Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1998: Quân lâm (3)

Giờ phút này, mỗi một người trong bọn họ, đều run rẩy toàn thân, không

cách nào tin, đầu óc càng trống rỗng.

Thực sự là loại chuyện này vượt qua nhận tri của bọn họ, đã đạt tới trình độ

gần như thần thoại.

Nơi xa, còn có hai tu sĩ cách nhau ngàn trượng, đang đối đầu.

Bọn họ chính là Tịch Đông Tử và Phàm Thế Song.

Sắc mặt hai người bây giờ đều tái mét như nhau, tâm thần dấy lên kinh đào

hải lãng chưa bao giờ có. Bọn họ cùng nhau quay đầu, ngóng nhìn vị trí của

Hứa Thanh.

Giờ phút này trong mảnh đất Quỷ Xa rải rác này, số lượng tu sĩ tồn tại có

trên trăm. Trong đó mỗi một người đều có thủ đoạn của mình, có rất nhiều công

pháp dựa vào, cũng có rất nhiều ngoại vật dựa vào.

Vả lại, bản thân bọn họ cũng là người nổi bật trong cùng thế hệ, cho nên

mới có thể trổ hết tài năng từ trong đám người, ẩn nấp ở chỗ này đến nay, chờ

đợi cơ hội thu hoạch được con non Quỷ Xa.

Nếu Hứa Thanh không xuất hiện, trong bọn họ dù sẽ có kẻ chết người bị

thương, thế nhưng nhất định có người có thể thành công lấy được Quỷ Xa.

Nhưng hôm nay... Hứa Thanh đến. Chỉ một câu, tất cả Quỷ Xa mà bọn họ

khát vọng đều bay ra ngoài.

Hắn vung tay lên, tựa như bỗng nhiên kéo ra màn cửa trong phòng tối, khiến

cho tất cả mọi người ẩn nấp bị bại lộ hết.

Thậm chí hình dung này cũng không quá thỏa đáng. Nói một cách chuẩn

xác, là Hứa Thanh vung tay lên, không chỉ kéo ra màn cửa, mà là phòng ốc

nháy mắt tự động phá giải, mỗi phần lại còn mọc chân tự rời xa.

Sự kinh hãi một cảnh này mang đến, khiến cho đáy lòng tất cả tu sĩ Viêm

Nguyệt nơi này, đều cuồn cuộn Thiên Lôi, cực kỳ chấn động.

Sự thông thấu ngay lập tức, từ tối đến sáng trong chốc lát khiến mỗi người

trong bọn họ đều thở dồn dập.

Mà Tịch Đông Tử là người rung động mãnh liệt nhất. Trước đó, sau khi phát

hiện ra ngọn nguồn của biến cố Sơn Hải là Cửu Lê, đáy lòng hắn vốn có suy

đoán đối với Hứa Thanh.

Hắn cũng từng nghĩ, Hứa Thanh khả năng không chết, cũng từng nghĩ có lẽ

tương lai còn sẽ gặp phải, nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không dự đoán được,

lần gặp gỡ tiếp theo của hai bên lại xuất hiện bằng loại phương thức không thể

tưởng tượng nổi này.

Nhìn trên trăm Quỷ Xa quỳ xuống như gặp quân vương phương xa, nhìn ba

bóng dáng Quỷ Xa to lớn cổ xưa lại kinh khủng trên trời kia, thân thể Tịch

Đông Tử hiếm thấy run rẩy một chút.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ầm ầm bùng nổ trong tâm thần hắn.

Phàm Thế Song cách hắn khoảng ngàn trượng cũng như vậy. Hắn vốn đang

giằng co với Tịch Đông Tử, nhưng giờ phút này, sau khi tận mắt nhìn thấy hết

thảy chuyện này, sóng lớn kinh thiên nổi lên trong tâm thần hắn.

Trong thời gian ngắn, mọi người đều bị một cảnh này làm cho khiếp sợ,

không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ có Hứa Thanh, đứng bên ngoài mảnh rừng rậm rải rác này, ánh mắt vẫn

chưa lập tức đặt trên người Tịch Đông Tử ở phương xa, mà là ngẩng đầu lên,

nhìn về phía ba con Quỷ Xa Uẩn Thần trên trời kia.

Ba con này, đều không giống tất cả hung thú hắn gặp suốt một đường tới

đây.

Bọn chúng không kêu rên, cũng không bày ra hình dáng quỳ xuống, mà

ngóng nhìn mình từ trên không trung, trong đó mơ hồ còn ẩn chứa một chút

nghi hoặc và dò xét.

“Hung thú Sơn Hải đại vực, sau khi đạt tới Uẩn Thần, có lẽ... Sẽ thức tỉnh

một chút ký ức ẩn giấu trong huyết mạch.”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ. Chỉ có đáp án này, mới có thể giải thích

ánh mắt của ba con Quỷ Xa Uẩn Thần này.

Ánh mắt này, cũng làm cho Hứa Thanh hiểu được, khí tức Cửu Lê của mình

cực hạn ở đâu.

“Trừ phi có thể chân chính bày ra hình thái Tổ Vu, nếu không, muốn điều

khiển hung thú Uẩn Thần, ta còn không làm được.”

Hứa Thanh suy tư trong lòng, ánh mắt cũng thu hồi theo đó, khẽ quét qua

trên người tu sĩ bị lộ ra bóng dáng trong rừng rậm, cuối cùng ngóng nhìn về

phía Tịch Đông Tử.

Bọn họ cách rất xa, đối với kẻ phàm tục, là hai bên nhìn không thấy nhau.

Nhưng thân là tu sĩ, sức chiến đấu và tu vi lại đều đạt tới loại cấp bậc này,

thì chỉ cần không phải khoảng cách quá xa, dưới sự tăng cường của thần thức

dung nhập bản năng, là có thể cảm giác và ngóng nhìn lẫn nhau.

Trong ánh nhìn chăm chú này, cảm giác nguy cơ trong lòng Tịch Đông Tử

lại dâng lên lần nữa. Hứa Thanh nâng bước chân, đi về phía trước một bước.

Một bước này hạ xuống, thân thể hắn truyền đến âm thanh Thiên Lôi, vô số

sợi hồn màu đỏ bùng nổ ra từ trong cơ thể hắn, xoay quanh bốn phía hình thành

gió bão màu máu, lại nhanh chóng dung hợp, hình thành hình thái thần linh.

Trực tiếp chính là tầng thứ tư, hình thái Xích Mẫu, cũng gọi Tử Chủ!

Nó cao trăm trượng, huyết nhục lông vũ màu tím trên dưới toàn thân, sau

lưng càng có đôi cánh khổng lồ, từng hồi âm thanh thì thầm tràn ra trong thân

thể hắn, vang vọng bát phương.

Phía sau hắn là một vầng Tử Nguyệt chậm rãi dâng lên, đếm không hết bóng

dáng trên đó đang cúng bái.

Phía trước hắn là một Nhật Quỹ to lớn, kim đồng hồ đang chuyển động,

hình thành lực lượng thời gian, vặn vẹo hư vô, làm mờ đi hết thảy.

Dưới thân thể của hắn là một tòa đài sen khổng lồ, mỗi một phiến lá sen đều

đại biểu cho một loại năng lực của Hứa Thanh.

Bọn chúng hình thành xúc tu màu tím lan tràn bát phương, giống như một

đóa hoa Bỉ Ngạn màu tím, nhìn thấy mà giật mình.

Ý vị Thần linh giáng lâm thiên địa, dẫn đến linh hồn của không ít tu sĩ lay

động, cho dù là những con thú Quỷ Xa kia cũng đều hơi xao động, ba con trên

trời càng tràn ra uy áp toàn thân.

Nhưng Hứa Thanh không để ý đến, dùng loại hình thái thần linh kinh khủng

này đi ra bước thứ hai.

Khoảnh khắc đặt chân xuống, chín cái đèn lồng huyết nhục, thoáng chốc

bay ra từ trong cơ thể hắn, xoay quanh bốn phía, trên đó hình thành chín đầu

của Cửu Lê. Chúng khí thế kinh thiên, truyền ra gào thét, đồng thời cũng nhanh

chóng tuôn về phía Hứa Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận