Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2040: Ngũ uế của Thần (3)

Mà đại thụ cũng liều hết sức lực, giờ phút này đã dầu hết đèn tắt, lộ ra vẻ

suy yếu và thoải mái.

“Đa tạ, ta đã không tiếc.”

Giữa âm thanh tang thương vọng lại, một nhánh cây quất vào phần mặt trên

thi thể Minh Phỉ. Đầu Minh Phỉ sụp đổ, chỉ có một con mắt còn tồn tại, bị nhánh

cây kia cuốn lấy, tới thẳng đến chỗ Hứa Thanh.

“Tiểu hữu, vật ta hứa hẹn đây, tặng cho ngươi.”

Từ đầu đến cuối, Hứa Thanh đa phần đều im lặng. Giờ phút này hắn vẫn im

lặng như trước. Trong khoảnh khắc một con mắt kia đến, hắn nâng tay phải lên,

Thiên Đao hiện ra, lại chém một nhát như lôi đình về phía một con mắt kia.

Thạch phá kinh thiên!*

(*Miêu tả âm thanh của đàn hạc, rung động trời đất, sau này chỉ những sự

kiện gây sốc)

Con mắt duy nhất kia sụp đổ!

“Diễn đủ rồi sao?”

Hứa Thanh thản nhiên mở miệng.

Con mắt vỡ vụn thành từng mảnh, tản ra về tinh không phía dưới.

Giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt của Hứa Thanh, vang vọng trong tinh không hư

vô này.

Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng chấn động quá lớn, chỉ bình

tĩnh nhìn nơi xa xác Minh Phỉ mất đi con mắt cùng nhánh cây quấn quanh trên

thân Minh Phỉ, còn có đại thụ toàn thân tràn ra cảm giác mục nát, như thoi thóp

kia.

“Tiểu hữu, ngươi có ý gì?”

Âm thanh tang thương đến từ Thanh Mộc, ẩn chứa suy yếu và khó hiểu,

truyền ra.

Đáp lại nó, là một thanh trường thương màu đen quấn biển lửa, hóa thành

một vệt lửa trên tinh không, quả quyết rít gào lao đi về phía cây đại thụ kia.

Tiếng nổ vang cũng dấy lên theo đó, chỗ chiến trường giữa Thanh Mộc và

Minh Phỉ xuất hiện cảm giác chồng chéo, phảng phất… Đó là một bọt khí được

tạo thành từ huyễn cảnh.

Bị trường thương xuyên qua, bọt khí tiếp tục vỡ vụn.

Cảm giác mục nát, khí tức tử vong, trong chớp mắt bọt khí kia vỡ ra, lan

tràn tinh không.

Cùng lúc đó, trong tinh không bị Hứa Thanh chém sụp đổ một đao, con mắt

hóa thành từng khối vụn rơi xuống, giờ phút này bỗng nhiên thay đổi hình thái,

lại có từng cụm từng cụm sương đen sinh ra từ bên trong, kịch độc và ô uế tràn

ngập, cuối cùng hội tụ thành bóng dáng mơ hồ của Minh Phỉ.

Nhìn chòng chọc vào Hứa Thanh.

“Làm sao ngươi phát hiện được!”

Âm thanh âm trầm, ẩn chứa sự oán độc vọng lại.

Hứa Thanh nói không sai, đây quả thật là một tuồng kịch, cũng là mánh

khoé bất đắc dĩ của Minh Phỉ ở nơi này!

Nó thực sự quá suy yếu. Năm đó dưới thần kiếp, nó thật sự đã sinh ra từ oán

khí của tiên giới này, cũng quả thật đã vào làm chủ Bắc Tuế giới này vào thời

khắc mấu chốt, ý đồ cắn nuốt Thanh Mộc Thiên đạo, từ đó để mình thu hoạch

được sức nghỉ lại.

Nhưng khác với những gì nó cho Hứa Thanh biết chính là, trận giao chiến

giữa Thanh Mộc Thiên đạo và nó không phải kéo dài cho đến nay, mà đã kết

thúc trước năm tháng vô tận.

Thanh Mộc, dùng đòn sát thủ đồng quy vu tận, đánh Minh Phỉ đến trọng

thương, còn chính hắn thì diệt vong.

Mà làm người bảo vệ Bắc Tuế, Thanh Mộc có thể bị Tiên Đế bổ nhiệm,

đương nhiên có chỗ phi phàm của hắn, cho nên đòn sát thủ của hắn quả thực

kinh người, cho dù không làm được đồng quy vu tận chân chính, thế nhưng đã

mang đến trọng thương và phong ấn khó mà khôi phục cho Minh Phỉ.

Sáng tạo của hắn không thể khỏi hết, chỉ có thể liên tục chuyển biến xấu.

Phong ấn càng ngăn cách hết thảy, làm Minh Phỉ như vào lồng giam, vĩnh

viễn mất khả năng rời đi.

Sau đó, bởi vì bên ngoài biến thành Thần vực, giống như lại dựng lên một

lồng giam bên ngoài lồng giam, triệt để cắt đứt hi vọng.

Mà trong thế giới không có sinh cơ, không có người ngoài đến, cũng không

có chất bổ sung, Minh Phỉ chỉ có thể suy yếu chờ đợi cái chết tới gần.

Nhưng nó không cam tâm, nó muốn rời khỏi, muốn trở lại đỉnh cao, nhưng

trong năm tháng vô tận trôi qua, sự suy yếu của nó đã lan tràn toàn thân, sự khô

héo cũng như thế.

Cho đến khi một điểm linh giác cuối cùng của nó sắp dập tắt, Hứa Thanh

đến nơi này.

Sự xuất hiện của Hứa Thanh cho Minh Phỉ hi vọng, nó coi trọng thân thể

của Hứa Thanh, thế nhưng nó bây giờ đã suy yếu đến cực hạn, không có năng

lực cưỡng ép cướp đoạt.

Cho nên, mới có thủ đoạn này.

Nó đã chế tạo ảo giác trong chớp mắt Hứa Thanh xuất hiện, làm Hứa Thanh

nhìn thấy hình ảnh giao chiến nó muốn để hắn nhìn thấy, sau đó lại dẫn hắn vào

một thế giới lá khô mục nát.

Ở nơi đó, nó lấy thân phận Thanh Mộc, trao đổi cùng Hứa Thanh, kể lại một

câu chuyện cũ nửa thật nửa giả.

Con mắt của nó, là làm cho Hứa Thanh tin tưởng đây hết thảy.

Còn nguyên thân Minh Phỉ Hứa Thanh chém giết trong huyễn cảnh này, dù

cũng là giả, nhưng độc ẩn chứa bên trong đó là chân thật.

Nó muốn để chậm rãi bị độc của mình xâm nhập Hứa Thanh trong lúc bất tri

bất giác này, khi giết chóc từng lần một.

Một khi nó thành công, như vậy nó có thể đến đoạt xá thân thể của Hứa

Thanh thông qua độc, từ đó thoát vây, rời khỏi nơi này, đạt được tự do.

Thế nhưng dù thế nào nó cũng không ngờ tới, độc của mình trước mặt đối

phương, lại có thể bị hóa giải trên trình độ nhất định, thậm chí càng làm cho nội

tâm nó chấn động, là đối phương lại đang nghiên cứu!

Nhất là, còn muốn đi nghiên cứu linh hồn của nó.

Nó lo lắng bại lộ, cho nên chỉ có thể liều hết thảy, hiện ra ngũ uế của Thần,

ý đồ dùng phương pháp này đoạt xá, nhưng nó tính nhầm một lần nữa rồi.

Ngũ uế của Thần cũng bị hóa giải.

Nhưng thủ đoạn của nó cũng không phải chỉ có những thứ này, nó còn có kế

sách cuối cùng, đó chính là để Hứa Thanh cho rằng mình đã thành công, như

vậy nó có thể tặng cho con mắt bày tỏ cảm tạ.

Chỉ cần Hứa Thanh dung nhập con mắt, cũng sẽ bị nó đoạt xá giống vậy.

Thế nhưng… Một đao sạch sẽ mà nhanh gọn kia của Hứa Thanh, chặt đứt

hết thảy.

“Ngươi, phát hiện ra lúc nào!”

Âm thanh của Minh Phỉ ẩn chứa sự cố chấp, vang vọng một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận