Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi

Chương 35: Chương 35

Chức năng định vị?

 

“Tôi không giận đâu.” 

 

Giang Lộc sững người, sau đó nhanh chóng chớp mắt, giọng nói mềm mại dễ nghe:

 

“Tại sao tôi phải giận chứ? Cậu cũng đâu có giấu tôi đâu?” 

 

Nếu Lâm Huyên muốn giấu, thì bây giờ đã không nói ra rồi. 

 

Thật ra, nếu Giang Lộc suy nghĩ giống một người bình thường một chút, thì khi nghe thấy chiếc vòng cổ có chức năng định vị,cậu đáng lẽ phải cảnh giác mới đúng.

 

Nhưng cậu lại không hề cảnh giác. 

 

Giang Lộc khẽ cong hàng mi, ngoan ngoãn đến lạ. Cậu thực sự không giận, thậm chí còn hồn nhiên liệt kê những lợi ích của chiếc định vị trên người mình: 

 

“Hơn nữa, nếu như vậy, sau này có chuyện gì, cho dù cậu không liên lạc được với tôi, cậu cũng có thể trực tiếp đến tìm tôi rồi.” 

 

Lâm Huyên bình tĩnh nhìn vào mắt Giang Lộc hai giây, trong đáy mắt thoáng hiện một tia si mê đầy tham lam: 

 

“… Thật sự có thể sao?” 

 

“Đương nhiên là có thể.” Giang Lộc đáp lại một cách tự nhiên, đôi mắt cong lên vì nụ cười, màu mắt hổ phách trong suốt tựa như hai viên pha lê lấp lánh dưới ánh mặt trời, sạch sẽ không vướng chút tạp chất. 

 

Cậu vừa mới tròn 18 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ con, mang theo sự non nớt đặc trưng của thiếu niên, xen lẫn chút ngây thơ và vẻ đẹp mơ hồ quyến rũ. 

 

Cậu giống như cái tên của mình, như một chú nai nhỏ được nuôi dưỡng trong tòa tháp cao, không hiểu sự đời, đơn thuần và hồn nhiên. 

 

Dù cho… kẻ săn mồi đầy toan tính đã sớm rình rập cậu. 

 

Giang Lộc không hề nhận ra ánh mắt Lâm Huyên nhìn mình vào lúc này có chút sâu xa cùng đầy tính thăm dò. 

 

Một lát sau, Lâm Huyên thu lại nét cười ẩn chứa thâm ý bên môi, chỉ để lại một nụ cười dịu dàng đơn thuần. 

 

Hầu kết anh nhẹ nhàng chuyển động, những ngón tay thon dài siết chặt vô lăng, như thể vừa buông xuống một gánh nặng, khẽ thở dài: 

 

“Tiểu Lộc sao lại ngoan như vậy.” 

 

Giang Lộc chớp chớp đôi mắt nai xinh đẹp, trong mắt lấp lánh vẻ đáng yêu xen lẫn chút tinh quái: 

 

“Hắc hắc.” 

 

Lâm Huyên mỉm cười đầy thỏa mãn, ánh mắt trước khi quay lại lái xe lại thoáng dừng trên người cậu một chút. 

 

Cái nhìn kia… dường như dính chặt lấy cậu, vừa sâu vừa tối. 

 

Tim Giang Lộc bỗng dưng đập mạnh một nhịp. 

 

Cậu cảm thấy ánh mắt này… có gì đó quen thuộc.

 

… Giống như hai ngày qua, mỗi lần Lâm Huyên có ý định đến gần cậu, ánh mắt anh đều mang theo cái nhìn như vậy. 

 

Nhưng lần này, dường như còn mãnh liệt hơn. 

 

Giang Lộc siết chặt đai an toàn, không nói lời nào. 

 

Điều khiến cậu có chút hụt hẫng là Lâm Huyên không làm gì cả, chỉ đơn giản khởi động xe, lái đi như bình thường, cho đến khi dừng lại dưới tòa nhà trong khu chung cư. 

 

Giang Lộc cúi đầu định tháo đai an toàn, nhưng đột nhiên cảm giác có bóng râm phủ xuống trên đầu mình. 

 

Ngẩng lên, cậu liền thấy Lâm Huyên đã tiến sát lại gần. 

 

“Làm gì vậy?” Hàng mi Giang Lộc khẽ động, giọng nói nhỏ nhẹ như lẩm bẩm, ánh mắt vô thức né tránh, theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. 

 

Không có ai. 

 

Cậu khẽ thở phào trong lòng, rồi quay lại nhìn Lâm Huyên với vẻ thoải mái hơn một chút. 

 

Lâm Huyên hơi nghiêng đầu, đầu mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi nhỏ nhắn của cậu, hơi thở nóng ấm phả qua đôi môi mềm, mang theo chút đụng chạm vô cùng khẽ khàng. 

 

Anh luôn thích cọ nhẹ như vậy trước khi hôn, như thể hai con mèo nhỏ thân mật chạm vào nhau. 

 

Tim Giang Lộc khẽ lỡ một nhịp, bàn tay đang siết chặt đai an toàn cũng vô thức buông lỏng. 

 

Giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cậu. 

 

“Cùm cụp”— tiếng khóa đai an toàn bật mở, áp lực trên người Giang Lộc biến mất, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không hề thay đổi. 

 

“Tiểu Lộc .” Lâm Huyên cất giọng trầm thấp, thanh âm gần đến mức như sắp bị hai người nuốt chửng. 

 

Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng lại do dự. 

 

Hơi thở hai người hòa quyện trong không gian chật hẹp, bầu không khí ám muội đến cực điểm, dường như sắp đốt cháy mọi khoảng trống còn sót lại.

 

Mặt Giang Lộc nóng bừng, hơi thở có chút gấp gáp, đành phải hơi hé môi để điều chỉnh nhịp thở. 

 

Cậu khẽ chớp hàng mi dài, chậm rãi buông tay khỏi đai an toàn, cẩn thận đặt nó trở lại chỗ cũ. Sau đó, cậu đưa tay vòng qua cổ Lâm Huyên, nhẹ nghiêng đầu, chủ động dùng chóp mũi cọ cọ lại đối phương, gương mặt càng lúc càng đỏ bừng. 

 

Rồi cậu ngước lên nhìn Lâm Huyên, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nở một nụ cười e thẹn đầy mong đợi—giống như một chú mèo nhỏ đang rụt rè làm nũng. 

 

Giọng nói mềm mại vang lên: “Làm gì vậy?” 

 

“ Chỉ là đột nhiên nhớ ra, sáng nay khi ngắm mặt trời mọc,” Lâm Huyên trầm giọng nói, “lẽ ra tôi nên hôn Tiểu Lộc .” 

 

Lẽ ra, khi họ chìm đắm trong ánh mặt trời rực rỡ buổi sớm, họ đã nên trao nhau một nụ hôn. 

 

Nhưng bọn họ đã không làm vậy. 

 

Lông mi Giang Lộc khẽ run, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt Lâm Huyên mà không lên tiếng, chỉ yên lặng chờ anh cúi xuống đặt môi lên môi mình. 

 

Lâm Huyên cúi xuống thật. 

 

Khác với những lần trước chỉ đơn thuần chạm nhẹ môi, lần này, anh ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, chậm rãi li3m m*t, đôi mắt sâu thẳm vì ánh sáng phản chiếu mà càng trở nên mê hoặc, chăm chú nhìn cậu, tr@n trụi và chân thành. 

 

Cảm giác thật lạ. 

 

Giang Lộc bị nhẹ nhàng đ è xuống ghế da, môi hơi hé mở, có chút vụng về nhưng vẫn cố gắng đáp lại. Hơi thở nhỏ nhẹ đứt quãng bị nuốt trọn giữa môi răng, cuối cùng không thể kiềm chế mà khe khẽ tràn ra tiếng rên từ khoang mũi. 

 

Cậu chưa từng trải qua một nụ hôn như thế này—vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, thoải mái đến mức khiến cậu không thể không yêu thích. 

 

Khi tách ra, đôi môi đầy đặn của cậu đã sưng lên rõ ràng, ngay cả chiếc nốt ruồi son nhỏ bé ngày thường không dễ nhận ra cũng trở nên hồng rực, nổi bật giữa bờ môi mềm mại, vô tình mang theo một vẻ quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt. 

 

Lâm Huyên nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đến tận cùng. Anh đưa tay lau nhẹ khóe môi Giang Lộc, xóa đi chút ẩm ướt còn sót lại. 

 

Giang Lộc vẫn chưa buông tay khỏi cổ anh, khẽ nhấp môi, cảm thấy một chút tê dại xen lẫn đau rát, ngón tay vô thức chạm lên môi mình. Hơi nóng, hai má cũng vì thế mà đỏ hồng hơn. 

 

Cuối cùng, cậu nhịn không được mà nhỏ giọng lẩm bẩm đầy ấm ức: 

 

“Cậu quá đáng thật đấy.” 

 

“Đều sưng lên rồi.” 

 

“Xin lỗi.” Lâm Huyên lập tức cúi đầu nhận lỗi, giọng điệu rất ngoan ngoãn. 

 

“ Tôi không có trách cậu.” Giang Lộc có chút bối rối. 

 

“Tôi biết.” Lâm Huyên mỉm cười dịu dàng, “Tiểu Lộc đang làm nũng thôi.” 

 

Anh dừng lại một chút, rồi bổ sung: 

 

“Rất đáng yêu.” 

 

Giang Lộc đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy Lâm Huyên ra, vội vàng xuống xe. 

 

Buổi trưa có hai tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, Lâm Huyên nắm lấy tay Giang Lộc, dắt cậu lên lầu. 

 

Một ngày không về nhà, Bố Bố đã nhớ hai người bọn họ lắm rồi. Nghe thấy tiếng mở cửa, nó liền chạy ra đón, mấy bé mèo con trong ổ cũng lăn qua lăn lại, run rẩy bò dậy. 

 

Giang Lộc rút tay khỏi lòng bàn tay Lâm Huyên, cúi xuống bế lấy một bé mèo con mềm mại đáng yêu, đặt một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. 

 

Mèo con cũng thân mật rướn lên, cọ cọ mặt cậu, kêu một tiếng mềm mại như làm nũng.

 

Buổi chiều, lớp học của bọn họ không ở cùng một phòng, nên Lâm Huyên đưa Giang Lộc đến lớp trước.

 

Giang Lộc cẩn thận vuốt chiếc vòng cổ mà Lâm Huyên đưa cho, suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy không cần thiết phải mang điện thoại, nên vẫn để lại điện thoại trên xe của Lâm Huyên.

 

Buổi chiều có giờ học, Lâm Huyên và một vài người trong lớp chuyên nghiệp cùng nhau đến học.

 

Danh tiếng của Lâm Huyên và Giang Lộc đã lan khắp học viện, khi Giang Lộc đi học, rõ ràng cảm thấy ánh mắt của phần lớn mọi người trong lớp đều đổ dồn vào mình.

 

So với Lâm Huyên, người nổi tiếng lạnh lùng và khó gần, Giang Lộc có vẻ dễ gần và hòa đồng, nên ngay khi vừa ngồi xuống, đã có không ít người vây quanh.

 

May mắn thay, Giang Lộc không ngồi lâu, Trần Phong, Sư Gia Ngọc và Tạ Ngộ nhanh chóng đến bên cạnh và ngồi xuống. Ba người này đều rất hoạt ngôn, chỉ sau vài câu nói đã đẩy lùi đám người hiếu kỳ.

 

“Cảm ơn.” Giang Lộc tuy rằng không hề luống cuống khi bị bao vây bởi nhiều ánh mắt, nhưng vẫn rất cảm kích khi bạn cùng phòng giúp đỡ.

 

Trước đây, có lẽ nếu bị nhiều người chú ý như vậy, cậu sẽ rất vui, mặc dù cậu biết mình sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác. Nhưng hiện tại, cậu không muốn điều đó.

 

Bởi vì chuyện này liên quan đến Lâm Huyên.

 

“Khách sáo gì chứ.” Tạ Ngộ vỗ vỗ lên gương mặt Giang Lộc, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

 

Không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi cậu rời đi vào buổi trưa, nhưng người này vẫn như bình thường, chẳng có gì khác lạ, giống như buổi sáng những gì Giang Lộc cảm nhận chỉ là ảo giác.

 

Giang Lộc tránh né Tạ Ngộ móng vuốt đưa tới, che mặt để tránh bị nhéo đau, rồi trừng mắt nhìn hắn, nắm chặt tay lại, “ Mình đánh cậu bây giờ.”

 

Tạ Ngộ cười hề hề, đưa mặt lại gần: “Tới đi, đánh vào đây nè.”

 

Giang Lộc: “.”

 

“Đừng có giả nai nữa.” Sư Gia Ngọc đáng thương vỗ vỗ đầu Giang Lộc, xoa xoa mặt cậu, “Tụi mình đều cưng chiều cậu mà.”

 

“Ok.” Tạ Ngộ giơ tay lên, rồi quay lại.

 

Trái lại, Trần Phong nhìn kỹ vào mắt Giang Lộc, dường như nhìn thấy điều gì đó lạ lạ.

 

Giang Lộc hỏi: “Sao vậy?”

 

“Không có gì.” Trần Phong gãi gãi đầu, lẩm bẩm rồi quay lại.

 

Hắn cảm giác, mấy ngày không gặp, Giang Lộc như đã thay đổi khá nhiều? Cảm giác hiện tại của cậu thoải mái hơn nhiều so với trước đây. Liệu có phải là ảo giác không?

 

Buổi chiều, trên con đường lớn trong trường luôn có sinh viên và xe cộ qua lại. Vào giờ tan học, chiếc xe của Lâm Huyên bị một chiếc siêu xe màu đen chặn ngang đường. Dưới sự chú ý của đám sinh viên đang xem náo nhiệt, cửa sổ chiếc xe đen được hạ xuống.

 

Bên trong là một người đàn ông lớn tuổi, có khuôn mặt giống Giang Lộc đến kỳ lạ, nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, lạnh lùng, cô tịch, với vẻ cao ngạo của người có địa vị cao.

 

“Lâm tiên sinh.” Giang Kính Minh mở miệng với giọng điệu trầm, “Chúng ta nói chuyện một chút?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận