Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2122: Thời điểm trăm ngày đấu chỉ Ất Minh

“Lần này tế tổ, Đại hoàng tử có công ở Viêm Nguyệt, Tứ hoàng tử có thành

tích huyết chiến, Ngũ hoàng tử gìn giữ vùng đất biên cảnh, ba vị hoàng tử siêu

quần tuyệt luân, tài đức vẹn toàn, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cho

nên được ban thưởng vinh dự tế tổ!”

Nói xong, Thái Tế quay người, khom người cúi đầu về phía Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng gật đầu, cũng không nói gì.

Thái Tế dựa theo điện lễ, chờ chín hơi thời gian, lúc này mới bình thân,

quay đầu ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía trong điện quần thần, trầm thấp mở

miệng.

“Lần này triều kết thúc, chư vị còn có chuyện khác dâng tấu không? Nếu

không tấu, vậy bãi triều.”

Quần thần cúi đầu.

Chỉ có Hứa Thanh, tiến lên một bước, khom người về phía Nhân Hoàng.

“Hứa Thanh, có việc dâng tấu.”

Hứa Thanh vừa nói ra lời này, ánh mắt xung quanh sôi nổi chuyển đến, ngay

cả ánh mắt như biển của Nhân Hoàng, cũng rơi vào trên người Hứa Thanh,

những Thiên Hầu, Thiên Vương kia cũng là như vậy.

Ngay cả Trấn Viêm Vương, cũng tập trung suy nghĩ.

Trên thực tế, với thân phận bây giờ của Hứa Thanh, chuyện nói ra từ trong

miệng hắn ắt không phải việc nhỏ.

Nét mặt Thái Tế trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng mở miệng.

“Trấn Thương Vương, dâng tấu về chuyện gì?”

Hứa Thanh trầm ngâm, không trực tiếp nói ra, mà lấy ra một chiếc thẻ ngọc,

ghi lại hình dáng, hành vi của ba vị tu sĩ Thánh địa mình nhìn thấy tại quận Liêu

Huyền vào bên trong.

Ngoài bộ phận liên quan đến Liêu Huyền dịch, còn lại đều là thật sự.

Làm xong những việc này, Hứa Thanh nâng tay, chiếc thẻ ngọc này bay về

phía Thái Tế.

Thái Tế tiếp nhận, quét qua thần niệm. Chớp mắt tiếp theo, nét mặt hắn lập

tức đại biến, đôi mắt bỗng nhiên trợn to, nhìn về phía Hứa Thanh.

“Hứa Thiên vương, việc này...”

“Thiên chân vạn xác.” Hứa Thanh trầm giọng mở miệng.

Nét mặt của Thái Tế và câu trả lời của Hứa Thanh, khiến cho mọi người

xung quanh đều kinh nghi bất định. Chỉ có Nhị Ngưu, hiển nhiên đã đoán được

nội dung thẻ ngọc, rồi cười cười, tiếp tục ảo tưởng trình độ lộng lẫy của Đại

Thiên Cương giáp thuộc về mình.

Mà Thái Tế, giờ phút này thở sâu, hắn vốn không dễ mất bình tĩnh như vậy,

thực sự là nội dung Hứa Thanh báo cho biết làm hắn quá rung động.

Đây chính là... Người của Thánh địa tới.

Thế là, Thái Tế không chút do dự, đưa thẻ ngọc trong tay đến chỗ Nhân

Hoàng.

Nhân Hoàng quét thần niệm qua, mặt không biểu cảm, nhưng trong ánh mắt

nhiều thêm một chút sắc thái ý tứ sâu xa, rồi hắn phất tay ban thẻ ngọc cho Trấn

Viêm Vương.

Sau khi Trấn Viêm Vương nhìn, sắc mặt trở nên âm trầm, rồi lại đưa thẻ

ngọc cho Thiên Vương khác.

Hồi lâu sau, trong lúc quần thần trên đại điện suy đoán đủ loại, tất cả Thiên

Vương đều xem hết thẻ ngọc, nét mặt ai nấy đều nghiêm trọng, lại vẫn chưa đưa

thẻ ngọc cho những Thiên Hầu kia xem.

Âm thanh của Nhân Hoàng, cũng truyền ra vào lúc này.

“Việc này, không cần truyền ra ngoài, Thiên Vương biết là được.”

Cứ việc có vô số nghi hoặc, nhưng quần thần trong điện cũng chỉ có thể cúi

đầu, tuy nhiên trong lòng họ đều không tự chủ dâng lên sự lo lắng.

Bầu trời cũng tức khắc âm trầm trong chớp mắt này. Giữa một tiếng thiên

lôi nổ vang, mưa to rơi xuống từ trong mây mù, vương vãi xuống nhân gian.

Trong tiếng mưa rơi ào ào gợn sóng, Hứa Thanh không còn chú ý đến

chuyện Thánh địa, đối với hắn, những chuyện này, đương nhiên cần người ở vị

trí cao hơn đi quan tâm.

Hắn chỉ là một Quy Hư, Thánh địa quá lớn, còn chưa tới phiên mình đi phát

sầu.

Hắn thấy, giờ phút này có một chuyện quan trọng hơn hơn Thánh địa.

Thế là hắn mở miệng lần nữa.

“Lần này Hứa Thanh tiến về Viêm Nguyệt, hết thảy ngọn nguồn đều vì Ninh

Viêm, hoàng tử Ninh Viêm dù không hiện công lao, nhưng cho dù về tài hay

đức, và đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, đều là người được chọn rất tốt.”

“Bệ hạ đã phong Hứa Thanh làm Thái phó hoàng tử, như vậy Hứa Thanh

tiến cử Ninh Viêm, có vinh dự tế tổ.”

“Mong bệ hạ ân chuẩn.”

Hứa Thanh khom người cúi đầu.

Lời nói này của hắn cũng không phải là giả dối, mọi người đương nhiên sẽ

hiểu quan hệ giữa Hứa Thanh và Ninh Viêm, thế là hồi lâu sau, âm thanh của

Nhân Hoàng vọng lại.

“Chuẩn!”

Ngay khi âm thanh truyền ra, bóng dáng Nhân Hoàng đã mờ đi, biến mất

không thấy gì nữa.

Trận triều hội này, cũng kết thúc theo đó.

Theo đám người rời đi đại điện, phần lớn quần thần đều tươi cười đầy mặt,

ôm quyền chúc mừng Hứa Thanh và Nhị Ngưu. Trong thời gian ngắn, âm thanh

không dứt, dường như mỗi một vị đều có vẻ rất hiền hòa.

Trên thực tế, dù không phải thật là như vậy, nhưng nói về tổng thể, thiện ý

rốt cuộc chiếm đa số.

Đây là điều quyết định bởi cấp độ và nhân tính.

Sau khi một người đến một cao độ nhất định, như vậy phần lớn người hắn

nhìn thấy bên cạnh, tất nhiên đều hiền lành.

Bởi vì cái giá gây mâu thuẫn quá lớn.

Trừ phi có ích lợi càng lớn thúc đầy, nếu không... Thế giới đều là thiện ý.

“Đây chính là nhân tính, dù là đồng tộc, nhưng đó là bởi vì bây giờ chúng ta

được chú ý ở Nhân tộc, cho nên mỗi một người đều tràn đầy thiện ý.”

Sau khi cầm thẻ bài Thượng linh phủ nội vệ Hoàng cung đưa tới, từ biệt với

mọi người, Hứa Thanh và Nhị Ngưu rời khỏi Hoàng cung, che ô giấy dầu, đi

trước đến đầu đường Thượng linh phủ.

Nước mưa hóa thành sợi tơ, rơi xuống theo tán dù, thiên địa cũng trở nên

mông lung trong nước mưa.

Người đi trên đường không nhiều, một màn nghênh đón anh hùng kia cũng

tan biến dưới nước mưa, mà lời nói ung dung của Nhị Ngưu cũng vọng lại vào

lúc này, hắn có vẻ như nhìn thấu nhân sinh.

“Cho nên, Tiểu A Thanh, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng, không thể ngã

xuống, ta nghĩ ngươi không muốn trông thấy nhân tính vào lúc đó đâu.”

Nhị Ngưu vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh, nét mặt Hứa Thanh như thường.

“Trước kia ta đã từng gặp rồi.”

“Ta quên, trải nghiệm khi còn bé của ngươi khiến cho ngươi từng thấy quá

nhiều cái ác của thế gian.”

Đội trưởng nghe vậy thì cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận