Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2102: Hành trình Liêu Huyền của ba người rưỡi (2)

Bây giờ sau khi hình thành, nàng phóng thẳng đến khúc ruột kia.

Hứa Thanh nhìn một cảnh này, vẫn chưa tương trợ, mà trong lòng hơi động,

bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thanh niên họ Phong.

Lần xem xét này, hắn nhìn thấy một vệt tham lam xẹt qua từ trong mắt thanh

niên họ Phong.

Mà Hứa Thanh đột nhiên quay đầu, khiến sắc mặt thanh niên họ Phong kia

trầm xuống.

Hứa Thanh bất động thanh sắc, thu hồi ánh mắt, đáy lòng suy nghĩ cân nhắc.

Toàn thân con khổng tước tám màu kia tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, trực tiếp tới

gần khúc ruột quái dị, trực tiếp xé rách nó, rồi mới trở về trong thân thể Lan

Dao.

Bóng dáng Lan Dao dừng lại, nàng quay người, như cười như không mà

nhìn Hứa Thanh và thanh niên họ Phong, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân

Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.

“Tiếp theo, đến lượt ngươi.”

Lan Dao vừa nói ra lời này, ánh mắt thanh niên họ Phong cũng rơi vào trên

người Hứa Thanh.

Hứa Thanh dù có sức chiến đấu kinh người, nhưng bị hai vị Uẩn Thần này

nhìn chằm chằm, nhất là bây giờ Đội trưởng còn ở trong tay đối phương, lại bắt

đầu co rúm hai chân, một cảnh này...

Nhìn thế nào, hắn đều bị động.

Thế là Hứa Thanh không nói quá nhiều, thân thể lóe lên, đi thẳng đến phía

dưới, xé gió lướt qua Lan Dao, bay nhanh đến chỗ sâu trong hố này.

Đại Huyền Thiên giáp, lấp lánh ánh hào quang trên người hắn, lực lượng

của thân thể Thần linh lan tràn, Tổ Vu giáp cũng bao trùm, lại thêm chín cái đèn

lồng bay xung quanh.

Phối hợp với mái tóc dài, một bộ áo xanh, khiến cho Hứa Thanh giờ khắc

này, khí thế phi phàm.

Đồng thời, hắn còn phất tay, vô số quỷ ngô xuất hiện, đi đầu dò đường ở

phía trước hắn.

Lan Dao thấy thế, trong mắt lộ ra một vệt thần thái, mà thanh niên họ Phong

nhìn những quỷ ngô kia, ánh mắt càng âm trầm hơn, nhưng cuối cùng cũng

không mở miệng nói chút gì.

Cứ như vậy, dưới sự dò đường của Hứa Thanh, ba người tiến về chỗ sâu

trong hố này.

Hứa Thanh hành động không chậm, cũng không còn không ra sức như trước

đó nữa, cho nên trên phương diện tốc độ, bọn họ cũng không xê xích nhiều lắm

so với lúc thanh niên họ Phong và Lan Dao mở đường trước đó.

Trên đường có lẽ là Hứa Thanh may mắn, cũng có lẽ là do khí tức của

khổng tước tám màu chấn nhiếp còn ảnh hưởng, nên không gặp được trở ngại.

Sau khi lại trôi qua một nén hương, cuối cùng bọn họ cũng đi tới dưới đáy hố

sâu.

Nơi đây bất ngờ cũng là một hang đất.

Nhưng so bên ngoài thì nhỏ hơn một chút, vật kiến trúc cũng là như vậy, ít

đi rất nhiều, chỉ có chín tòa tháp cao là rõ ràng nhất.

Bọn chúng được bảo tồn tương đối trọn vẹn, trên nó có khắc ấn phù cổ xưa,

có thể tưởng tượng ở thời điểm đỉnh cao, những ấn ký phù văn này hẳn là sẽ lấp

lánh, chín tháp cũng có hình thành cấm chế tương ứng.

Chẳng qua hiện nay năm tháng trôi qua, lại thêm dị chất xâm nhập, đã

không có bất cứ cảm giác linh hoạt nào.

Mà kiến trúc nơi đây tuy ít, nhưng sợi rễ khô héo lại càng dày đặc hơn, rậm

rạp chằng chịt bao trùm bát phương, cho dù là mặt đất hay tường hang, chúng

tràn đầy khắp nơi.

Thậm chí trên những tháp cao kia, cũng đều bị sợi rễ khô héo quấn quanh.

Nhưng Hứa Thanh đến, dường như đã đưa khí tức bên ngoài vào theo, phá

vỡ sự bình tĩnh của nơi này, cũng dẫn đến một vài biến hóa kỳ dị.

Biến hóa đầu tiên, là những sợi rễ kia, có một vài sợi tự động biến thành tro

bụi...

Ngay sau đó, những tro bụi kia vẫn chưa tiêu tan, mà hội tụ vào một chỗ

dưới ánh mắt Hứa Thanh, rồi hình thành từng đứa trẻ đen thui.

Những đứa trẻ này thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi, số lượng chừng hơn mấy

trăm, sau khi xuất hiện, mỗi đứa nằm nhoài trên sợi rễ khô héo vẫn chưa tiêu

tan, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú về phía Hứa Thanh, nét mặt mang vẻ

tham lam và đói khát.

Tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh, sau đó phía trên truyền đến

tiếng rít, bóng dáng Lan Dao và thanh niên họ Phong xuất hiện ở nơi này.

Ánh mắt hai người quét qua tứ phương, rồi rơi vào trên thân những đứa trẻ

quỷ dị kia, nhưng đều chưa động thủ.

Hứa Thanh đương nhiên hiểu được, bọn họ đang chờ mình xuất thủ.

Mà lai lịch của những đứa trẻ này... Hứa Thanh, thân là tu sĩ bản thổ của đại

lục Vọng Cổ, đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra là loại quỷ dị được hình thành sau

khi bị khí tức Thần linh xâm nhập, dung hợp cùng âm hồn mà dị biến kia.

Loại quỷ dị này, rất khó chơi, khó lòng phòng bị đối với người bên ngoài,

nhưng đối với Hứa Thanh, hắn đã giết quá nhiều.

Biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó chúng nó, chính là Tiểu Ảnh.

Tuy nhiên, Tiểu Ảnh, dù trước đó hắn có sử dụng, nhưng chỉ lộ ra năng lực

nhập vào thân, đối với Phong và Lan phía sau, sự tồn tại của nó coi như là bên

ngoài toàn tri.

Kể từ đó, Hứa Thanh cũng không muốn bại lộ sớm.

Thế là hắn vẫn chưa lựa chọn vận dụng Tiểu Ảnh, mà là để những quỷ ngô

kia canh giữ ở sau người, đề phòng tập kích bất ngờ đến từ thanh niên họ Phong

và Lan Dao.

Làm xong những việc này, đáy lòng của hắn hiện ra vẻ tham lam xẹt qua

trong mắt thanh niên họ Phong trước đó.

Lại nghĩ tới dáng vẻ Lan Dao và đối phương đề phòng lẫn nhau suốt một

đường này.

“Dù năng lực của cái bóng không thể lộ ra quá nhiều nhanh như vậy,

nhưng... Chính ta cần phải thể hiện ra, có lẽ sẽ có tác dụng khác ở đây...”

Hứa Thanh vừa trầm suy nghĩ, thân thể vừa tiến về phía trước một bước,

ngay khi rơi xuống, những đứa trẻ màu đen nằm nhoài trên bộ rễ khô héo kia,

đột nhiên vỡ ra cái miệng lớn khoa trương, phát ra tiếng gào thét bén nhọn chấn

nhiếp linh hồn, bỗng nhiên đánh tới Hứa Thanh.

Gần như trong nháy mắt bọn chúng tới gần, trong thân thể sợi hồn Hứa

Thanh ầm ầm bùng nổ ra ngoài, trong chớp mắt một ngàn vạn sợi hồn bắn ra,

lấy Hứa Thanh làm trung tâm, đâm xuyên thấy khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận