Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 224: Chương 224

Người chụp ảnh dĩ nhiên là Lâu Hử.

Lần này Lâu Hử chụp rất nghiêm túc, vì ảnh này sẽ dùng cho mục đích chính thức. Cô đặc biệt dẫn hai anh em dạo khắp trường để tìm địa điểm, cuối cùng mới chọn được một nơi phù hợp, rồi bắt đầu chụp.

Cả hai anh em đều giữ nét mặt giống hệt nhau — không cười, chỉ bình thản nhìn vào ống kính. Ánh mắt của cả hai mang theo cảm giác ngạo nghễ như thể hai anh em đang đứng trên đỉnh thế giới. Lạnh lùng mà cao quý — như tuyết đọng trên đỉnh núi, như băng giá giữa thung sâu.

Hứa Hân Đóa gửi tấm hình cho anh Trương, bảo bên anh lo chỉnh sửa, đăng lên Weibo để làm rõ — chuyện này cô không muốn bận tâm nữa.

Đến lúc tan học, cô mở Weibo lên, đã thấy vô số bình luận và chia sẻ rồi.

Weibo của Hứa Hân Đóa thật ra không đăng nhiều bài, ngoài bài đầu tiên được đăng nhân lúc còn đang “hot” nên có chút lượt tương tác, những bài còn lại đa phần lượt bình luận và chia sẻ chỉ dừng lại ở ba con số.

Lần này là hiếm hoi mới có bài đăng vượt qua mốc một nghìn lượt bình luận và chia sẻ.

Trọng tâm bàn luận lần này chủ yếu xoay quanh nhan sắc của Mục Khuynh Diệc.

Nhan sắc của Mục Khuynh Diệc đúng là xuất sắc hàng đầu trong số các nam sinh, có đến tám phần giống với Hứa Hân Đóa — cũng là phong cách lạnh lùng, nét mặt cao cấp, ánh mắt tam bạch*.

(*Tam bạch nhãn: tròng đen nhỏ, xung quanh tròng trắng lộ rõ, thường tạo cảm giác lạnh lùng, sắc bén.)

Nhan sắc kiểu này một khi xuất hiện liền khiến người ta không thể rời mắt — đúng chuẩn hình tượng “nam thần băng sơn học bá”.

Một loạt hashtag hot bắt đầu xuất hiện:
#Anh em nhan sắc#
#Cả nhà này đúng là cực phẩm#
#Đây là đồng phục trường học hay đồng phục phim thần tượng vậy#

Phần lớn bình luận đều mang nội dung kiểu như vậy.

Hứa Hân Đóa đang lướt xem bình luận thì anh Trương gửi tin nhắn tới: “Đóa Đóa, em xin nghỉ được không? Bên Lê Lê Á muốn phỏng vấn em lại một lần nữa, vào sáng mai.”

Hứa Hân Đóa: “Được, em có thể xin nghỉ.”

Anh Trương: “Phải dậy sớm đấy, công ty đã sắp xếp giáo viên tạm thời huấn luyện em. Nhớ đừng trang điểm, chỉ cần gội đầu là được, không cần làm tóc đâu, hoặc dùng máy là tóc duỗi tạm cũng ổn. Ảnh phỏng vấn bên anh sẽ chuẩn bị sẵn. Sáng mai anh sẽ lái xe qua đón em tận nơi.”

Hứa Hân Đóa: “Vâng ạ.”

Tinh Dự vẫn đang định vị cho Hứa Hân Đóa khá ổn.

Cô từng nghe nói, nhiều người mẫu vì không có việc làm ổn định, cuối cùng phải chuyển sang livestream bán hàng.

Mà loại livestream bán hàng này lại thuộc thị trường “thứ cấp” hoặc “thị trường ngách” — tập trung vào phân khúc trung và thấp. Dựa vào việc giảm giá sâu để thu hút người xem mua hàng, nhưng cuối cùng thì thường vất vả mà chẳng được bao nhiêu.

Hơn nữa, chính những người tiêu dùng trong phân khúc thấp này lại là nhóm dễ bất mãn nhất, kéo theo cả hình ảnh người mẫu cũng bị ảnh hưởng, không chỉ làm mất giá trị, mà còn dễ bị mắng chửi công khai.

Ví dụ như: “Người mẫu này lúc nào cũng đại diện cho mấy sản phẩm kém chất lượng, vừa thấy mặt là đã có cảm giác quê mùa.”

Hứa Hân Đóa ngay từ đầu đã đi theo phong cách cao cấp, không dễ dàng nhận lời làm đại diện. Ngay cả làm mẫu cho các shop Taobao cô cũng không nhận, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này.

Hiện tại mục tiêu chính của công ty là ký được hợp đồng với Lê Lê Á, sau đó làm việc một thời gian rồi mới tính đến bước tiếp theo.

Chỉ cần hợp tác thành công với tạp chí Lê Lê Á, là có thể kiểm chứng được năng lực mang lại doanh thu thật sự của Hứa Hân Đóa.

Đến kỳ nghỉ hè, Hứa Hân Đóa sẽ bắt đầu tham gia trình diễn thời trang.

Ngày hôm sau.

Hứa Hân Đóa dậy từ rất sớm, sau khi rửa mặt xong chỉ bôi lớp dưỡng da cơ bản như sữa dưỡng, rồi nghiêm túc kiểm tra lại những thứ cần mang theo.

Sau khi chắc chắn mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, cô hít sâu vài lần, bước ra khỏi nhà và lên xe của anh Trương.

Người giáo viên được công ty cử riêng để đào tạo cho Hứa Hân Đóa đã ngồi sẵn trên xe, ngay khi cô vừa lên xe liền bắt đầu nói về những điều cần chú ý, các kỹ năng cơ bản. Lần huấn luyện này còn được thiết kế riêng, nhắm trúng “gu” của tạp chí Lê Lê Á.

Vì thời gian gấp gáp nên giáo viên chỉ có thể chọn lọc những nội dung quan trọng nhất để giảng dạy.

Hứa Hân Đóa vốn là học bá, trí nhớ lại tốt, những điều giáo viên nói cô ghi nhớ rất nhanh, khiến giáo viên cảm thấy dạy cô cực kỳ nhàn hạ.

Đến nơi, giáo viên chuẩn bị sẵn trang phục cho Hứa Hân Đóa thay, đồng thời dặn dò:
“Có thể họ sẽ muốn lấy số đo của em, hoặc họ sẽ tự đo, thậm chí có thể sẽ xác định vị trí vòng một, đừng quá hoảng hốt, đây là quy trình bình thường.”

“Vâng, em hiểu.”

Công ty chuẩn bị cho cô một bộ trang phục cực kỳ đơn giản: áo thun đen ôm dáng, một chiếc váy ngắn màu đen, cùng đôi giày sandal cao gót đen.

Hiện tại cô đã có thể đi giày cao gót thành thạo, thậm chí là đi catwalk cũng không vấn đề. Nhưng do đi lâu vẫn gây mỏi chân, nên lúc ngồi chờ cô không buộc dây giày.

Hứa Hân Đóa cũng đã từng trải qua vài lần phỏng vấn, nên có chút kinh nghiệm. Chỉ cần làm đúng theo quy trình là được.

Lần phỏng vấn lần này đã là vòng chọn cuối cùng, số người đến không nhiều, chỉ có năm người mẫu, trong đó có Evalyn, người từng hợp tác trước đây. Ở lần tuyển chọn trước, Evalyn cũng bị loại — thông minh quá lại thành ra phản tác dụng.

Hứa Hân Đóa không có ấn tượng tốt gì với cô ta, đến một câu chào cũng không thèm nói.

Quản lý của Evalyn nhìn thấy Hứa Hân Đóa thì đột nhiên thốt lên: “Wow, Hứa Hân Đóa ngoài đời còn xinh hơn cả trong ảnh đấy!”

Evalyn lập tức sầm mặt lại.

Hứa Hân Đóa cảm thấy kỳ quặc, trong lòng nghĩ chắc người quản lý này có vấn đề, thế là âm thầm né sang thật xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận