Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 176: Chương 176

Sau khi nhiếp ảnh gia hướng dẫn xong, anh nói: “Để tránh lộ liễu, mọi người hãy thật sự biểu diễn nhé, cử động vào. Yên tâm, máy quay độ phân giải cao, không ghi lại bóng mờ đâu.”

Bốn người còn lại đều không thật sự biết chơi nhạc cụ của mình, nên âm thanh vang lên đúng kiểu “thảm họa âm nhạc”.

Hứa Hân Đóa cũng không biết nên đàn gì, thế là cô chơi bản nhạc mình đang luyện gần đây – 《Toccata》.

Nhiếp ảnh gia quay được một lát thì chủ động bước đến bên Hứa Hân Đóa ra hiệu, cô mới dừng tay.

Cô nhìn nhiếp ảnh gia, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Em đổi bản nhạc khác đi, ngón tay em khó chụp quá.”

“À…” – đúng là bản nhạc này tốc độ rất nhanh.

Lục Cẩm Hữu quay đầu nhìn một cái, không nhịn được bật cười, trêu nhiếp ảnh gia: “Gặp cao thủ rồi đấy.”

Tính cách của nhiếp ảnh gia cũng khá thoải mái, lúc quay lại còn vừa đi vừa nói: “Con người ấy mà, lời không nên nói quá sớm, cô bé này cho tôi một bài học rồi.”

Hứa Hân Đóa vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ạ, dạo gần đây em đang luyện bản này.”

Nhiếp ảnh gia cười hiền hòa: “Không sao không sao, đổi bản khác nhé, tôi gợi ý bản Canon được không?”

Có nhân viên khác hỏi: “Anh chỉ biết mỗi Canon thôi à?”

“Ừ, đúng là thế thật.”

Hứa Hân Đóa lập tức chuyển sang Canon. Giai điệu bản này nhẹ nhàng, êm dịu và mang lại cảm giác chữa lành, giúp mọi người thư giãn hơn hẳn.

Dưới nền nhạc như vậy, không khí buổi chụp hình cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi chụp xong còn có phần phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên Hứa Hân Đóa trải nghiệm, cô chưa từng được đào tạo gì về mảng này.

May mà cô không nổi tiếng, lại chỉ vừa mới gia nhập hôm qua, nên chẳng ai chuẩn bị câu hỏi cho cô, suốt quá trình chỉ cần ngồi nghe là được.

Câu hỏi chủ yếu xoay quanh Lục Cẩm Hữu và tiểu hoa, Lục Cẩm Hữu rất khéo léo, câu nào cũng trả lời đâu ra đấy, cực kỳ tự nhiên.

Chính lúc này, Hứa Hân Đóa mới nhận ra mình còn phải học hỏi rất nhiều – chẳng hạn như cách kiểm soát biểu cảm, và khả năng ứng biến khi lên sóng. Cô tự nhận EQ của mình không cao, có thể giữ được bình tĩnh, nhưng không đủ khéo léo.

Đúng lúc đó, Lục Cẩm Hữu – người từ nãy đến giờ luôn để ý thấy Hứa Hân Đóa không được hỏi gì – bèn quay đầu sang hỏi trong lúc đến câu tiếp theo: “Hứa Hân Đóa, nếu em có 500 nghìn tệ, em sẽ mua loại xe nào? Con gái chắc thích xe đẹp nhỉ?”

Trước đó khi trò chuyện, Hứa Hân Đóa đã phát hiện Lục Cẩm Hữu rất giỏi nhớ tên của tất cả nhân viên, luôn gọi cô là “Đóa Đóa”. Lúc này lại cố ý gọi đầy đủ tên, rõ ràng là muốn giúp khán giả ghi nhớ tên Hứa Hân Đóa – một cách thể hiện sự quan tâm dành cho người mới.

Hứa Hân Đóa suy nghĩ một chút rồi hơi nhíu mày: “500 nghìn tệ à…”

Hứa Hân Đóa nói với vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi mới bổ sung: “Chắc tôi sẽ cố kiếm thêm ít tiền, mua chiếc HP4 RACE.”

— Đó là một chiếc mô-tô hiệu suất cực cao của BMW, giá đắt đỏ và cũng rất ngầu.

Đồng Duyên thì lại mê chiếc Ducati Diavel (còn gọi là “Đại Ma Quỷ”) – không hẳn vì hiệu năng, mà chỉ vì nó… màu đen.
Còn Hứa Hân Đóa không thích xe toàn thân đen, cô lại đặc biệt thích chiếc HP4 RACE của BMW.

Lục Cẩm Hữu khá bất ngờ: “Là… xe máy?”

“Ừm, em chưa học lái ô tô, nhưng lên đại học chắc sẽ đi học.”

“Thế em biết lái xe máy rồi à?”

“Biết ạ.”

“Piano, xe máy… sở thích của em cũng ‘đa dạng’ quá nhỉ?”

Hứa Hân Đóa ngại ngùng cười – mấy cái này thật ra đều là do Đồng Duyên mà có. Piano là thứ ba mẹ Đồng Duyên ép học, nhưng lại vô tình đúng gu Hân Đóa. Còn xe máy là Đồng Duyên mê, Hân Đóa xuyên qua thay thế, không thể đột nhiên "không biết", nên đành học theo.
Sau đó, cô lại thấy những thứ này cũng rất thú vị – dần dần trở thành sở thích chung của cả hai.

Buổi chụp kết thúc, mọi người lần lượt chào nhau ra về.

Trong lúc thay đồ, Hứa Hân Đóa nghe thấy tiếng tiểu hoa hình như đang muốn xin thông tin liên lạc của Lục Cẩm Hữu – nhưng anh ấy rất lễ phép từ chối.
Cô vội giả vờ như trong phòng thay đồ không có ai, im thin thít.

Đợi đến khi bên ngoài yên ắng, cô mới tiếp tục thay đồ. Nhưng vừa mở cửa bước ra thì đã thấy Lục Cẩm Hữu đang ngồi buộc dây giày gần cửa, thấy cô thì mỉm cười, rồi hạ giọng nói: “Con gái cần thể diện mà.”

“À à, em hiểu rồi.” – Ý anh là: mong cô giữ kín chuyện vừa rồi.

“Ừm, tôi biết em là cô bé hiểu chuyện. Hôm nay làm việc cùng rất vui, mong em sớm nổi tiếng nha.”

“Cảm ơn anh.”

Trên đường về, Hứa Hân Đóa nhìn cảnh phố xá tấp nập ngoài cửa sổ xe, không kìm được mà nghĩ: Lục Cẩm Hữu chắc cũng giống Thiệu Thanh Hòa… là người cười nhiều nhưng giấu dao trong lòng.

Về đến nhà, cô nhắn tin cho Lâu Hử: “Ngày mai đến nhà tớ chơi nhé.”

Lâu Hử trả lời rất nhanh: “Tớ đến hôm nay luôn! Trên người cậu có khi còn mùi của chồng tó đấy! Tớ đi đây!!”

Hứa Hân Đóa: “Được thôi~”

Hứa Hân Đóa vừa về đến nhà, còn chưa cởi xong giày thì đã nghe tiếng bước chân. Đồng Duyên vừa trò chuyện với bà nội Hứa, vừa đi ra cửa.

Cậu đưa quả quýt đã bóc sẵn cho Hứa Hân Đóa: “Vừa mới bóc xong đấy.”

Hứa Hân Đóa đi dép vào rồi bước vào nhà, tháo mũ xuống tiện tay cởi luôn áo khoác ngoài, treo lên móc ở cửa ra vào rồi quay người lại định nhận quả quýt. Ai ngờ Đồng Duyên đã thu tay lại, tự mình ăn luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận