Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 34: Chương 34
Sư Gia Ngọc nhất thời im lặng, không nói gì.
Tạ Ngộ xoay người, sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn: “ Cậu không tới?!”
“... Lén lút một chút.” Sư Gia Ngọc im lặng hai giây, rồi nói: “Đừng để nai con phát hiện.”
Trần Phong giơ tay lên: “Tính cả tôi nữa.”
Trong lúc ba người làm vườn đứng chung một chiến tuyến để đối phó với con chồn vàng, chuẩn bị cho cuộc chiến bảo vệ cải trắng, thì Giang Lộc đã xuống tới dưới lầu.
Ký túc xá cậu ở gần mấy khu nhà của sinh viên quản lý học viện.
Lâm Huyên vốn đã đủ nổi bật vì gia thế của mình, gần đây trên diễn đàn lại càng nổi tiếng hơn. Xe anh vừa dừng dưới lầu, lập tức có không ít người nhận ra. Khi Giang Lộc bước xuống , ánh mắt của nhiều người đều hướng về phía cậu.
Tin tức trên diễn đàn lan truyền nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy đau đầu.
Từ lúc Lâm Huyên đăng bài lên vòng bạn bè đến khi Giang Lộc tắm xong xuống lầu, đã có không ít người biết chuyện này. Nghe nói Lâm Huyên cũng đang ở đây, có người thậm chí còn cố ý chạy tới xem náo nhiệt.
Ban đầu, họ chỉ đứng yên lặng quan sát, không có động thái gì ảnh hưởng đến Lâm Huyên. Nhưng khi Giang Lộc xuất hiện, trong đám đông liền dấy lên một trận xôn xao nhỏ.
Giang Lộc làm như không để ý, cố gắng giữ bình tĩnh, mở cửa xe và ngồi vào trong.
Cậu vội vã xuống gặp Lâm Huyên, tóc vẫn còn ướt, chưa kịp sấy khô. Những giọt nước trong suốt chảy dọc theo chiếc cổ trắng nõn, thấm vào cổ áo, để lại một lớp hơi nước mỏng trên gáy. Sợi dây trên cổ cậu cũng ẩm ướt vì nước.
Cậu vừa chạy xuống, hai má ửng hồng vì vận động, nhưng đôi mắt lại sáng rực, nhìn Lâm Huyên đầy phấn khích.
Thế nhưng, anh lại không nói gì.
Lâm Huyên nghiêng người về phía cửa sổ xe bên phía Giang Lộc, nhìn cậu, rồi giơ tay hứng lấy giọt nước từ đuôi tóc cậu:
“Ướt rồi.”
“Ừm…” Giang Lộc đưa tay sờ thử đuôi tóc ướt sũng, thành thật nói: “Chưa sấy.”
“Tại sao không sấy?” Lâm Huyên hỏi.
Vì sợ cậu phải đợi lâu.
Trên hộc để đồ ở ghế phụ phía trước có hộp cơm sáng mà Lâm Huyên mang đến cho cậu sau khi tắm. Giang Lộc lặng lẽ ăn, hàng mi rủ xuống, gương mặt tròn trĩnh phồng lên vì thức ăn, không trả lời anh. Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghiêng người, cầm một chiếc bánh bao hấp còn nóng đưa tới miệng Lâm Huyên, sau đó cắn ống hút uống sữa đậu nành, nói:
“Tôi thấy cậu đăng vòng bạn bè.”
Ở thời đại mà cậu từng sống trước đây, khi hai người yêu nhau, dù không công khai với cả thế giới thì ít nhất cũng sẽ báo cho bạn bè thân thiết về mối quan hệ của họ. Nhưng hiện tại, dường như điều phổ biến chính là công khai trên mạng xã hội.
Giang Lộc không hỏi Lâm Huyên có muốn đăng hay không.
Mà là trực tiếp tự chụp ảnh, tìm điện thoại và đăng một bài lên vòng bạn bè.
Tấm ảnh mà Giang Lộc đăng chính là khoảnh khắc Lâm Huyên ngẩng đầu nhìn màn hình, hơn nữa còn lén giơ một tay làm động tác đáng yêu.
Cậu không có phong thái cao lãnh như Lâm Huyên, chỉ đơn giản đăng một tấm ảnh rồi thôi. Nhưng cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ về nội dung chú thích trước khi đăng.
Từ lúc bài đăng xuất hiện, điện thoại của cậu liên tục nhận được tin nhắn mới, phần lớn đều là hỏi về chuyện giữa cậu và Lâm Huyên, nhưng cậu không trả lời.
Giang Lộc là người tinh tế. Giữa cậu và Lâm Huyên là mối quan hệ bình đẳng. Nếu Lâm Huyên đã đăng vòng bạn bè, cậu thấy được thì cũng nên có phản hồi.
Lâm Huyên lái xe đến khu vực đỗ xe của tòa nhà giảng dạy.
Anh cũng có tiết học, mà lớp chuyên ngành của anh và Giang Lộc nằm cùng khu giảng đường.
Nhưng thực ra, vẫn còn sớm so với giờ vào học, nên hai người chưa vội xuống xe mà tranh thủ giúp Giang Lộc lau khô tóc.
Cũng may thời tiết dạo này chưa quá lạnh, không cần lo lắng về cảm lạnh, chỉ cần thấm bớt nước là được. Trong xe có điều hòa, chỉ cần hong một lát là tóc đã gần như khô.
Giang Lộc đặt điện thoại vào hộc để đồ phía trước, không có ý định mang vào lớp học.
Cậu quay đầu, thấy Lâm Huyên đang nhìn mình, liền chủ động nói:
“Tôi để điện thoại trên xe cậu nhé. Lát nữa tan học, cậu đến tìm tôi, hoặc tôi tìm cậu, được không?”
“Được.” Lâm Huyên nhẹ nhàng gật đầu, lại liếc nhìn về phía hộc để đồ. “Vậy cậu cứ chờ tôi trong lớp học.”
“Ừm.” Giang Lộc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu tôi có việc đột xuất, tôi sẽ báo cho cậu.”
“?” Lâm Huyên hơi nghiêng đầu, dường như có chút khó hiểu.
“Tôi không mang điện thoại theo.” Giang Lộc giơ lên sợi dây chuyền trên cổ, cười tủm tỉm lắc lư trước mặt Lâm Huyên,
“Nhưng cậu có thể nghe được tôi nói chuyện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu mà.”
Trông cậu hoàn toàn không ngại chuyện Lâm Huyên có thể nghe lén mình.
Yết hầu Lâm Huyên khẽ động: “... Được.”
Thật ngoan.
Mười phút trước khi vào học, Giang Lộc đi vào lớp.
Ba người bạn cùng phòng của cậu đến sớm hơn, đã giữ lại chỗ ngồi quen thuộc cho cậu.
Tiết học này là lớp chuyên ngành được dạy chung với một lớp khác.
Những lớp chuyên ngành ghép đôi kiểu này thường được cố định trong suốt bốn năm, nên Giang Lộc đã kết bạn WeChat với không ít người trong hai lớp và cũng không chặn họ khỏi vòng bạn bè của mình.
Cậu vốn định đi vào một cách lặng lẽ, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Trần Phong phát hiện. Trần Phong vẫy tay gọi tên cậu, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
“Nha, Giang Lộc tới rồi.”
Giang Lộc: “...........”
Có người chào hỏi, cậu đành phải lễ phép đáp lại từng người một.
“Sao vừa rồi cậu đi lén lút nghiêm trọng như vậy?” Trần Phong hỏi, “Mau qua đây.”
“ Mình có lén lút gì đâu.” Giang Lộc bĩu môi, ngồi xuống chỗ mà bọn họ đã giữ cho cậu.
“Sao vừa rồi cậu đi vội vậy?” Sư Gia Ngọc tò mò hỏi, còn đưa tay sờ vào mái tóc vẫn còn hơi ướt của cậu.
“Tóc cậu vẫn chưa khô này.”
“Gấp mà.” Giang Lộc lầm bầm, nhưng cũng không né tránh tay hắn. Một lúc sau, cậu chợt nhớ ra—trước khi đi, chẳng phải cậu đã nói là Lâm Huyên đang đợi cậu sao? Chẳng lẽ cậu nói nhỏ quá, bọn họ không nghe thấy?
“A, gấp gáp chạy xuống để gặp h—”
Tạ Ngộ kéo dài giọng, nghe có chút âm dương quái khí. Nhưng khi Giang Lộc quay đầu nhìn qua, biểu cảm của hắn lại vô cùng bình thường.
Lời còn chưa nói hết.
Giang Lộc: “?”
Sao đang nói nửa chừng lại im bặt?
Theo thói quen trước đây, Tạ Ngộ vốn sẽ ngồi bên cạnh Giang Lộc. Nhưng hôm nay, không biết vì sao lại bị Trần Phong và Sư Gia Ngọc chen vào giữa.
Sư Gia Ngọc nhân cơ hội giẫm mạnh lên chân Tạ Ngộ, cười tủm tỉm giúp Giang Lộc lau giọt nước còn sót lại trên cổ. Hắn không vội hỏi về chuyện giữa Giang Lộc và “họ Lâm” nào đó, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là không tò mò.
Thế nhưng, dòng chảy ngầm giữa hắn và Tạ Ngộ vẫn không qua mắt được Giang Lộc.
Giang Lộc chớp chớp mắt.
Có cảm giác như mình không chen vào được.
Hai ngày nay, cậu không liên lạc nhiều với bọn họ. Cậu biết mình đã bỏ lỡ nhiều chuyện, nhưng lại không hề hoảng hốt, giống như lúc mới quay về ký túc xá rồi thấy Trần Phong đã đổi màu tóc.
Không ngạc nhiên, cũng không lo lắng liệu cậu có biến mất hay không.
Thế nên cậu chỉ chớp mắt một cái.
Cậu chợt nhớ đến anh chàng lạnh lùng hai ngày trước vẫn đi theo bên cạnh Sư Gia Ngọc. Ban đầu còn định hỏi xem bọn họ tiến triển thế nào, nhưng đúng lúc đó, giảng viên đã bước vào lớp, đành phải tạm gác lại.
Giảng viên liếc nhìn mái tóc hồng nhạt của Trần Phong vài lần.
Trong giờ học, Trần Phong bị gọi tên khá nhiều lần.
Trần Phong: “………………”
Lớp học của Lâm Huyên ở ngay tầng trên.
Lâm Huyên ngồi ở một góc, ngòi bút dừng trên trang giấy, dường như đang nghiêm túc lắng nghe giảng viên giảng bài.
Mái tóc hơi dài che khuất tai trái, giấu đi chiếc tai nghe Bluetooth. Hơi thở của anh gần như trùng khớp với tiếng hít thở nhè nhẹ trong tai nghe. Hàng mi rủ xuống, khiến người khác không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt anh lúc này.
… Rất nghiêm túc.
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Giang Lộc, đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của giảng viên.
Khác hẳn với giọng điệu mềm mại thường ngày, đôi khi còn mang chút làm nũng, lần này cậu nói chuyện với âm điệu trầm ổn hơn hẳn, cực kỳ nghiêm túc. Mỗi câu trả lời đều được giảng viên khen ngợi.
Lâm Huyên khẽ cong khóe môi.
… Đáng yêu.
Gần trưa, trước khi tan học vài phút, giảng viên kết thúc bài giảng sớm.
Sư Gia Ngọc đột nhiên hỏi: “Nai con, trưa nay ăn cơm với bọn tôi không?”
Tay Giang Lộc đang thu dọn bút ký khựng lại một chút, rồi nói:
“ Mình đã hẹn với Lâm Huyên rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đến tìm mình.”
“Có bạn trai rồi là có thể rời bỏ đồng đội sao?” Trần Phong lập tức nói tiếp,
“Nói cho cậu biết, cậu như vậy là phải bị bọn tôi bắt lại trừng phạt đấy, đồng chí Giang Lộc.”
“A, h—”
Tạ Ngộ lại cười lạnh một tiếng, nghe có chút âm dương quái khí. Nhưng khi Giang Lộc quay sang nhìn, cậu lại chẳng có biểu hiện gì bất thường.
“Hôm nay cậu bị sao thế?” Giang Lộc quan sát hắn từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng,
“ Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“ Cậu ấy có bệnh.”
Sư Gia Ngọc nhanh chóng giành trả lời, như thể không có chuyện gì, còn thản nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tạ Ngộ.
“Không cần lo lắng cho cậu ấy.”
Tạ Ngộ nghẹn một ngụm máu trong bụng, mặt mày tái xanh: “…………”
Sư Gia Ngọc lại hỏi:
“Trưa nay đi ăn với bọn tôi không?”
Giang Lộc có chút khó xử.
Tạ Ngộ lặng lẽ xoa nhẹ ngực, liếc mắt nhìn Giang Lộc:
“ Cậu ăn với bọn tôi một bữa, bạn trai cậu chắc không để ý đâu nhỉ?”
Giọng điệu không còn châm chọc như lúc trước.
Nhưng Trần Phong và Sư Gia Ngọc lại nhìn nhau, luôn có cảm giác câu này nghe quen quen ở đâu rồi: “…………”
Trà xanh* bự chảng đây mà.
(*Trà xanh: chỉ kiểu người giả vờ vô tội nhưng thực chất đầy ẩn ý)
“À, sẽ không đâu.” Giang Lộc không nhận ra điều gì bất thường, “ Cậu ấy không phải người như vậy.”
“Vậy đi không?” Trần Phong lập tức hỏi.
“…… Đi thì đi.” Giang Lộc đáp.
“Vậy cậu mau nhắn cho hắn một tiếng.” Trần Phong giục,
“Không thì lát nữa tan học mất. Mang theo di động không?”
Giang Lộc lắc đầu.
Tạ Ngộ đưa điện thoại qua: “Dùng của tôi đi.”
Giang Lộc vốn định từ chối, nhưng theo bản năng lại không muốn để bọn họ truy hỏi lý do. Cậu cũng không muốn nói rằng trên người mình có thiết bị nghe lén mà Lâm Huyên đưa cho, thế nên đành nhận lấy điện thoại, nhắn tin cho Lâm Huyên.
Chiếc máy nghe lén này là bí mật giữa cậu và Lâm Huyên, cậu không muốn cho ai biết.
Lâm Huyên dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng không hỏi tại sao cậu lại dùng điện thoại của Tạ Ngộ để nhắn tin,chỉ đơn giản trả lời một chữ: [ Được.]
Một lát sau, lại có tin nhắn mới gửi tới: [Cơm nước xong, tôi đến đón cậu.]
Giang Lộc: [ Được.]
Nhắn xong, cậu đẩy điện thoại về phía Tạ Ngộ: “Xong rồi.”
Lâm Huyên không yêu cầu cậu gửi định vị, nhưng Giang Lộc tính toán lúc ăn cơm sẽ dùng điện thoại của ai đó để gửi một cái.
Cậu vốn nghĩ rằng Tạ Ngộ và những người khác tìm cậu ăn cơm là có chuyện muốn hỏi, chẳng hạn như… tại sao cậu lại ở bên Lâm Huyên.
Bởi vì khi ở ký túc xá, cậu đã cảm giác được bọn họ muốn hỏi, nhưng do cậu chạy đi mất, nên không ai có cơ hội.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, cả ba người bọn họ đều không nhắc đến Lâm Huyên.
Giang Lộc: “……” Ờ, thôi vậy.
Họ ăn ở một quán ngay cổng trường. Lâm Huyên đã nói sẽ đến đón cậu, nên Giang Lộc đang định mở miệng:
“ Mình muốn mượn điện thoại của các cậu một chút…”
Chưa nói hết câu, cậu bỗng liếc thấy một chiếc xe có biển số quen mắt đang chầm chậm dừng lại trước cửa. Cậu chớp mắt, nhìn lại biển số lần nữa… Đúng thật là xe của Lâm Huyên.
Ơ…?
Thấy cậu nói dở câu rồi ngừng, Trần Phong hỏi: “Muốn mượn cái gì?”
“Không cần nữa.” Giang Lộc khẽ cười với hắn, trông có vẻ rất vui.
Lâm Huyên đang đợi bên ngoài, Giang Lộc cũng không trì hoãn lâu, chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi ra ngoài lên xe.
Sau khi ngồi vào trong, cậu tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Lâm Huyên im lặng nhìn cậu một lát. Khi trong đầu Giang Lộc còn đầy dấu chấm hỏi, anh mới nhẹ giọng nói:
“Nếu tôi nói với Tiểu Lộc rằng vòng cổ này cũng có chức năng định vị, thì Tiểu Lộc có giận không?”