ban ngày, tầm nhìn quá rõ ràng. Nhưng may mắn thay, cô đã chuẩn bị sẵn sàng: chiếc mũ bảo hiểm đặt riêng từ tuần trước vừa mới giao đến hôm qua, phiên bản hợp tác với E.T, thiết kế khí động học, phủ sợi carbon toàn diện, che kín mặt. Dù có bị ai nhìn thấy, cũng có thể giả làm người ngoài hành tinh để đánh lừa.
Đội mũ bảo hiểm, đeo balo (loại có dây an toàn ở eo), Đổng Thiên Tâm phóng từ ban công phòng ngủ ra ngoài, lao vút lên trời. Mới bay được chưa đầy 300 mét, cô lại lao xuống, vòng về ban công phòng khách.
Mang Trú đang cầm bình tưới nước, chăm sóc cây hoa giả và mấy chậu xương rồng, quay đầu lại thì thấy một người ngoài hành tinh E.T lơ lửng giữa không trung, vừa vẫy tay vừa khoa chân múa tay với anh.
Mang Trú giật bắn mình, đồng tử co rút.
“Bánh mì sandwich trong tủ lạnh, cứ hâm nóng là ăn được! Có việc gì thì gọi điện cho tôi, nếu tôi không nghe máy thì nhắn tin nhé!” Đổng Thiên Tâm hét lên: “Công ty có việc gấp, tôi đi làm đây… đây… đây…!”
Âm cuối cùng vang vọng theo tiếng xé gió của cô bay đi, để lại những hồi âm ngắt quãng.
Tay Mang Trú run lên, suýt nữa làm rơi bình nước.
Đổng Thiên Tâm đã bay xa, chỉ để lại một làn gió tinh nghịch. Chậu hoa nhỏ lắc lư theo gió, những giọt nước rơi xuống, cánh hoa bung nở, lá cây sột soạt, nghe như tiếng cười khúc khích.
Mang Trú lườm một cái. Cây hoa nhỏ lập tức cụp cánh lại, không dám nhúc nhích.
*
Đổng Thiên Tâm cưỡi gió lướt mây, lao như lửa đốt tới công ty. Cuối cùng, cô hạ cánh bí mật trên tầng thượng lúc 8:30 sáng, rồi đi thang máy xuống, quẹt thẻ, điểm danh, và trượt nhanh vào văn phòng lúc 8:40.
Tiểu Lưu ôm sổ ghi chép, bồn chồn như kiến trên chảo nóng. Nhìn thấy Đổng Thiên Tâm xông vào, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cô nhanh thật đấy! Làm cách nào mà đến kịp? Ôi, cái mũ bảo hiểm này mua ở đâu thế?”
Đổng Thiên Tâm giật khăn ướt lau vết phân chim trên mũ, hất tóc mái: “Bay tới đấy!”
Tiểu Lưu cười dở khóc dở: “Lái xe bay của Harry Potter à?”
“Còn ngầu hơn nhiều. Có tham khảo cách ngự kiếm ấy.”
“…”
Nhóm chat công việc nhảy lên một thông báo đỏ chót: “10 phút nữa, họp toàn bộ nhân viên ở phòng họp số 1. Không được đi muộn, không được xin nghỉ, tự chịu hậu quả!”
Phía dưới toàn là những “Đã nhận” uể oải, đồng đều đến lạ. Nhưng trong nhóm chat bí mật (phiên bản không có sếp), làn sóng ngôn ngữ nghệ thuật chửi bới tổ tiên mười tám đời của lãnh đạo cùng vô số meme nguyền rủa đang ào ào chiếm màn hình, vô cùng rôm rả.
Đổng Thiên Tâm nhanh tay lưu lại mấy biểu cảm trong nhóm chat, rồi cùng Tiểu Lưu đến phòng họp số 1. Nhìn lướt qua, ồ, trưởng phòng Lý – người mỗi tuần làm việc chưa đầy 4 tiếng – hôm nay lại ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu tiên, thậm chí còn đeo kính, bày hẳn sổ ghi chép ra vẻ nghiêm túc. Thật đáng kinh ngạc.
“Xem ra trưởng phòng Lý còn nhạy tin hơn cả mình.” Tiểu Lưu thì thầm: “Đúng là không có tâm, cùng phòng mà không báo với bọn mình tiếng nào.”
Hai người chọn một góc kín đáo để ngồi. Đồng nghiệp lần lượt vào kín phòng họp. Đúng 8:50, cửa phòng mở, trưởng phòng hành chính dẫn một người đàn ông bước vào, ngồi ngay vị trí trung tâm.
Người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, thân hình mập mạp, bụng phệ, áo polo bó sát như lá dong quấn bánh chưng. Không có cổ, đầu tròn trịa, hai bên tóc cạo sát đến mức bóng lưỡng. Sau gáy còn in hằn ba ngấn mỡ. Ông ta ngồi trên ghế, nheo mắt cười, vặn nắp cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà, rồi phun bã trà ra. Đảo mắt nhìn bên trái, gật gật, liếc sang phải, lại ừ ừ như thể thân quen lâu ngày với tất cả mọi người vậy.
Tiểu Lưu tặc lưỡi: “Thì ra là Hùng Tứ Năng. Bảo sao trưởng phòng Lý đến còn sớm hơn cả tôi.”
Đổng Thiên Tâm hỏi: “Trưởng phòng Lý quen ông ta à?”
“Hai người đó nổi tiếng là sợ vợ. Nhưng Hùng Tứ Năng còn thảm hơn trưởng phòng Lý. Tuần trước, ông ấy bị vợ cầm dao bếp rượt khắp nhà, tiếng gào thét còn hơn cả lợn bị chọc tiết.”
“…”
“Cười thì tươi, nhưng lời nói cay độc. Ngoài việc bắt nạt nhân viên và giở trò, ông ta chẳng làm được gì cả.”
“Người như thế mà cũng làm lãnh đạo sao?”
Tiểu Lưu nhìn quanh, rồi lén gõ vài dòng vào ứng dụng ghi chú, đưa cho Đổng Thiên Tâm:
1. Vợ ông ta có thế lực, sống cái kiểu được lòng cao tầng.
2. Ông ta giỏi nịnh cấp trên
Đổng Thiên Tâm nhún vai: “Hiểu rồi.”
Trưởng phòng hành chính phát biểu mở màn, giới thiệu tiểu sử và thành tựu của Tổng giám đốc Hùng, đọc quyết định bổ nhiệm. Cả phòng vỗ tay chào mừng. Sau đó, Tổng giám đốc Hùng bắt đầu phát biểu:
“Các đồng chí, chúng ta phải tuân thủ quy định công ty, làm việc chăm chỉ, cố gắng tiến lên. Cái gì đáng được, tôi nhất định không để thiếu. Nhưng mà, tôi là người công tư phân minh, mọi người phải nghiêm túc. Có một số vấn đề, ví dụ như… giờ giấc, đây là nguyên tắc không thể vi phạm.”
Trong nhóm chat bí mật:
[Ông ta nói kiểu gì mà cứ “ờ, ờ, ờ” vậy? Bị cà lăm hả?]
[Đây gọi là phong thái lãnh đạo, kiểu mẫu đấy.]
[Ha ha, mở màn rồi. Chiêu đầu tiên của lãnh đạo vô dụng: siết chặt giờ giấc làm việc.]
[Đầu không có lông thì làm gì cũng không xong.]
Tổng giám đốc Hùng tiếp lời: “Tôi phát hiện hệ thống điểm danh công ty ta dùng nhận diện khuôn mặt, không an toàn, dễ bị rò rỉ thông tin. Có khả năng, một số đồng chí còn dùng ảnh để qua mặt hệ thống. Đây là điều rất không nên!”
Nhóm chat:
[Dùng ảnh điểm danh không phải là đặc quyền của mấy lãnh đạo có quan hệ sao? Giờ ông ta định chặt tay chính mình à?]
[Tỉnh lại đi, chắc chắn ông ta có chiêu trò mới.]
Tổng giám đốc Hùng tiếp tục: “Tôi đã báo với phòng hành chính, từ mai sẽ áp dụng nhận diện khuôn mặt kèm vân tay. À, tất nhiên, 9 giờ là thời gian bắt đầu làm việc, chứ không phải thời gian đến công ty. Mọi người cần đến sớm, dọn dẹp chỗ làm, chuẩn bị. Từ mai, điểm danh sẽ đổi thành 8:40, để mọi người có đủ thời gian lập kế hoạch ngày.”
Nhóm chat:
[M nó chứ!]
[Đ!]
[Giờ làm bị kéo sớm 20 phút?!]
[Thằng ngu này không biết giờ cao điểm tắc đường đến mức nào à?!]
Không chỉ trong nhóm chat, cả phòng họp cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
Tổng giám đốc Hùng phớt lờ: “Tôi thấy kế hoạch và báo cáo của các phòng ban chưa đâu vào đâu. Tổng công ty làm rất tốt, chúng ta phải học hỏi. Từ mai, 8:50 sáng họp giao ban. Tôi hiểu buổi chiều tắc đường, để tiết kiệm thời gian, từ giờ mỗi ngày sau khi tan ca lúc 5 giờ, các phòng họp nhanh để tổng kết ngày. Sáng lập kế hoạch, chiều tổng kết. À, các báo cáo tuần, kế hoạch tháng, tổng kết tháng, kế hoạch quý… vẫn tiếp tục như cũ nhé.”
Nhóm chat:
[Kéo dài giờ làm nữa à?!]
[Tính sơ qua tăng thêm 1 tiếng làm việc mỗi ngày, có tính phụ cấp không?]
[Mơ đi nhé!]
[Đ!]
[%…¥%¥¥%##%!!!]
[Sau đây là loạt biểu cảm không tiện công khai.]
Đổng Thiên Tâm và Tiểu Lưu nhìn nhau: Chiêu thứ hai của lãnh đạo bất tài: Tổ chức họp sáng, họp tổng kết, và lên kế hoạch chi tiết.
Tổng giám đốc Hùng tiếp lời: “Còn một cải cách nhân sự rất quan trọng. Từ quý sau, chi nhánh chúng tôi sẽ áp dụng chính sách loại bỏ nhân viên có thành tích kém nhất. Dựa trên điểm số đánh giá hiệu quả công việc của mọi người, nếu có lỗi, sẽ bị trừ điểm. Tôi hy vọng mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh, tôi là người rất dân chủ, có ý kiến gì thì cứ mạnh dạn nêu ra.”
Nhóm chat bí mật:
[Chiêu thứ ba của lãnh đạo bất tài: Loại bỏ cuối bảng.]
[Cách chấm điểm này thật kỳ lạ. Có lỗi thì bị trừ, nhưng nếu làm tốt thì có được thưởng không?]
[Chuyện đó rõ ràng rồi còn gì! Làm nhiều thì dễ mắc lỗi, không làm gì thì chẳng có lỗi. Cuối cùng, người làm nhiều sẽ bị loại trước.]
[Chiêu trò sa thải kinh điển đây mà. Bày ra đủ loại quy định ngớ ngẩn để ép chúng ta tự nghỉ việc, không cần phải bồi thường.]
[Những người thuộc biên chế thì không dễ bị sa thải, nhưng nhân viên hợp đồng như chúng ta, chuẩn bị cuốn gói thôi.]
Tiểu Lưu thở dài thườn thượt, ngồi gõ phím trên điện thoại, không rõ đang than thở với ai.
Đổng Thiên Tâm cũng cúi đầu nhìn tin nhắn ngân hàng của mình: Số dư đến hôm qua là 15.667,96 NDT.
Cái gia tài vĩ đại mà cô thừa kế vẫn chưa thấy đâu!
Không khí trong phòng họp ngày càng nặng nề, tiếng xì xào nhỏ dần thành những cái lắc đầu bất lực. Trong nhóm chat bí mật, các biểu cảm chửi bới lại dồn dập. Tổng giám đốc Hùng ngả người ra ghế, nhấp một ngụm trà, phun bã ra, vẫn giữ nụ cười nham hiểm, dường như rất hài lòng với bầu không khí u ám này.
“Có ai thắc mắc hay gặp khó khăn gì, cứ thoải mái đề xuất nhé.” Trưởng phòng hành chính cười giả lả.
Bỗng nhiên, điện thoại của Đổng Thiên Tâm rung lên, một tin nhắn mới hiện ra: [Tài khoản ngân hàng số đuôi 5677 của bạn đã nhận được khoản chuyển 30.000.000 NDT vào lúc 10:03 ngày 26/8.]
Ngay sau đó, Lữ Ngọ gửi thêm tin nhắn: “30 triệu tiền thừa kế đã chuyển khoản xong. 500.000 NDT dùng làm từ thiện tôi đã xin tài trợ giúp cô rồi, khỏi lo. Nhanh khen tôi đi!”
Trong đầu Đổng Thiên Tâm như có pháo hoa nổ tung. Cô lập tức đếm lại số chữ số không trong khoản tiền, không yên tâm, lại vào ứng dụng ngân hàng kiểm tra. Không phải mơ, cũng không phải nhìn nhầm – cô thực sự đã nhận được 30 triệu!
Ba mươi triệu!
Nếu gửi tiết kiệm kỳ hạn 3 năm với lãi suất 2,1%, cô sẽ có 630.000 NDT tiền lãi mỗi năm, trung bình 52.500 NDT mỗi tháng!
Cô chỉ cần ngồi không ăn lãi cũng được 50.000 mỗi tháng, thế thì cần gì đi làm nữa!
Bà đây không làm nữa!
Tổng giám đốc Hùng kéo dài giọng: “À, chị Từ phải đón con sao? Nhà chị không có ai giúp à?”
Chị Từ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi nuôi con một mình.”
“Ồ, mẹ đơn thân, đã ly hôn à?” Tổng giám đốc Hùng cười nhếch mép: “Thế còn cha mẹ chị? Họ vẫn khỏe chứ?”
Cả phòng họp lập tức im bặt. Trong nhóm chat, mọi người cũng ngừng gõ phím, nhìn Tổng giám đốc Hùng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đổng Thiên Tâm nheo mắt lại.
Trưởng phòng hành chính mồ hôi đầm đìa: “Tổng giám đốc Hùng, đây là chuyện riêng tư của chị Từ, không tiện nhắc tới.”
Tổng giám đốc Hùng vẫn cười, ánh mắt thu lại thành hai đường kẻ: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình gia đình của nhân viên. Một người, nhất là phụ nữ, nếu đến một gia đình nhỏ cũng không thể chăm lo thì làm sao tôi yên tâm giao công việc quan trọng cho người đó được?
Chị hôm nay viện cớ con còn nhỏ mà đòi hỏi không hợp lý, tôi chiều chị. Ngày mai, liệu chị có đòi hỏi nhiều hơn không? Chị nên nhớ, đó là con của chị, không phải con của công ty. Công ty chúng tôi là nơi kiếm tiền, không phải tổ chức từ thiện. Làm thế này, nhẹ thì phá vỡ quy tắc, nặng thì gọi là ăn hại!”
Khuôn mặt chị Từ tái nhợt, nước mắt lưng tròng, ngồi cứng đơ, cố gắng nén tiếng nức nở.
Mọi người trong phòng đều nghiến răng, nhưng không ai dám phản kháng. Tuổi tác, môi trường kinh tế bấp bênh, áp lực nhà cửa, học phí, chi phí sinh hoạt – tất cả đè nặng khiến họ chỉ biết ngồi im chịu trận.
Đổng Thiên Tâm nhìn thấy luồng khí xám u ám tỏa ra từ đầu mọi người, như màn sương ô nhiễm nặng mùi tanh hôi.
Cô nắm chặt đơn xin nghỉ việc.
Cô vốn định âm thầm nghỉ, không dây dưa thêm với cái công ty nát này. Nhưng… trước khi đi, có lẽ cô nên làm một điều gì đó.
“Có ai còn câu hỏi gì nữa không? Nếu không, chúng tôi chuẩn bị kết thúc cuộc họp nhé.” Trưởng phòng tổng vụ ra thông báo cuối cùng.
“Tôi có!” Đổng Thiên Tâm giơ tay, đứng dậy, trên mặt là nụ cười vô hại: “Tôi muốn hỏi Tổng giám đốc Hùng, có phải cuộc sống gia đình của ông rất bất hạnh không?”
Cả phòng họp lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Đổng Thiên Tâm trong sự kinh ngạc, còn Tiểu Lưu thì trố mắt như muốn rơi ra ngoài.
Cái mặt mỡ của Hùng Tứ Năng run lên, giận dữ hét: “Cô, cô, cô nói cái gì hả?!”
Đổng Thiên Tâm nhoẻn miệng cười: “Nghe nói ông và phu nhân không hòa hợp lắm, thường xuyên gây ồn ào, làm náo loạn cả khu dân cư, làm phiền hàng xóm. Tổng giám đốc Hùng, tôi khuyên ông một câu, thời buổi này rồi, bạo lực gia đình đã được quy định trong luật pháp. Nếu ông thực sự chịu thiệt thòi gì, nhất định phải báo cảnh sát, không thể vì sĩ diện đàn ông mà cố gắng chịu đựng đâu!”
Mặt Hùng Tứ Năng đỏ bừng như gan lợn, đập bàn đứng bật dậy: “Cô ta là ai?! Bộ phận nào?! Bảo vệ đâu! Kéo cô ta ra ngoài ngay!”
“Bốp!” Một tiếng động lớn vang lên, tất cả cửa sổ đồng loạt bật tung, rèm cửa bị gió thổi tung bay, toàn bộ sổ ghi chép trong phòng họp bị gió cuốn rào rào. Cuốn sổ ghi chép của Trưởng phòng tổng vụ chẳng hiểu sao lại bay lên, đập thẳng vào mặt Hùng Tứ Năng, khiến ông ta ngã phịch xuống ghế, mắt trợn ngược, hoàn toàn choáng váng.
Không chỉ ông ta, tất cả mọi người trong phòng họp đều ngỡ ngàng.
Đổng Thiên Tâm từng bước tiến lên phía trước. Gió thổi làm tóc đuôi ngựa của cô tung bay, cô ung dung khống chế tốc độ gió, giọng nói vang vọng rõ ràng với tiếng vọng uyển chuyển: “Một người, nhất là một người đàn ông, nếu ngay cả một gia đình nhỏ bé cũng không thể duy trì được, thì làm sao công ty có thể yên tâm giao cho ông trọng trách lớn như vậy chứ? Ông vì bị vợ đánh không muốn về nhà, lại bắt mọi người tăng ca cùng mình, thậm chí còn coi việc tan làm đúng giờ là một yêu cầu vô lý. Đây là lý lẽ gì vậy?! Cuộc sống gia đình của ông không hạnh phúc, đó là vấn đề của ông, liên quan gì đến chúng tôi? Công ty là của mọi người, không phải của một mình ông! Ông không thể vì lợi ích cá nhân mà làm bừa! Ông làm vậy, nhẹ thì là hại người không lợi mình, nặng thì chính là lạm quyền vụ lợi!”
Nói đến câu cuối cùng, Đổng Thiên Tâm vừa vặn đứng trước mặt Hùng Tứ Năng, mỉm cười nhẹ nhàng.
Gió ngừng.
Cả phòng họp vang lên những tiếng cười khe khẽ.
“Chả trách cứ ép chúng tôi tăng ca, hóa ra là ghen tị vì cuộc sống của chúng tôi tốt hơn ông ta.”
“Bụng thì to mà lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ rốn.”
Mặt Hùng Tứ Năng lúc đen, lúc trắng, tay run run chỉ vào Đổng Thiên Tâm quát lớn: “Cô tên gì? Là người của bộ phận nào?! Cô không muốn làm nữa đúng không?!”
Đổng Thiên Tâm thu lại nụ cười, rút lá đơn từ chức ném mạnh lên bàn: “Tôi tên Đổng Thiên Tâm, đây là đơn từ chức của tôi. Tổng giám đốc Hùng, bình thường nói chuyện, làm việc nên chừa đường lui. Trong công ty này, ông là sếp, nhưng ra khỏi cửa công ty, ông chẳng là gì cả. Nhớ cẩn thận kẻo bị người ta trùm bao tải nhé ~~”
“Đuổi cô ta! Đuổi ngay lập tức!” Hùng Tứ Năng vừa hét vừa lao ra khỏi phòng, Trưởng phòng tổng vụ cũng vội vàng chạy theo sau. Trưởng phòng Lý ngỡ ngàng nhìn Đổng Thiên Tâm, rồi cũng lặng lẽ chuồn đi.
Những người còn lại vẫn chưa rời đi, họ ngơ ngác nhìn Đổng Thiên Tâm. Tiểu Lưu chạy tới, biểu cảm không rõ là muốn khóc hay cười: “Cô đúng là không động thì thôi, mà động một cái thì bùng nổ, nhịn lâu rồi phải không?!”
Đổng Thiên Tâm nhún vai: “Dù sao cũng không làm nữa, trước khi đi mắng lãnh đạo một trận, xả giận cho đã.”
“Mắng hay lắm!”
Không biết ai là người khởi đầu, cả phòng họp đồng loạt vỗ tay rầm rầm.
“Chiêu này của Tiểu Đổng cao tay thật, từ nay trở đi, nếu lão Hùng còn ép chúng tôi tăng ca, chẳng phải tự thừa nhận gia đình bất hạnh sao?”
“Đúng là rút củi đáy nồi, tuyệt chiêu!”
“Tiểu Đổng, trước khi đi còn tặng chúng tôi một món quà lớn!”
Đổng Thiên Tâm nhìn lên đầu mọi người… đám khí oán nghi ngút trên trần nhà đã nhạt đi một chút…
Đổng Thiên Tâm rất hài lòng: Cô vốn không phải anh hùng cứu thế gì, chỉ là giúp được chút chuyện nhỏ thế này thôi. Nhưng, vậy cũng không tệ nhỉ!
Tiểu kịch trường:
Một tiếng sau, Đổng Thiên Tâm ôm hộp đồ đạc, đứng trước cửa công ty, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Lữ Ngọ mặc vest đen, giày da đen, tóc chải bóng loáng, đeo kính đen, găng tay trắng, đứng bên cạnh một chiếc limousine Lincoln mạ vàng lấp lánh.
Đúng lúc giờ nghỉ trưa, trước cửa công ty đông nghẹt người qua lại, tất cả đều tò mò hóng chuyện. Tổng giám đốc Hùng và Trưởng phòng tổng vụ cũng bị kẹt giữa đám đông, mặt đen như đáy nồi.
Đổng Thiên Tâm linh cảm có điều bất ổn, định quay đầu bỏ chạy, nhưng Lữ Ngọ đã phóng tới trước, cúi gập người chín mươi độ: “Chủ nhân, đã đến kỳ hạn ba năm, kính mời gia chủ về nhà!”
Đám đông xung quanh ồ lên: “Wow!!!”
Tiểu Lưu đứng bên cạnh, cằm như muốn rớt xuống: “Cái, cái, cái này… Cô, cô cô ấy… wow…”
“Đừng hiểu lầm, người này là…” Đổng Thiên Tâm nghiến răng nghiến lợi, nói: “Là bạn tôi, một diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm. Xe và quần áo đều là đồ thuê cả, hahaha… Làm thế này chỉ để tạo bất ngờ cho tôi thôi, hahaha…”
Vừa nói, Đổng Thiên Tâm vừa thụi một cú vào người Lữ Ngọ, hạ giọng gắt: “Anh làm gì vậy hả?!”
Lữ Ngọ bày ra vẻ mặt rất vô tội: “Tôi chỉ làm theo chỉ thị của Điện hạ Mang Trú thôi.”
“Hả?!”
Cánh cửa xe Lincoln rầm một tiếng bật mở, một tấm thảm đỏ từ trong xe cuộn tròn lăn ra, lăn lông lốc, lăn lông lốc, và một cách kỳ diệu nào đó, dừng lại ngay dưới chân Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm giật giật khóe mắt, cô nhìn thấy Mang Trú, người đang mặc áo dài trắng như tuyết, bước từng bước trên tấm thảm đỏ, tiến thẳng về phía cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh còn rực rỡ, mê hoặc hơn cả ánh sáng vàng chói lóa từ chiếc xe sang trọng.
Mang Trú thậm chí còn chắp tay làm lễ, cúi đầu với vẻ cung kính hiếm thấy, giọng nói đột nhiên trở nên trịnh trọng hơn hẳn: “Chủ nhân, tôi đến đón ngài về nhà.”
Đám đông xung quanh hét lên chói tai, Tiểu Lưu ôm mặt, suýt thì ngất xỉu.
Đổng Thiên Tâm phát điên: “Các người… rốt cuộc… đang làm cái quái gì vậy?!”
Mang Trú rút điện thoại ra lướt: “Trên mấy video mạng đều diễn thế này. Đây là quy trình bắt buộc sau khi nghỉ việc. Có vấn đề gì sao?”
Lữ Ngọ cười phá lên, tiếng cười to đến mức rung cả trời đất.
Đổng Thiên Tâm hoàn toàn cứng đờ, chết đứng, hóa đá, rồi tan vỡ.
Nhiều năm sau, công ty vẫn lưu truyền một truyền thuyết: Tiểu Đổng ở văn phòng hậu cần thực chất là chủ nhân của một vương quốc nào đó, và việc cô từ chức là để trở về nhà thừa kế ngai vàng.