Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Chương 170: Chương 170
Đồng Duyên cũng đi theo, không xa không gần, đứng bên cạnh đề phòng.
Hứa Hân Đóa lên tiếng trước:
— Khoản tiền ông đưa tôi trước đây, tôi sẽ trả lại toàn bộ. Chi phí dưỡng lão của bà, tôi cũng sẽ tự lo. Xin ông đừng tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.
Cha Mục lập tức cười nói:
— Con xem con kìa, con đang nói cái gì vậy? Người một nhà mà còn phân biệt như thế sao? Tiền sinh hoạt của con, ba sẽ đều đặn chuyển vào thẻ hàng tháng. Dạo này chưa cần về nhà cũng không sao, phòng của con ba đang cho sửa sang lại, gần đây không vào được đâu. Con cứ ăn Tết bên ngoài đi, không cần vội về.
Hứa Hân Đóa cau mày nhìn ông ta, không hiểu lần này Mục cha lại giở chiêu gì, chẳng lẽ định đi theo đường “tình cảm chân thành”?
Cha Mục thấy cô vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không nói gì, liền cười tiếp:
— Ba cũng không nói gì nhiều với bà nội con đâu, chỉ là trò chuyện đôi ba câu thôi, chủ yếu là than thở về chuyện đau lòng sau khi máu mủ bị tráo đổi. Chúng ta đều là những người chịu thiệt thòi như nhau, đều bị con người giúp việc kia hại, bà nội con cũng xúc động, nên mới rơi nước mắt.
Nghe vậy, Hứa Hân Đóa vô thức thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn bà nội mình không có nổi một cái Tết yên ổn.
Người lớn tuổi mà, hay giữ lề lối truyền thống, Tết nhất là chuyện cực kỳ quan trọng đối với họ.
Hứa Hân Đóa nghĩ bụng, mấy chuyện này sau Tết rồi nói với bà cũng chưa muộn.
Cha Mục thấy cô vẫn im lặng, tiến lên một bước như định vỗ vai cô, nhưng Hứa Hân Đóa lập tức tránh sang một bên.
Cha Mục cũng không để tâm, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng:
— Ba biết, từ khi con quay về, cách ba xử lý mọi việc chưa được ổn thỏa, khiến con chịu nhiều uất ức. Những ngày qua ba cũng luôn tự trách bản thân, cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình. Cho nên ba quyết định, sau Tết sẽ chính thức gặp mặt nhà họ Thẩm để bàn về chuyện này. Sẽ sớm cho con một thân phận danh chính ngôn thuận.
Trước sự nhượng bộ của cha Mục, Hứa Hân Đóa chẳng những không vui mừng, cũng không cảm động, mà chỉ hỏi lại:
— Nếu tôi là một đứa nhà quê, cục mịch, tính tình thô lỗ, không có tài cán gì, thì ông cũng sẽ quyết định như vậy sao?
— Làm sao có chuyện đó được? Dù sao con cũng là... là con gái của ba mà!
Cha Mục vốn định nói là “con ruột của ba”, nhưng nghĩ lại, bây giờ chưa phải lúc công khai, lại không rõ Đồng Duyên có biết chuyện hay chưa, nên đành sửa lại như vậy.
Hứa Hân Đóa nói:
— Nhưng tôi nhìn ra được, lúc tôi mới quay về, lời nói của ông trong ngoài đều chê tôi xuất thân từ quê, cái gì cũng không bằng Mục Khuynh Dao, thậm chí còn có chút khinh thường, ghét bỏ.
— Là ba sai rồi, có thành kiến với con, ba thừa nhận lỗi lầm.
— Ông không lo hôn ước với nhà họ Thẩm nữa à?
— Nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng con gái mới là quan trọng nhất, đúng không? Con cứ về trước đi, chuyện đó để từ từ xử lý.
Hứa Hân Đóa vẫn lắc đầu:
— Vậy thì để tôi xem kết quả ông xử lý thế nào rồi mới quyết định.
Cha Mục thoáng lộ vẻ gượng gạo, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười:
— Vậy cũng được. Con sống ở nhà họ Đồng có ổn không?
— Ừm.
— Ừ, con mà hòa hợp được với phu nhân nhà họ Đồng thì cũng là có duyên, hãy trân trọng tình thương của bậc trưởng bối. Ở nhà họ Đồng phải giữ lễ phép…
— Mấy thứ này không cần ông dạy tôi.
— Được rồi, vậy ba về trước. Lần sau sẽ liên hệ với con.
Nói xong, cha Mục thật sự quay lưng rời đi, không dây dưa thêm.
Hứa Hân Đóa vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Vì trong lòng cô, sự ghét bỏ cha Mục đã ăn sâu đến mức, cô không thể dễ dàng chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào từ ông ta. Cô cũng linh cảm rằng cha Mục nhất định có mưu đồ khác.
Cô không thể nói rõ là gì, chỉ là mỗi lần thấy ông ta cười, đều cảm thấy một sự trơn tuột giả dối, khiến người ta nổi da gà.
Sau khi rời khỏi, cha Mục lên xe, vừa ngồi xuống đã đập mạnh vào vô-lăng một cái.
Cái con Hứa Hân Đóa này, thật sự là không biết điều! Nói chuyện với nó đàng hoàng mà nó không biết nói chuyện đàng hoàng lại à?
Không biết dùng cách gì mà chui vào được nhà họ Đồng, giờ liền vênh mặt lên, tưởng mình ghê gớm lắm à? Dựa hơi người khác mà lên mặt, đúng là thứ hồ bằng cẩu hữu, chó cậy gần nhà!
Nếu không phải bị ép đến đường cùng, ông ta đời nào chịu hạ thấp mình đi tìm con nha đầu này? Ban đầu còn mong con bé tự biết điều quay về, ai ngờ ngược lại thành ông ta phải đi tìm nó?
Ông ta bực bội tặc lưỡi, nhớ lại lúc nãy nói chuyện với bà cụ họ Hứa kia — ông ta cũng cố thử xem có gì đặc biệt không, nhưng đúng là một bà già quê mùa chưa từng thấy qua đời.
Nói chuyện còn vướng giọng quê, tầm nhìn thì hẹp, nhìn không ra có tài cán gì… Hứa Hân Đóa là tự học hết sao?
Loại bà cụ quê mùa như vậy, hồi trước ông ta còn chẳng buồn liếc mắt, trong công ty của ông ta chỉ xứng đi quét dọn!
Trước hết, ông ta không muốn ly hôn. Năm xưa, ông ta đối với mẹ Mục cũng xem như là thật lòng yêu thương. Phải biết rằng, mẹ Mục thời đại học là nhân vật nữ thần trong trường. Sau khi theo đuổi được bà ấy, không biết bao nhiêu nam sinh xem ông ta là kẻ địch, cảm giác kiêu hãnh đó đến giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ.
Hai đứa con cũng đều mang nét giống bà ấy.
Những năm qua, mẹ Mục cũng rất dịu dàng hiểu chuyện, tuy không giúp được gì nhiều trong công việc công ty, nhưng ở những phương diện khác thì rất đúng mực. Cho đến khi Hứa Hân Đóa quay về, mẹ Mục mới bắt đầu có vấn đề.
Ông ta muốn trước tiên ổn định tình hình, rồi mới quyết định mọi việc.
Ban đầu ông ta lo nhà họ Thẩm sẽ chê bai Hứa Hân Đóa, hoặc sẽ phá hỏng tình cảm chị em giữa Mục Khuynh Dao và Hứa Hân Đóa, khiến bầu không khí trong nhà trở nên gượng gạo. Trong suy nghĩ của ông ta, chuyện giữa chừng đổi người kết hôn, e là không có nhiều gia đình chấp nhận nổi.
Ai ngờ lần gặp mặt trước, Thẩm phu nhân lại thể hiện rõ sự yêu thích với Hứa Hân Đóa, thậm chí có lần còn nửa đùa nửa thật nói: “Nếu có một cô con dâu như Hứa Hân Đóa thì tốt biết bao!”
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Trêu chọc
- Chương 3: Món nợ
- Chương 4: Lớp bổ túc
- Chương 5: Cược
- Chương 6: Nổi tiếng
- Chương 7: Thi đấu
- Chương 8: Phục thù
- Chương 9: Náo loạn
- Chương 10: Quay lại nước
- Chương 11: Anh trai
- Chương 12: Ván trượt
- Chương 13: Cứu trợ
- Chương 14: Kinh ngạc
- Chương 15: Trừng phạt
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Hồi ức
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Làm sáng tỏ
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Khó chịu
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Kình Địch tình yêu
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Sinh nhật
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Quà tặng
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Ôm ấp
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Khiêu Vũ
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Doãn Họa
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chuyển đi
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Thi
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Thoa Thuốc
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Báo thù
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Thấu Hiểu
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Mở mang nhận thức
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Từ bỏ
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chung kết
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Bài Văn
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Từ chối
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Ly hôn
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Anh em
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Tuyết rơi
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Giáng sinh
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Kỳ thi
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Ghen
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Phát hiện
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Nụ hôn đầu
- Chương 165: Đỏ mặt
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Tết Nguyên Đán
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Buổi chụp hình
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Tóc ngắn
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Sáng tác nhạc
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Bảo vệ người mình
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Say rượu
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Hoán đổi
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Xấu hổ
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Do dự
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Gặp mặt
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Trà xanh
- Chương 201: Trà xanh 2
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Hợp đồng
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Phá sản
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Vặn vẹo
- Chương 214: Vặn vẹo 2
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chữa lành
- Chương 220: Thi
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Làm nũng
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Phỏng vấn
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Bạn gái
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Lớp 12
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Kết cục
- Chương 237: Kết cục 2
- Chương 238: Kết cục 3
- Chương 239: Kết cục 4
- Chương 240: Kết cục 5
- Chương 241: Ngoại Truyện 1
- Chương 242
- Chương 243: Ngoại Truyện 2
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248: Ngoại Truyện 3 (Hoàn toàn văn)