Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 8
Lục Thời Hoan cắn răng xoay người, đem chiếc nhẫn cầu hôn Ôn Thời Ý đưa cho cô đập lên mặt anh, cười đến châm chọc lại lạnh lẽo: "Tôi mệt rồi, chia tay đi.”
"Từ nay về sau anh thích hôn ai thì hôn.”
Cô một bộ không thèm để ý, giống như việc chia tay với Ôn Thời Ý là một chuyện nhỏ.
Nhưng lực đạo Lục Thời Hoan đập nhẫn lên mặt người đàn ông lại không hề nhẹ.
Góc cạnh kim cương trên nhẫn, làm tổn thương da ở vị trí xương gò má của Ôn Thời Ý và chảy máu.
Vết thương bỏng rát, đau nhói trong gió đêm, nhưng thứ khiến Ôn Thời Ý nhận thấy được đau đớn lại là những lời mà Lục Thời Hoan vừa nói ra khỏi miệng.
“... Em có ý gì?" Ôn Thời Ý nhíu mày, dường như không tin những lời đó là từ miệng Lục Thời Hoan nói ra.
Chiếc nhẫn kim cương lướt qua má anh ta, không biết rơi vào đâu.
Hai người bọn họ ai cũng không có ý tìm nhẫn, mà chỉ nhìn nhau, ở giữa giống như có một sợi dây kéo vô hình, hai người mỗi người một đầu, làm cho nó căng thẳng và tranh đấu với nhau.
Cuối cùng là Lục Thời Hoan buông tay trước, giọng điệu như cười mà không phải cười: "Ý trên mặt chữ.”
"Nếu anh nghe không hiểu, hãy quay lại hỏi Cao Minh Nguyệt.”
"Hãy để cô ta giải thích với anh.”
Ánh mắt Lục Thời Hoan dứt khoát, sau khi thu lại nụ cười, lại nhìn Ôn Thời Ý thật sâu, rồi cô xoay người nhấc làn váy lên dọc theo bậc thang rời đi.
Lúc cô xoay người vừa vặn mây đen che trăng, thần sắc Lục Thời Hoan cũng ảm đạm theo lãnh nguyệt ngân hoa.
Lúc xuống bậc thang, động tác của cô rất chậm chạp, sợ bị nước mắt làm mờ tầm mắt, mình sẽ giẫm lên không trung, ở trước mặt Ôn Thời Ý cả người chật vật.
Những lời đả thương đối phương một nghìn mất tám trăm, là lời vô tình nhất mà Lục Thời Hoan từng nói với Ôn Thời Ý từ khi sống đến nay.
Phàm là sự việc xảy ra trước tiên chú ý tới cô, người giải thích với cô là Ôn Thời Ý chứ không phải Quan Định Thành, Lục Thời Hoan cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Cô chịu đựng khuất nhục cùng bi thương, dưới ánh mắt lăng trì của mọi người đứng ở cửa phòng, chỉ vì chờ anh đứng dậy...
Nhưng Ôn Thời Ý trước sau vẫn không đứng dậy, anh chỉ hốt hoảng nhìn cô mà thôi.
-
Trong lòng Lục Thời Hoan rất rối loạn.
Sau khi nhấc làn váy bước xuống bậc thang dài, hai tay cô cuối cùng cũng giải phóng được sức lực trong cơn run rẩy.
Khí lực cả người giống như bị rút cạn, Lục Thời Hoan cắn cánh môi nhắm mắt lại, đem hai giọt nước mắt cuối cùng bỏ ra viền mắt, sau đó bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Bóng dáng cô dưới bóng đêm mây đen che trăng, giữa ánh đèn đường mờ nhạt lúc sáng lúc tối, dần dần đi xa.
Ôn Thời Ý trên bậc thềm chỉ bình tĩnh nhìn, yên lặng chờ Lục Thời Hoan quay đầu lại.
Anh ta không tin Lục Thời Hoan sẽ thật sự chia tay với anh ta, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, sau khi bọn họ ở bên nhau, anh ta đối xử với cô tốt như vậy.
Lục Thời Hoan làm sao có thể nỡ chia tay với anh ta chứ?
Anh ta nhìn Lục Thời Hoan ma xát xuống bậc thang, nhìn cô đi càng ngày càng xa... cuối cùng khi sắp không nhìn thấy nữa, Ôn Thời Ý cũng hoảng hốt rồi.
Bàn tay siết chặt bên chân có dấu hiệu buông lỏng.
Chân của Ôn Thời Ý cũng buông lỏng theo, có khuynh hướng di chuyển xuống bậc thang, nhưng lại bị một tiếng gọi gấp của Quan Định Thành thành công ngăn cản.
"Thời Hoan đâu? Anh không đuổi kịp cô ấy sao?”
Vẻ mặt Quan Định Thành lo lắng như vừa mới đuổi theo từ bên trong ra, anh ta nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Ôn Thời Ý bị gọi lại sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn con đường vắng vẻ không người phía trước, cuối cùng anh ta thu chân về.
"Cô ấy nói cô ấy mệt mỏi, muốn chia tay với tôi." Giọng nam trầm thấp, không hề tùy ý bướng bỉnh như ngày thường.
Quan Định Thành nhìn thấy chiếc nhẫn rơi trên bồn hoa bên kia, thay Ôn Thời Ý nhặt về, đưa cho anh ta: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đoán Thời Hoan cô ấy chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp nhận được chuyện cậu và Cao Minh Nguyệt hôn nhau.”
"Cậu đã giải thích cho cô ấy chưa?"
"Rồi.”
"Cô ấy vẫn còn tức giận sao?"
"Ừ.”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215: Hoàn Chính Văn
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Hoàn Toàn Văn