Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi

Chương 22: Chương 22

Giang Lộc đến rồi đi một cách yên lặng, lúc đến cầm theo bó hoa, khi đi thì hai tay trống trơn, chỉ cầm theo một chiếc dù.

 

Tài xế Trương đưa cậu đến xong rồi nghỉ làm, Giang Lộc không cho anh ta số điện thoại, đứng đợi ở cửa quán cà phê bên sông.

 

Quán cà phê đứng vững trong khu vực ồn ào của thành phố, bên ngoài nhiều xe cộ, lúc cậu còn đang ngơ ngẩn đứng chờ mưa tạnh, thì một chiếc xe đã dừng lại trước mặt cậu.

 

Giang Lộc mở cửa xe ra, mới phát hiện không phải là tài xế cậu đã gọi. 

 

Là Lục Giác Minh. 

 

Đối phương đã khóa cửa xe ngay khi Giang Lộc đóng cửa, chặn đường lui của cậu. 

 

"Muốn đi đâu?" Lục Giác Minh ánh mắt giao nhau với Giang Lộc qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đuôi mắt lại mềm mại, khiến Giang Lộc nhìn thấy bóng dáng người anh trai trúc mã quen thuộc. 

 

Lục Giác Minh có vẻ vừa mới từ công ty về, vẫn mặc bộ âu phục vừa vặn, đường cắt tinh tế, khuôn mặt lãnh đạm, đẹp trai như trước, vẫn gọi cậu bằng giọng điệu ấm áp như trước: "Nai con." 

 

Giọng nói của hắn khiến mắt Giang Lộc hơi ướt, cậu cúi đầu tránh đi ánh mắt của đối phương.

 

Cậu và Lục Giác Minh lớn lên cùng nhau, nếu nói ai là người cậu hiểu rõ nhất trong đời này, thì không quá lời khi nói chính là Lục Giác Minh. Sau một thời gian ngắn đối diện, cậu hiểu ra rằng Lục Giác Minh sẽ không dễ dàng để cậu đi, vì vậy cậu đành cúi đầu, bỏ đi quyết định ban đầu và nói: "Tôi phải về trường học."

 

Trong suốt mấy tháng qua, Giang Lộc chỉ có thể đếm số lần gặp mặt Lục Giác Minh trên đầu ngón tay.

 

Cậu luôn cố tình lảng tránh những chuyện cũ, nhưng khi gặp lại, những ký ức ấy lại bùng lên không thể kiểm soát.

 

Trong suốt hơn mười năm quá khứ, Lục Giác Minh luôn đi theo cậu như hình với bóng, Giang Lộc từng rất dựa dẫm vào hắn.

 

Giang Kính Minh và Thu Y, hai người thuộc gia tộc liên hôn, khi sinh ra cậu thì không có chút tình cảm nào với nhau.

 

Sau khi sinh cậu, cả hai đều bận rộn, cả năm chỉ về nhà vài lần, vì vậy mặc dù Giang Lộc gặp phải bảo mẫu có ác ý, hai người vẫn không hề hay biết. Cuối cùng, chính Lục Giác Minh là người giúp cậu giải quyết mọi chuyện.

 

Lục Giác Minh luôn giúp cậu vượt qua những khó khăn, bảo vệ cậu, đạp xe đưa cậu đi học, nắm tay dẫn dắt cậu lớn lên, đối với cậu như một người anh trai.

 

Có lẽ vì cậu đã không sống cùng cha mẹ từ nhỏ, không giống những đứa trẻ khác, bị bảo mẫu chăm sóc quá kỹ càng, khiến cậu trở nên nhạy cảm, thấu hiểu những tình cảm nhỏ nhặt của người khác. Thiếu tình yêu từ cha mẹ, cậu rất coi trọng từng sự quan tâm nhỏ nhặt từ người khác.

 

Vì vậy, khi nghe Lục Giác Minh nói về tình cảm của mình, Giang Lộc từng rất nghiêm túc nghĩ đến việc đáp lại tình cảm đó, muốn nỗ lực yêu thương hắn, đền đáp sự quan tâm của Lục Giác Minh.

 

Tuy nhiên, bất kể trước kia họ thân thiết thế nào, Giang Lộc có bao nhiêu sự ỷ lại vào Lục Giác Minh, thì hiện tại, mối quan hệ giữa họ đã không còn phù hợp để duy trì như những ngày xưa.

 

Lục Giác Minh hiện tại đã là vị hôn phu của người khác, cậu giờ chỉ còn là một người bạn chơi từ thuở nhỏ mà thôi, trong khi tình cảm giữa họ đã dần phai nhạt theo thời gian. Mặc dù đối phương không cần sự bảo vệ, nhưng Giang Lộc vẫn bị mắc kẹt trong quá khứ.

 

Chỉ có điều, khi xuyên qua thời gian, sự thân mật giữa họ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cậu chỉ biết cố gắng làm mình quên đi.

 

Nhưng thật sự, cậu rất đau lòng.

 

Giang Lộc cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, nhận khăn lông từ Lục Giác Minh, im lặng lau tóc, động tác nhẹ nhàng làm cậu phải hạ thấp ánh mắt, cố gắng đè nén cảm xúc trong mắt xuống.

 

Cơn mưa bụi bị gió thổi loạn xạ, dù cậu có tránh đi, cũng không thể ngăn cản mình bị ướt.

 

Ngón tay cậu lạnh buốt, gần như không còn cảm giác gì nữa.

 

Giang Lộc biết, những cảm giác đó lại bắt đầu biến mất.

 

Cậu không nhìn sang bên cạnh, chỉ đặt khăn lông xuống, quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy cảnh phố phường lùi lại nhanh chóng, màn mưa làm những ánh đèn đường trở nên mơ hồ kỳ lạ.

 

Giang Lộc cảm thấy trái tim mình run lên từng cơn.

 

Nếu Lâm Huyên ở đây, tay cậu chắc chắn sẽ không bao giờ lạnh, cũng không sợ biến mất.

 

Giang Lộc cúi đầu, mi mắt rũ xuống.

 

Cậu đột nhiên rất muốn gặp Lâm Huyên.

 

"Nai con." Lục Giác Minh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng trong xe, "Em không muốn nói chuyện với tôi sao?"

 

" Không có." Giang Lộc hơi im lặng, đáp lại trong giọng nói thấp.

 

" Chú bàn việc cuối năm cùng…Cậu ấy tới nhà tôi , nên tôi biết em đã về." Lục Giác Minh nói đến Giang Minh thì dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua một cách mơ hồ, "Tôi cố ý tới chờ em."

 

"ừm." Giang Lộc không biết nên trả lời thế nào, nghĩ một lúc rồi khẽ nhếch môi nói, "Nghe Giang Minh nói, anh và Giang Minh sắp đính hôn rồi, chúc mừng nhé, Lục ca."

 

Lục Giác Minh dường như đang suy nghĩ điều gì, tránh đi lời chúc mừng của cậu, chỉ lo nói những gì mình muốn: "Em không thấy mấy năm qua, chú và dì sống không được tốt sao?"

 

Rồi sau đó thì sao?

 

Chẳng phải là có người mới để trao gửi tình cảm sao?

 

Giang Lộc cười nhạt, không trả lời câu hỏi của Lục Giác Minh, chỉ lặng lẽ cúi đầu mở khung chat với Lâm Huyên.

 

Thật ra, trong mắt cậu, cảnh tượng này rất kỳ lạ, vì cậu hoàn toàn không thấy được tay mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác để chậm rãi gõ chữ.

 

Dòng chữ từ từ hiện ra trong khung chat, cậu ấn gửi đi, đối diện nhanh chóng có hồi đáp.

 

Giang Lộc: [ Có thể gặp mặt không? ]

 

Lâm Huyên: [ Được. ^_^ ]

Bạn cần đăng nhập để bình luận