Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi

Chương 43: Chương 43

Mãi đến khi tan học, nụ cười trên khóe môi Giang Lộc vẫn chưa phai nhạt. 

 

Lâm Huyên quay đầu, thấy cậu cười tươi, cũng khẽ cong môi, ghé sát tai cậu, giọng trầm thấp hỏi:

 

"Đang cười gì thế?" 

 

Giang Lộc khẽ mím môi lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng non:

 

"Em muốn xem di động của anh một chút." 

 

"Được." Lâm Huyên không hỏi nhiều, trực tiếp đưa điện thoại cho cậu. 

 

Màn hình đen, chưa mở khóa. Nhưng vừa cầm vào, lòng bàn tay cậu vô tình lướt qua cảm biến vân tay, chỉ nghe một tiếng "tích" nhỏ, điện thoại tự động mở khóa. 

 

Giang Lộc vốn định hỏi mật mã, nhưng nhìn thấy cảnh này, cậu hơi sững sờ, quay đầu nhìn Lâm Huyên: "Anh lưu vân tay của em à?" 

 

"Ừm." Lâm Huyên khẽ chớp mắt, không hề tránh ánh mắt cậu, cũng chẳng có vẻ gì là chột dạ. Anh nói một cách thản nhiên:

 

"Trước đây có đêm không ngủ được, anh liền lấy vân tay của Tiểu Lộc lưu lại. Lúc đó, Tiểu Lộc vẫn còn đang ngủ." 

 

Giang Lộc suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Vậy lúc ấy chắc em ngủ say lắm." Nếu không thì đã bị đánh thức rồi.

 

Lâm Huyên khẽ ừ một tiếng, trong mắt lộ rõ ý cười:

 

“Tiểu Lộc luôn có giấc ngủ rất tốt.” 

 

“Cũng tạm thôi.” Giang Lộc đáp lại một cách uyển chuyển, ánh mắt chuyển về phía điện thoại của Lâm Huyên, mở ứng dụng theo dõi sức khỏe từ vòng tay thông minh. Cậu không nói với Lâm Huyên rằng, thực ra trước khi bắt đầu yêu đương với anh, giấc ngủ của cậu không hề tốt chút nào. 

 

Không ai có thể ngủ ngon khi biết rằng dấu vết tồn tại của mình trên thế giới này sẽ bị xóa sạch ,trừ phi người đó thực sự vô tâm. 

 

Nhưng chuyện đã qua rồi, cậu không cần thiết phải nói ra để Lâm Huyên lo lắng thêm. 

 

Giang Lộc thành thạo mở phần theo dõi tâm trạng. Như cậu dự đoán, trên ứng dụng theo dõi sức khỏe của Lâm Huyên, biểu tượng mặt cười nhỏ đại diện cho cậu cũng đang cười tươi như ngốc nghếch, chỉ số tâm trạng duy trì ở mức cao suốt cả buổi. 

 

Khóe môi cậu lại hiện lên một nụ cười nhẹ. Giang Lộc lặng lẽ cười trộm, sau đó đưa điện thoại trả lại cho Lâm Huyên. 

 

Nhìn quanh phòng học, cậu nhận ra hầu hết mọi người đã rời đi, liền nói:

 

“Chúng ta cũng đi thôi.” 

 

Cậu không vội đóng ứng dụng, mà Lâm Huyên cũng chỉ liếc mắt một cái, thu hết những gì vừa rồi vào trong lòng, sau đó nhanh chóng tắt màn hình và cất điện thoại vào túi. Giang Lộc giúp anh cất sách vở vào túi xách của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Huyên nhận lấy. 

 

Vừa bước ra khỏi cửa phòng học, bọn họ liền chạm mặt hai người đi tới. 

 

Giang Minh rõ ràng không ngờ sẽ đụng phải họ, trong thoáng chốc sững sờ, theo bản năng siết chặt tay Lục Giác Minh bên cạnh. Nhưng ngay khi nhận thức được hành động của mình, hắn lại thả lỏng một chút. 

 

Cũng may Lục Giác Minh không nhận ra sự khác thường của hắn, chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt lướt qua Giang Lộc và Lâm Huyên, sắc mặt thoáng chút khó hiểu. Có lẽ anh vừa từ công ty đến đón Giang Minh, mái tóc vẫn còn chải ngược gọn gàng, tay áo vest vắt qua cánh tay trái, hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí trong khuôn viên trường học.

 

Lâm Huyên chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp với quần dài màu đen thoải mái, trên lưng cõng túi của Giang Lộc, vài lọn tóc đen rũ xuống trán, trông đậm chất học sinh. 

 

Ánh mắt anh và Lục Giác Minh chạm nhau giữa không trung, cả hai đều không để lộ cảm xúc gì. 

 

Giang Lộc cũng không ngờ sẽ gặp bọn họ, nhưng sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn nhẹ gật đầu chào, rồi nghiêng đầu khẽ nói với Lâm Huyên:

 

“Chúng ta đi thôi.” 

 

“ Được.” Lâm Huyên cũng nhỏ giọng đáp lại, nắm tay cậu rồi cùng hai người kia lướt qua nhau. 

 

Giang Minh nghiêng đầu lặng lẽ nhìn lướt qua sườn mặt của Lục Giác Minh khi anh chứng kiến cảnh hai người họ tay trong tay rời đi. Ánh mắt anh hơi dao động nhưng kịp thời cụp mi xuống trước khi đối phương phát hiện. “Đi thôi.” 

 

Lục Giác Minh thường xuyên xuất hiện trên các bản tin kinh tế tài chính và là cựu sinh viên ưu tú của Đại học Yến. Giờ tan học, hành lang vẫn còn khá đông sinh viên, mà phần lớn đều thuộc ngành tài chính, nhận ra anh và biết về hôn ước giữa hai người họ. 

 

Vì vậy, Lục Giác Minh nhanh chóng thu lại ánh mắt, không để Giang Minh mất mặt trước đám đông. Anh không nói gì thêm, chỉ giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu đối phương. “Đi thôi.” 

 

Tuy nhiên, bầu không khí vi diệu giữa bốn người họ vừa rồi vẫn khiến không ít người xung quanh liếc nhìn. 

 

Nhưng Giang Lộc không dành quá nhiều sự chú ý cho hai người kia. Ngay khi lướt qua họ, cậu đã chuyển sang nói với Lâm Huyên về một chuyện khác:

 

“Tối nay ăn xong, em muốn đến Vân Đình số 26.” 

 

Vân Đình số 26 là nhà của Giang gia. Nếu gọi điện mà không liên lạc được, vậy thì cứ đến tận nơi để nói chuyện cho rõ ràng. Giang gia từ trước đến nay luôn rất cưng chiều Giang Niên, một học sinh cấp ba không ở ký túc xá, buổi tối chắc chắn sẽ về nhà. 

 

“Anh đi với em.” Lâm Huyên nói.

 

Giang Lộc gật đầu, nở nụ cười vui vẻ: “ Được a” 

 

Thế nhưng, khi cậu đến Vân Đình số 26 vào buổi tối hôm đó, quản gia lại báo rằng Giang tiên sinh và Thu Y phu nhân đã đi công tác. 

 

“Tiên sinh và phu nhân sáng nay đã bay sang Mỹ, có lẽ sẽ không về nhà trong một thời gian.” Quản gia nói với vẻ khó xử,

 

“Nếu thiếu gia có việc cần nói, hay là gọi điện thoại cho tiên sinh và phu nhân trước?” 

 

“Tôi biết rồi.” Giang Lộc bình tĩnh đáp. Cậu cũng không định tìm hiểu xem họ thực sự đi công tác hay chỉ đơn giản là không muốn gặp mình. Dù sao thì kết quả cũng không ngoài dự đoán.

 

“Bọn họ về thì làm ơn báo cho tôi một tiếng.” 

 

Quản gia gật đầu: “Được.” 

 

Ông khách sáo mời Giang Lộc ở lại một đêm, nhưng cậu từ chối. 

 

Khi cậu quay người định rời đi, một chiếc siêu xe vừa lúc chạy vào biệt thự. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp nhưng vẫn còn non nớt của Giang Niên. Cậu ta liếc nhìn chiếc xe xa lạ đỗ trước nhà rồi hơi nhíu mày khi nhận ra Giang Lộc:

 

“Sao anh lại quay về?” 

 

Giang Lộc không đáp, chỉ lướt qua trước mặt cậu ta. 

 

Giang Niên tức nổ phổi, tháo dây an toàn định xuống xe:

 

“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh điếc à?” 

 

Lâm Huyên bước xuống từ xe, che chở Giang Lộc lên xe trước, sau đó mới nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Giang Niên một cái. 

 

“!” Giang Niên lập tức im bặt, lông tơ sau gáy dựng đứng, cảm giác như đang đối mặt với một con thú dữ đầy nguy hiểm. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Huyên đã thay Giang Lộc đóng cửa xe lại rồi lên xe cùng cậu. 

 

Chiếc xe nghênh ngang rời đi. 

 

Giang Niên đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt kỳ quái, mãi đến khi quản gia gọi: “Tiểu thiếu gia.” 

 

“... Anh ta có ý gì chứ?” Giang Niên lẩm bẩm, giọng điệu vừa như ấm ức vừa như tức giận,

 

“Anh tôi chưa bao giờ phớt lờ tôi. Anh ta dựa vào đâu mà cho rằng có thể thay thế anh tôi?! Anh ta hoàn toàn không coi tôi ra gì.” 

 

Quản gia chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì, giữ đúng bổn phận của mình. 

 

Một bàn tay gầy, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu. Giang Lộc nghiêng đầu nhìn Lâm Huyên, ngón tay xoay lại đan vào khe hở giữa các ngón tay anh. 

 

“Đừng buồn.” Lâm Huyên nhẹ giọng an ủi. Ánh đèn neon bên đường nhấp nháy phản chiếu trên gương mặt anh, khiến biểu cảm trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

 

"Không có."Giang Lộc cũng nhẹ giọng đáp lại. 

 

Lâm Huyên giơ điện thoại lên trước mặt cậu, vẫy vẫy. Trên màn hình là giao diện của ứng dụng vòng tay sức khỏe, hiển thị một khuôn mặt nhỏ màu vàng đang bĩu môi, trông có vẻ không vui. 

 

"…Được rồi, có chút buồn."Giang Lộc đành phải thừa nhận, dựa vào bờ vai anh, thì thầm:

 

"Nhưng quen rồi."

 

Cậu không nói cho Lâm Huyên lý do mình đến đó. Cậu chỉ muốn trực tiếp đối diện với họ để nói rõ ràng mọi chuyện, không muốn tiếp tục bị quấy rầy. Nhưng kết quả lại thất bại, chỉ có thể đợi lần sau. 

 

Lâm Huyên nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cậu. 

 

Giang Lộc nhìn khung cảnh ngoài cửa xe dần lùi lại. 

 

Hồi nhỏ, cậu rất quen thuộc khu vực này, nhưng hơn mười năm trôi qua, nơi này đã hoàn toàn đổi khác. Dù đã xuyên qua thế giới này một thời gian dài, cậu vẫn cảm thấy có chút xa lạ. 

 

Công viên mà cậu từng yêu thích nằm ngay gần đây. Khi mới xuyên đến thế giới này, cậu còn cố ý đi tìm lại nó. Cậu quay đầu nhìn Lâm Huyên: "Dừng xe ở đây đi?" 

 

"Được." 

 

Tài xế dừng lại đúng chỗ cậu nói, để hai người xuống xe rồi lái đi tìm chỗ đỗ. 

 

"Đây là nơi em thích nhất hồi nhỏ." Giang Lộc chớp chớp mắt, giọng có chút hoài niệm.

 

"Lúc không muốn về nhà,em thường trốn ở đây."

 

Công viên này vẫn chưa bị bỏ hoang hoàn toàn. Các thiết bị đã được sửa sang lại nhiều lần, bổ sung thêm nhiều thứ mới. Tuy vậy, vẫn còn một số nơi mang dấu vết của thời gian. Mặc dù không nhiều, nhưng ở một thành phố phát triển nhanh như Yến Thị, đây đã là nơi hiếm hoi còn lưu giữ được phần nào ký ức cũ. Vì thế, nhiều người lớn tuổi hoài niệm thường dắt cháu đến đây đi dạo. 

 

Người trẻ thì ít hơn, họ đều thích những công viên mới mở gần đó. 

 

Gió đêm thổi nhè nhẹ, làm rối loạn mái tóc cậu. Giang Lộc nheo mắt, không quan t@m đến tóc tai, chỉ lặng lẽ cùng Lâm Huyên dạo quanh nơi chốn cũ. Điều đó khiến tâm trạng cậu dần từ u ám trở nên tốt hơn.

 

"Trước đây, nơi này từng là công viên đẹp nhất Yến Thị."

 

Lâm Huyên cúi mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại của cậu:

 

" Anh biết."

 

"Anh biết?" Giang Lộc hơi tròn mắt, có chút ngạc nhiên. 

 

Lâm Huyên im lặng một lát. Anh từng đọc về điều này trong nhật ký của Giang Lộc. Nhưng không nhắc đến, chỉ nói đơn giản:

 

"Anh từng thấy trên mạng."

 

Giang Lộc lập tức hiểu ra. Bây giờ internet rất phát triển, thông tin gì cũng có, nên cậu không nghi ngờ lời của Lâm Huyên. Khi bước đến khu vực quen thuộc, đôi mắt cậu ánh lên chút sáng rực. 

 

"Trước kia,em thích trốn ở đây." Cậu khẽ nói, chỉ về phía một chiếc cầu trượt cũ kỹ loang lổ. Không xa có một chiếc đèn đường, ánh sáng yếu ớt tỏa ra, làm một nửa công viên chìm trong bóng tối.

 

"Bảo mẫu tìm không thấy em, sợ muốn chết."

 

Thực ra, lúc đó cậu thấy ba mẹ mình trên TV đang ở cô nhi viện tổ chức sinh nhật cho bọn trẻ. Cậu ghen tị, nên giận dỗi những người xung quanh rồi lén trốn đi. Cuối cùng, vô tình ngủ quên trên cầu trượt. Đến hôm sau, cậu mới được các chú cảnh sát bế ra, còn bị bảo mẫu nghiêm khắc mắng một trận. 

 

Khi ấy, cậu cảm thấy vô cùng ấm ức. Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng chẳng có gì to tát. 

 

Chỉ là một cái sinh nhật mà thôi. Về bản chất, nó cũng chỉ là một ngày bình thường nhất trên thế giới này. Chỉ là con người gán cho nó những ý nghĩa đặc biệt, đặt vào đó quá nhiều mong đợi. Vì thế, khi không nhận được điều mình mong muốn, người ta mới cảm thấy tủi thân. 

 

Nhưng thực ra, điều đó cũng chẳng cần thiết. 

 

Chỉ là khi còn nhỏ, cậu chưa đủ trưởng thành để hiểu ra điều đó mà thôi.

 

Giang Lộc nhanh chóng không nghĩ ngợi thêm về những chuyện đó nữa, nắm tay Lâm Huyên kéo đi. Nhưng đáng tiếc là cậu đã trưởng thành, không thể trốn vào chiếc cầu trượt này nữa. 

 

“Ngồi xuống một lát nhé?” Lâm Huyên nhìn về phía chiếc ghế dài không xa, hỏi cậu. 

 

“Được.” Giang Lộc cùng anh ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên giơ tay chỉ lên không trung: “Đêm nay có sao kìa.” 

 

Thật ra, những năm gần đây rất khó nhìn thấy sao trong thành phố. Nhưng tối nay thời tiết đẹp, bầu trời không một gợn mây, nên hiếm hoi lắm mới thấy được vài ngôi sao lấp lánh. Không nhiều, nhưng cũng đủ để trở thành một cảnh tượng đáng quý. 

 

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt Giang Lộc trắng đến mức gần như trong suốt, hàng mi dài cong vút, đôi mắt sáng rực rỡ. So với những vì sao hiếm hoi trên bầu trời, ánh mắt cậu còn lấp lánh hơn. 

 

Cậu đang ngắm sao, còn Lâm Huyên lại chỉ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. 

 

Ánh nhìn ấy quá rõ ràng, đến mức Giang Lộc không thể không nhận ra. Cậu quay sang nhìn Lâm Huyên: “Sao vậy?” 

 

“Đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên anh nhìn thấy em.” Lâm Huyên bỗng nói. 

 

Giang Lộc nghiêng đầu khó hiểu: “Hả?” 

 

“Ngày mưa hôm đó… không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Lâm Huyên bất ngờ nhắc đến chuyện này, sau đó như không kìm được mà khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu. Khi mở mắt lại, anh nhìn Giang Lộc chăm chú:

 

“Em quên mất anh rồi, Tiểu Lộc .” 

 

Lần đầu tiên anh nhìn thấy đối phương, không phải vào ngày mưa hôm đó, cũng không phải ở cổng trường cấp ba. Thời gian còn sớm hơn nhiều. 

 

Giang Lộc tròn mắt, cố gắng nhớ lại, nhưng không tài nào tìm được chút ký ức nào về điều đó: “Em…” 

 

Cậu vừa định nói gì đó, Lâm Huyên đã nhẹ giọng tiếp lời:

 

“Sau khi mẹ anh qua đời, tâm trạng anh rất tệ. Nói đúng hơn, là tâm lý của anh vẫn luôn không ổn định.”

 

Giang Lộc khẽ ngậm miệng, lặng lẽ lắng nghe anh nói tiếp, không còn để ý đến những vì sao nữa. 

 

Có vẻ như Lâm Huyên cũng không thực sự muốn nhắc lại khoảng thời gian đó:

 

“Tóm lại, lúc ấy không ai quản anh. Khi tình trạng nghiêm trọng nhất, anh thường xuyên ra nước ngoài để săn đêm, sau đó mang con mồi về nơi ở để mổ xẻ. Sau khi bị cha phát hiện, ông ấy đã phái người áp giải anh về nước.” 

 

“Hồi đó, anh từng đi trượt tuyết trên một ngọn núi tuyết trong nước và vô tình gặp phải một trận lở tuyết.” Giọng anh rất bình tĩnh, như thể người từng rơi vào nguy hiểm ấy không phải là anh.

 

“Chính lúc đó, là lần đầu tiên anh nhìn thấy em.” 

 

Trên ngọn núi tuyết hẻo lánh, nơi hiếm có dấu chân người, anh suýt chút nữa không thể thoát ra. Đùi phải bị gãy xương, xương cốt gần như đâm xuyên qua da thịt, nhưng tệ hơn là hơn nửa cơ thể anh bị chôn vùi trong tuyết, hoàn toàn không thể tự mình thoát ra. 

 

Anh thậm chí đã gần như chấp nhận số phận. 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chìm vào hôn mê, trong làn tuyết trắng xóa, anh thấy một bóng đen dần dần tiến lại gần. Người đó chậm rãi lê bước, chống gậy leo núi, từng bước một, chân lún sâu trong tuyết. Toàn thân người ấy được quấn kín mít trong lớp áo dày cộp, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tái nhợt, đường nét thanh tú và mềm mại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận