Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 28: Chương 28
Lâm Huyên không trả lời ngay, sự im lặng dần lan tỏa trong không gian. Qua vài phút, Giang Lộc chợt nghe hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Vì sao trông cậu lại khổ sở như vậy, Tiểu Lộc?"
Giang Lộc nhỏ giọng phản bác:
"Tôi không có."
Cậu tránh đi ánh mắt của Lâm Huyên, nhưng rồi lại không kìm được mà nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói:
"Nếu cậu có người thích rồi, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng giấu tôi."
Tư thế của hai người đã thay đổi, giờ đây họ nằm nghiêng, mặt đối mặt. Ánh sáng lờ mờ phủ lên cả hai, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ nhưng lại mang theo chút ấm áp.
Giang Lộc nhanh chóng thấy Lâm Huyên hơi hơi mỉm cười với mình. Giữa tiếng tim đập dồn dập, cậu chăm chú nhìn đôi môi của Lâm Huyên khẽ mở ra, sau đó nghe thấy giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng:
"Tôi có người mình thích rồi."
Thanh kiếm Damocles lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim hoảng loạn của Giang Lộc như bị treo lơ lửng rồi đột ngột rơi mạnh xuống đất. Cậu thoáng chốc mất đi cảm giác, nhưng ngay lập tức, từng cơn đau nhói bén nhọn từ tim lan ra khắp cơ thể, đến tận đầu ngón tay, dần dần trở nên tê dại.
"......"
Giang Lộc bình tĩnh nhìn Lâm Huyên. Có một đến hai giây, cậu không thể kiềm chế được những cảm xúc mờ tối đang không ngừng lớn lên trong lòng.
Cậu thực sự muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần thôi...
Chỉ cần cậu hôn Lâm Huyên, thì vì không muốn mất đi tình bạn này, Lâm Huyên nhất định sẽ chọn ở bên cậu.
Cậu muốn làm vậy.
Chỉ cần như thế, cậu có thể giữ lấy Lâm Huyên. Lâm Huyên sẽ không giống những người khác, không vì một người nào khác mà rời bỏ cậu, không bỏ mặc cậu một mình.
Cậu sẽ không bị quên lãng, không bị xóa đi hết thảy dấu vết trên thế gian này.
Ít nhất, Lâm Huyên vẫn còn nhớ đến cậu.
Bởi vì, Lâm Huyên vô cùng trân trọng người bạn duy nhất này.
Nhưng... nếu làm vậy, chẳng phải quá ích kỷ sao?
Giang Lộc thống khổ nhắm mắt lại.
Lâm Huyên có quyền lựa chọn ở bên cạnh người mà hắn thực sự thích, chứ không phải vì muốn giữ tình bạn với cậu mà thỏa hiệp.
Cậu biết, nếu ích kỷ giữ lấy Lâm Huyên, rồi sẽ có một ngày cậu khiến đối phương đau khổ, khiến những tình cảm này hao mòn đến cạn kiệt.
Cậu… không thể làm thế.
Trong lòng Giang Lộc, lý trí và h@m muốn ích kỷ giằng xé kịch liệt.
Cậu có đạo đức quá lớn, nhưng nội tâm lại không hoàn toàn thuần khiết. Chính vì vậy, khi những ý niệm đáng khinh này trỗi dậy, cậu lại càng cảm thấy thống khổ và giày vò.
Thật sự quá đau đớn.
Đột nhiên, một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào giữa chân mày cậu.
Giang Lộc khẽ run, mở mắt ra, đập vào mắt là bàn tay gần ngay trước mặt hắn của Lâm Huyên, gần như che đi một nửa ánh sáng.
Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp ấy nhẹ nhàng chạm vào giữa chân mày đang nhíu lại của cậu. Trong ánh mắt của Lâm Huyên, có vài phần khó hiểu, có chút thương tiếc, nhưng cũng xen lẫn một cảm xúc nào đó không thể xác định.
Hắn bình tĩnh nhìn Giang Lộc, bàn tay chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vuốt v3 gò má cậu.
Giọng nói của Lâm Huyên vang lên, như thể thì thầm:
"Vì sao khi nghe tôi nói có người mình thích, cậu lại khổ sở đến vậy, Tiểu Lộc?"
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan tỏa trên da.
"......"
Giang Lộc theo bản năng ngẩng mặt lên, cọ cọ vào lòng bàn tay của Lâm Huyên để tìm kiếm chút hơi ấm. Trong lòng cậu rối bời, không muốn nói gì cả, chỉ lặng lẽ siết lấy mu bàn tay của đối phương.
Cậu ngước mắt lên, có chút ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của Lâm Huyên, nhưng vẫn không thể đọc được sắc đen sâu thẳm trong ánh mắt ấy.
Lâm Huyên nhẹ nhàng vuốt v3 cậu, hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi môi của Giang Lộc.
"Vì sao lại khổ sở như vậy?"
Lâm Huyên khẽ thở dài, âm thanh dịu dàng. Trong khi Giang Lộc còn đang sững sờ nhìn hắn, Lâm Huyên chậm rãi cúi người xuống, hơi ấm từ chóp mũi phảng phất lướt qua gò má cậu, gần đến mức khiến người ta ngạt thở.
Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào Giang Lộc. Khoảng cách quá gần khiến Giang Lộc có thể thấy rõ một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt bên khóe mắt hắn.
Tứ chi quấn quýt, hơi thở hòa vào nhau.
Không khí lúc này, ám muội đến mức gần như có thể nhuộm thành sắc màu.
Giang Lộc hơi căng thẳng siết chặt quần áo.
Rất nhanh, Lâm Huyên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước, như cánh bướm khẽ rung động, chỉ để lại một gợn sóng rất nhỏ.
Giang Lộc không né tránh, chỉ hơi mở to mắt, có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Huyên.
“Tôi không muốn chỉ làm bạn với cậu. Tôi thích cậu, Tiểu Lộc.”
Lâm Huyên khẽ chạm chóp mũi vào cậu, lại đặt thêm một nụ hôn nhẹ, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng,
“Vậy nên, đừng đau lòng nữa. Người tôi thích chính là cậu.”
"……"
Đôi mắt Giang Lộc khẽ sáng lên, môi mấp máy vài lần, rồi không nhịn được siết chặt góc áo của Lâm Huyên. Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình:
“Cậu nói… cậu thích tôi?”
“Đúng vậy.” Lâm Huyên dịu dàng trả lời, bất đắc dĩ cười nhẹ,
“Tôi vốn định đợi đến khi chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo rồi mới tỏ tình, ít nhất cũng phải tìm một nơi thích hợp, chứ không phải như bây giờ, chỉ nằm trên giường mà nói ra. Nhưng tôi không muốn thấy Tiểu Lộc vì hiểu lầm mà buồn bã, cho nên…”
Hắn khẽ cười, đôi tai dưới ánh sáng mờ nhạt ửng đỏ, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, nhưng lần này lại xen lẫn chút mong chờ và e dè.
“Vậy, Tiểu Lộc, cậu có muốn chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?”
Giang Lộc lặng lẽ nhìn hắn hai giây, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào trước ngực hắn.
Lời tỏ tình của Lâm Huyên khiến sự dày vò và cảm giác tội lỗi trong lòng cậu vơi đi không ít. Nhưng so với niềm vui, cậu lại cảm thấy áy náy nhiều hơn. Cậu không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồ ng ngực đối phương. Chợt, cậu nghe thấy nhịp tim của Lâm Huyên đập như sấm.
Rõ ràng vô cùng.
Mạnh mẽ từng nhịp, như tiếng trống rộn ràng gõ vào màng tai hắn.
Thình thịch.
Thình thịch.
Mỗi nhịp đập đều mạnh hơn trước, khoảng cách giữa từng nhịp cũng dần ngắn lại.