Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 101: Chương 101

Nhà họ Thiệu mở công ty giải trí, là một phần của gia đình làm ăn lớn, trong đó công ty lớn nhất chính là nhà Thiệu Vũ.

Thiệu Thanh Hòa là người có quan hệ họ hàng với Thiệu vũ, nhưng cổ phần công ty giải trí của cậu ta không nhiều, chỉ có thể coi là một cổ đông. Công ty chính của nhà Thiệu Thanh Hòa chủ yếu là ở lĩnh vực khác.

"Con ghen cũng dữ đấy." Doãn Họa cười trêu chọc.

"Ghen cái gì, con chỉ sợ cô ấy bị lừa rồi lại giúp người ta đếm tiền thôi."

Doãn Họa không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn Đồng Duyên và hỏi: "Con... thái độ với con bé là gì?"

"Thái độ gì chứ? Cô ấy là bạn con mà."

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên một lúc lâu rồi lại bắt đầu cười, tiếp tục lột hạt khô nhưng không cho Đồng Duyên ăn nữa mà tự mình ăn.

Bà bỗng thở dài: "Con chẳng bằng cha con."

"Sao vậy?"

"Cha con cũng có tính khí ngang ngược, ghen cũng dữ, nhưng ông ấy giỏi hơn con, ông ấy biết là vì ghen nên mới không vui, còn con thì không nhận ra là mình đang ghen."

Đồng Duyên bỗng ngồi thẳng dậy, giải thích với Doãn Họa: "Con và cô ấy quá quen, làm sao có thể làm gì cô ấy được, không phải chuyện đó đâu."

Với Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa gần như là một phần của cuộc sống cậu, họ quá quen thuộc với nhau. Cậu cảm thấy mình quan t@m đến Hứa Hân Đóa là điều bình thường, dù sao thì mối quan hệ của họ cũng rất tốt.

Cậu cảm thấy thương xót Hứa Hân Đóa cũng là điều bình thường, cậu biết rõ Hứa Hân Đóa đáng thương thế nào, cậu thực sự thương cô ấy.

Cậu nghĩ rằng mình đang chăm sóc con gái giống như ba mình đã làm, hết lòng quan tâm và yêu thương cô ấy.

Tại sao mọi người lại luôn hiểu lầm như vậy?

Doãn Họa gật đầu, không muốn giải thích với Đồng Duyên nữa, những người cứng đầu thì nói gì cũng vô ích.

Kết quả, khi bà ngẩng đầu lên, lại thấy Hứa Hân Đóa vừa đi xuống cầu thang rồi lại quay lên.

Hiển nhiên là cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy.

Doãn Họa lập tức đuổi theo để hỏi có chuyện gì, Đồng Duyên quay lại nhìn một cái, trong lòng hơi lo lắng nhưng rồi cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì, nếu cô ấy nghe thấy thì cũng chẳng sao, cậu có gì phải xấu hổ đâu.

Hứa Hân Đóa không biết máy móc đặt ở đâu, định xuống hỏi, nhưng lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ con Doãn Họa.

Sau đó, Hứa Hân Đóa ở trong phòng làm liệu trình.

Đồng Duyên cũng không ở lại lâu, trực tiếp trở về biệt thự của mình.

Cậu về nhà, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, đọc sách một lúc rồi nằm xuống giường ngủ.

Lật người một cái, cậu bỗng ngửi thấy mùi của Hứa Hân Đóa trên giường, rồi cậu lại bỏ qua, vì ga giường của cậu thay thường xuyên, mùi của Hứa Hân Đóa đã bị thay đi từ lâu.

Dần dần, cậu chìm vào giấc ngủ.

Mơ...

Đồng Duyên cảm thấy xung quanh mình đầy sương mù, cậu bước đi trong làn sương dày, có vẻ như đang tìm ai đó.

Tuy nhiên, cậu tìm mãi mà không thấy ai.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng đánh tennis, cậu băn khoăn bước lại gần và thấy Hứa Hân Đóa đang chơi tennis. Cậu bỗng dưng sáng tỏ, à đúng rồi, cậu là đang đi tìm cô ấy.

Kết quả là cậu bước đến gần, lại thấy Hứa Hân Đóa đang chơi đôi với một người đàn ông, là Ấn Thiếu Sơ.

Hai người đó dường như rất thân thiết, phối hợp ăn ý đến lạ thường.

Sau khi giành được một ván, cả hai đập tay ăn mừng, Hứa Hân Đóa mỉm cười với Ấn Thiếu Sơ và nói gì đó.

Đồng Duyên lập tức nổi đóa, bước nhanh về phía họ, lại thấy Ấn Thiếu Sơ bước sang bên cạnh uống một ngụm nước, rồi đưa luôn chai nước mình vừa uống cho Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa không hề do dự, cầm lấy rồi uống.

Con mẹ nó chẳng phải gián tiếp hôn nhau rồi à?!

Đồng Duyên tức đến mức văng tục, nhưng có chửi thế nào thì trên sân hai người kia cũng chẳng nghe thấy.

Cậu nhìn quanh, phát hiện khán đài xung quanh toàn là người đang xem trận đấu, tiếng hò reo cổ vũ lấn át cả tiếng mắng của cậu.

Quay lại nhìn, thấy họ vẫn đang thi đấu. Trận đấu đã gần kết thúc, Hứa Hân Đóa và Ấn Thiếu Sơ phối hợp hoàn hảo, kết thúc trong chiến thắng, cả hai cùng chạy về phía nhau để ăn mừng.

Đồng Duyên trơ mắt nhìn Hứa Hân Đóa chạy đến ôm lấy Ấn Thiếu Sơ, cậu ta còn bế cô lên quay một vòng.

Đồng Duyên suýt nữa lao lên đánh người, nhưng bị bảo vệ chặn lại, không thể xông qua, chỉ có thể tức giận trơ mắt nhìn Hứa Hân Đóa và Ấn Thiếu Sơ tay trong tay rời khỏi.

Cậu bắt đầu tìm cách khác để gặp được Hứa Hân Đóa, cuối cùng cũng đợi được cô vừa nhận giải thưởng quay về.

Cậu đi đến trước mặt cô, hỏi thẳng:

“Không phải cậu thích piano hơn sao?”

Hứa Hân Đóa nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đúng vậy, tôi thích piano.”

“Vậy tại sao lại đi đánh tennis?”

“Vì tôi thích Ấn Thiếu Sơ, muốn ở bên cạnh cậu ấy.”

“Cậu thích cậu ta?! Thích cái gì ở cậu ta hả?!”

“Mắt xếch đáng yêu.”

Đồng Duyên tức đến nỗi đầu sắp bốc khói, gân xanh nổi lên, anh bước tới nắm lấy cổ tay Hứa Hân Đóa, nói:

“Tôi không cho phép cậu thích cậu ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận