Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 48: Chương 48
Quán bar gần Yến Đại đã được dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài, nhưng bên trong không có gì khác biệt so với các quán bar khác. Tạ Ngộ ngồi ở góc ghế dài, đối diện với người rõ ràng là Ngu Cảnh Vinh.
Cái ghế dài này không chỉ có hai người họ, dù có quen biết hay không, mười mấy người khác vẫn tụ tập cùng nhau uống rượu.
Quán bar ồn ào với âm nhạc DJ và ánh đèn mờ ảo đan xen, tạo thành một không gian mơ màng. Ngu Cảnh Vinh đã say, tựa đầu vào bàn. Tạ Ngộ khẽ nhắm mắt, đưa chén rượu lên môi, che đi vẻ mặt u ám của mình. Một lúc sau, điện thoại trên bàn sáng lên.
Tạ Ngộ cầm điện thoại lên và khoác áo, gật đầu với những người khác, ý bảo chuẩn bị rời đi.
Khi đứng ở cửa quán bar, Tạ Ngộ mới buông điện thoại xuống, mặt không biểu cảm ngẩng đầu đứng một lúc, rồi bước đi.
Không lâu sau, điện thoại rung lên, lần này là tin nhắn thật sự từ bạn cùng phòng:
Trần Phong: [Tiểu tử, mày đi đâu vậy?]
[Không phát sóng trực tiếp thì không báo trước, mấy cái fan nhỏ của mày đều hỏi tới chỗ tao.]
Trần Phong không phải là chủ tài khoản, nhưng thỉnh thoảng Tạ Ngộ sẽ tag anh ta để hỗ trợ. Các fan cũng biết mối quan hệ bạn cùng phòng của họ, có lúc tìm không thấy Tạ Ngộ thì sẽ tìm Trần Phong.
Tạ Ngộ cúi đầu trả lời: [Hôm nay về thôi.]
Hắn dừng lại một chút, đầu ngón tay gõ nhẹ lên khung kim loại của điện thoại: [Nai con bảo bối đâu?]
Trần Phong: [Có việc đi cùng Lâm Huyên về nhà, mẹ kế của Lâm Huyên hơi khó chịu. Mày không thấy hot search à? Tao thấy con nai bảo bối của chúng ta cũng ở đó.]
Tạ Ngộ mở Weibo, quả nhiên thấy hot search về sinh nhật của phu nhân Lâm.
Mặc dù bữa tiệc sinh nhật không được tổ chức công khai, nhưng khi truyền thông tham gia và đoán ý từ những biểu cảm của Lâm Yến Vinh đối với Lâm phu nhân và Lâm Thái tử gia, thì thông tin về việc Lâm phu nhân mang thai và Lâm Thái tử gia xuất hiện cùng bạn trai đã nhanh chóng lọt vào hot search, kèm theo một hai video bị rò rỉ. Hot search này rất náo nhiệt và thu hút lượng xem rất cao.
Tạ Ngộ mở một video trong đó.
Video chỉ quay được vài giây mặt nghiêng của Giang Lộc, nhưng ánh mắt của Tạ Ngộ lại dừng lại ở vài người đứng cách đó không xa.
Hắn nhận ra Giang Niên và Giang Minh, hai người mà trước đây ở Yến Sơn đã gặp và đã có những lời lẽ cay nghiệt với Giang Lộc. Hắn nhớ lại việc Giang Lộc sau khi gặp họ có vẻ không được thoải mái, và nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở những người đứng cạnh họ.
Giang Kính Minh và Thu Y là những người trông có vẻ giống Giang Lộc nhất, vì vậy Tạ Ngộ ngay lập tức nhận ra họ có mối quan hệ huyết thống.
Trong ký ức của Tạ Ngộ, Giang Kính Minh và Thu Y trước đây luôn chỉ xuất hiện công khai với hai đứa trẻ, và Giang Lộc cũng chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ mình, chỉ duy nhất một lần khi cậu bị sốt mới nói một chút về chuyện buồn.
Dường như cha mẹ của Giang Lộc cảm thấy cậu là một phiền phức, vì vậy họ đã giao cậu cho bảo mẫu và tài xế.
Nhưng trong video này, Giang Kính Minh và Thu Y lại có vẻ không hề thờ ơ với Giang Lộc.
Tạ Ngộ nhíu mày, thu lại điện thoại, mặc áo khoác, cúi đầu châm một điếu thuốc, mũ kéo thấp xuống, rồi bước đi về phía Yến Đại.
Điện thoại trên sàn r3n rỉ một tiếng rồi tắt hẳn, không còn một chút điện nào. Giang Lộc mở mắt trong bóng tối của phòng tạp vật không lâu sau đó.
Cửa phòng tạp vật khép kín, chỉ để lại một khe hở nhỏ, gần như ngăn chặn tất cả ánh sáng từ bên ngoài.
Phòng tạp vật nhỏ bé chìm trong bóng tối.
Hầu hết quần áo đều nằm dưới thân Giang Lộc, cậu cảm giác có người ở bên cạnh mình. Chưa kịp làm gì, Lâm Huyên đã vươn tay ôm lấy cậu, kéo cậu sát bên người.
Giang Lộc xoay người, đối mặt với Lâm Huyên, ôm anh và chôn mặt vào ngực anh, không nói lời nào, là một tư thế thực sự quyến luyến.
Lâm Huyên cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào tai và khóe môi Giang Lộc, tình yêu tràn đầy, say đắm và mê mẩn.
Khi họ đang l@m tình trước đó, cả hai luôn trao nhau những nụ hôn. Môi Lâm Huyên nóng bỏng, dán chặt lên làn da Giang Lộc, như muốn lưu lại từng dấu vết.
Giang Lộc quay đầu đi, làm anh hôn trượt một đường, khẽ động đậy yết hầu, cảm giác vẫn không thật thoải mái. Theo thói quen, cậu nhẹ nhàng đặt đầu lên ngực Lâm Huyên, cảm nhận nhịp đập trái tim hai người gần như hòa làm một.
Dù không thể nhìn thấy điện thoại, cậu vẫn biết Lâm Huyên lúc này trên điện thoại chắc chắn cũng đang cười ngây ngô với biểu tượng mặt cười nhỏ màu vàng, tâm trạng của hai người hẳn là giống nhau. Nghĩ đến đó, trái tim Giang Lộc không khỏi ngọt ngào. Cậu lặng lẽ khẽ mỉm cười.
Cậu cuộn chân lại, da thịt vuốt v3 qua bắp chân cứng cáp và bóng loáng của Lâm Huyên, tạo ra âm thanh nhỏ nhẹ trên sàn.
Có lẽ do quá mệt mỏi trước đó, cậu lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, và lần nữa bị cơn buồn ngủ lôi kéo. Giang Lộc lại rơi vào một bóng tối nặng nề.
Nhưng lần này, cậu lại mơ.
Vẫn là cái sơn động đen nhánh kia, trời giá rét, vẫn là tư thế ôm nhau sưởi ấm như cũ.
Bọn họ tận lực ngăn chặn cửa động, nhưng gió núi lạnh buốt như cũ hỗn loạn cùng từng đợt tuyết chui vào sơn động.
“Lộc lộc.” thanh âm của Lâm Huyên ở bên tai vang lên, suy yếu đến tận cùng.
Giang Lộc quay đầu đi, trầm thấp mà lên tiếng: “ Ừm.”
Đồ ăn đã dùng hết, nguồn nước đã sớm kết băng không thể uống được , đèn pin cũng sắp hao số điện cuối cùng, bọn họ vẫn là không chờ được cứu viện.
Trong núi tuyết không thể tìm thấy đồ ăn, không biết bị nhốt ở núi tuyết đã mấy ngày, nhưng lúc này bọn họ đã quá suy nhược rồi, sức chống cự cũng dần vơi đi,lúc này trực tiếp ăn tuyết có khả năng sẽ chết ngay.
Nhưng không có nguồn nước họ cũng không thể sống nổi.
Không ăn không uống, bọn họ cũng sẽ chết.
Giang Lộc mở ra băng vải trên cổ tay, đem cổ tay tái nhợt đưa tới trước mặt Lâm Huyên .
“Uống đi.”
Không có cách nào.
Nguồn nước duy nhất họ có đó chính là máu trong cơ thể.
Chỉ là vì sống sót.
Cho dù mùi máu tanh ngọt của đồng loại làm cho họ không có can đảm nuốt xuống , nhưng vì hi vọng sống sót dù không muốn thì cũng phải cố gắng nuốt xuống.
Trong sơn động nhìn không thấy, Lâm Huyên đỡ cổ tay của cậu, Giang Lộc cảm giác được đôi môi thô kệch của đối phương áp lên da thịt mình, đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át quen thuộc li3m láp nội sườn, răng nanh sắc nhọn cắn mở vết thương, áp lực khi m*t truyền đạt đến thần kinh não bộ.
Máu rời khỏi thân thể liền sẽ kết băng, vì thế cho nên Giang Lộc hơn phân nửa cổ tay bị Lâm Huyên trực tiếp ngậm lấy.
Quá lạnh.
Lâm Huyên khoang miệng cũng lạnh, lạnh đến Giang Lộc thậm chí không cảm giác được đau đớn, chỉ là dùng sức ôm lấy đầu Lâm Huyên, để hóa giải nội tâm sợ hãi.
Khoảng cách thân cận quá, cậu thậm chí cảm giác được yết hầu của Lâm Huyên đang nuốt.
Một loại cảm giác khủng hoảng lan tràn ở trong lòng .
Giang Lộc li3m li3m cánh môi khô khốc, liếc mắt nhìn chằm chằm trong bóng đêm hư vô một chút, phảng phất muốn xuyên thấu qua màn đêm nhìn thấy Lâm Huyên chôn đầu trước ngực cậu, cậu không rút tay về.
Trên thực tế, là cậu chủ động cho Lâm Huyên uống máu.
Ở đây không biết đã bao nhiêu tiếng, có lẽ là mười tiếng, hoặc là mấy chục tiếng đồng hồ , Lâm Huyên vẫn luôn trong trạng thái bị thương, lại còn thiếu nước, đã ngất một lần.
Giang Lộc đối với việc này không có biện pháp, vắt hết óc mới nghĩ ra phương pháp này.
Ngay lúc đó Lâm Huyên so với hiện tại rất hung dữ, cúi đầu chôn ở trên cổ tay cậu, phảng phất mất đi lý trí, phát điên đè lại cổ tay của cậu uống máu.
Lúc ấy đèn pin vẫn còn chưa tối như bây giờ , cột sáng thoáng qua thậm chí còn có thể thấy Giang Lộc sợ hãi đến mức nước mắt rơi lã chã trên khoé mắt. Sợ hãi như vậy nhưng lại không né tránh.
Cũng may Lâm Huyên mau chóng khôi phục lý trí, kịp thời buông cậu ra.
Lâm Huyên tỉnh táo lại hết sức kiềm chế, Giang Lộc thậm chí không có cảm giác, anh liền ngẩng đầu lên, trong bóng đêm sờ s0ạng, rốt cuộc sờ đến mặt Giang Lộc , thật cẩn thận chạm chạm, cổ tay của mình đưa đến trước mặt cậu.
Nhưng Giang Lộc nghiêng đầu né tránh.
“Lộc lộc.” Lâm Huyên âm thanh khàn khàn ở bên tai vang lên, đôi mắt u ám hoàn toàn ẩn trong bóng đêm, không người nào có thể thấy đáy mắt ngập tràn kh ủng bố của anh .
“Không thích.” Giang Lộc nhỏ giọng nói, cúi đầu run rẩy. Trong Sơn động độ ấm quá thấp, máu rất nhanh liền ngưng chảy.
Cậu không thích mùi máu tươi, cảm thấy như vậy giống ăn tươi nuốt sống người khác, khó có thể nuốt.
“Thiếu nước chỉ có thể sống năm đến mười ngày. Cậu vừa rồi còn cho tôi uống.” Lâm Huyên thanh âm suy yếu, lời nói lại thập phần rõ ràng, hai người đã quen thuộc với nhau, lời nói của anh so với trước kia nhiều hơn một chút, ngữ khí cũng giống như dỗ dành,
“Uống một chút, được không?”
Cuối cùng một câu đó phảng phất dán vào lỗ tai, Giang Lộc chôn ở trên quần áo anh hít sâu một hơi, ôm lấy cánh tay anh, lấy hết can đảm, ngăn chặn d*c vọng buồn nôn chậm rãi m*t vào.
Lâm Huyên rũ mắt nhìn cậu, phảng phất có thể thấy anh nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy .
Cho dù vẫn luôn ở cái động tối tăm này, anh dùng tay cùng thân thể đo lường qua, biết Giang Lộc cơ thể nho nhỏ, thực đáng yêu.
Nghĩ muốn cứ như vậy ăn cậu luôn.
Lâm Huyên quái dị mà cong môi.
Chỉ để ướt cánh môi, Giang Lộc lập tức đừng uống, không hề tiếp tục.
Lâm Huyên không có miễn cưỡng, một lần nữa ôm lấy cậu, ở bên tai cậu nói:
“Lộc lộc, tôi lạnh quá.”
Giang Lộc cũng lạnh, lôi kéo tay anh chui vào bao tay lông xù của mình, dùng sức xoa xoa tay anh, muốn tạo chút độ ấm, nhưng cũng chủ là phí công.
Lâm Huyên rút tay ra, sờ s0ạng đến gương mặt của cậu, ngón tay đụng tới bờ môi của cậu, trong bóng đêm vang lên tiếng sột soạt, tiếp theo cậu cảm giác môi bị chạm vào một chút.
Giang Lộc không có lập tức phản ứng lại , thẳng đến khi đôi tay lạnh cóng của Lâm Huyên lại lần nữa ôm gáy hôn lên tới, biến thành một cái hôn sâu, cậu mới trì độn phản ứng lại vừa rồi là cái gì.
Lâm Huyên hôn cậu, c uốn lấy đầu lưỡi bị đông cứng chết lặng, khoang miệng hai người vẫn chưa tan đi mùi vị , máu tương nhanh chóng giao hoà với nhau .
“Ngô……” Giang Lộc mở to hai mắt, nhìn không thấy mặt Lâm Huyên, lại cảm giác cơ thể lạnh lẽo bắt đầu biến mất, lông mi toàn băng như bị hoà tan.
Đây là đang làm gì?
Thẳng đến khi đầu ngón tay bắt đầu ấm lại, Lâm Huyên mới buông cậu ra, bàn tay kia đan xen với tay cậu, nhéo đầu ngón tay mềm mại no đủ của cậu, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Ấm áp sao, lộc lộc?”
“………………” Giang Lộc có chút dại ra, “Cái gì?”
“Hormone trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến nhiệt độ cơ thể lên cao.” Lâm Huyên nói, “Lộc lộc, cậu thích con trai sao?”
“…………”
Giang Lộc giật mình mở mắt.
Cậu trợn mắt ngạc nhiên, Lâm Huyên sửng sốt một chút:
“Làm sao vậy, bà xã?”
Anh đổi xưng hô một cách tự nhiên, nhưng Giang Lộc vào một giờ trước đã nghe qua vô số lần cái xưng hô này , tuy rằng có hơi ngượng ngùng , nhưng cậu vẫn tiếp nhận được.
Cậu nghiêng đầu nhìn nguồn sáng duy nhất trong phòng tạp vật, di động đã hết pin, hiện tại cái này là di động của Lâm Huyên .
Môi lưỡi phảng phất còn tàn lưu mùi máu tươi cùng cái lạnh đến tận xương của gió tuyết,cổ họng Giang Lộc hơi nuốt một chút, lắc đầu nói :
" Sao anh không ngủ?"
" Anh vẫn luôn nhìn em sao?"