Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 4
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Ôn Thời Ý bị ảnh hưởng bởi men rượu, tâm trạng dâng cao, nói cũng nhiều hơn.
Trên đường đến câu lạc bộ âm nhạc, anh ta vừa nói vừa cười với nữ nghệ sĩ Cao Minh Nguyệt cùng công ty, lời nói cử chỉ so với ngày thường càng thoải mở hơn một chút, hai người cùng khung hình đặc biệt hài hòa.
Người đại diện Quan Định Thành ở một bên nhìn, trong lòng tính toán tiền đồ tốt đẹp của Ôn Thời Ý khi anh ta gặp Cao Minh Nguyệt.
Cao Minh Nguyệt là thiên kim của tổng giám đốc công ty điện ảnh Minh Nguyệt, cũng là sinh viên năm thứ ba chuyên ngành diễn viên của đại học Miên Thành, lại càng là học muội của Ôn Thời Ý.
Ở trường, Cao Minh Nguyệt thường nhìn Ôn Thời Ý với ánh mắt khác, ái mộ đã lâu.
Ngay cả Ôn Thời Ý ký hợp đồng với điện ảnh Minh Nguyệt, cũng là do Cao Minh Nguyệt giới thiệu.
Thân là người đại diện và anh em tốt của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành cho rằng Cao Minh Nguyệt thích hợp với Ôn Thời Ý hơn Lục Thời Hoan.
Chính là nói đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Ôn Thời Ý lăn lộn trong giới giải trí, hoàn toàn khác với phong cách ngành giáo viên mà Lục Thời Hoan làm.
Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, giống như nhạc rock phương Tây va chạm với nhạc cổ điển Trung Quốc, hoàn toàn không hợp, căn bản không có khả năng viết ra một khúc nhạc tuyệt vời.
Ôn Thời Ý là người mới trong giới giải trí, không có bối cảnh hậu trường, không có thiên phú diễn xuất, cũng chỉ có Cao Minh Nguyệt, tương lai của anh ta mới có thể sáng sủa bằng phẳng.
Mà Quan Định Thành và anh ta có chung một lợi ích, cho nên anh ta không thể không nhìn xa trông rộng, vì bản thân cùng Ôn Thời Ý mưu tính một tương lai lâu dài và tươi sáng hơn.
Bước đầu tiên trong tương lai tươi sáng chính là phải đá văng chướng ngại vật Lục Thời Hoan ra khỏi, cho nên sau khi Quan Định Thành biết hôm nay Lục Thời Hoan trở về Miên Thành, anh ta đã cố ý giấu hành trình của cô với Ôn Thời Ý.
Khi Lục Thời Hoan gọi điện lần nữa, anh ta đã chỉ đường cho cô đến Shangri-La, để thực hiện một loạt kế hoạch sau này.
Tuy nói kế hoạch hơi tiểu nhân hèn hạ một chút, đối với Lục Thời Hoan cũng đủ tàn nhẫn, nhưng Quan Định Thành tin tưởng quyết định của mình là chính xác.
Tương lai, bất kể là Ôn Thời Ý hay Lục Thời Hoan, nhất định đều sẽ cảm kích anh ta.
Dù sao hai người bọn họ căn bản không phải là người trên cùng một con đường, thay vì dây dưa lẫn nhau trong thời gian dài, vậy không bằng sớm ngày có được một cơ hội, nhận thức rõ hiện thực.
-
Đến câu lạc bộ âm nhạc Shangri-La, Ôn Thời Ý cảm giác rượu dâng lên, đầu óc vô cùng choáng váng.
Sau khi vào phòng riêng, anh ta tựa vào góc ghế sofa ngủ gật.
Những người khác tụ tập với nhau để chơi trò chơi Đại Mạo Hiểm.
Trong phòng vô cùng ầm ĩ, đầu óc Ôn Thời Ý ong ong còn có chút đau.
Nỗi đau khiến anh ta nhớ tới một chuyện quan trọng, hôm nay anh ta còn chưa nói chuyện điện thoại với Lục Thời Hoan.
Ngày thường cũng là nha đầu kia gọi cho anh ta sau khi anh hết bận rộn, có lẽ là do uống rượu, các loại cảm xúc đều bị rượu phóng đại, làm cho anh ta cũng nhớ Lục Thời Hoan như vậy.
Vì thế Ôn Thời Ý vén mí mắt lên, đứng dậy đi tìm người đại diện lấy điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lục Thời Hoan.
Kết quả vừa mới đi qua, nhà sản xuất đã nắm lấy tay anh ta, muốn kéo anh ta ngồi xuống cùng nhau chơi trò chơi.
Ôn Thời Ý lảo đảo từ chối và ngã về phía Cao Minh Nguyệt ở một bên.
Thân hình cao lớn của anh ta áp đảo người khác, đôi môi mỏng suýt nữa dán lên mặt đối phương.
Sau khi ổn định trọng tâm, Ôn Thời Ý khẽ nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người phụ nữ, tay vịn bả vai cô ta muốn dời đi.
Người phụ nữ nhút nhát rũ mắt xuống, khẽ cắn cánh môi, quan tâm đến anh ta: "Học trưởng..."
"Anh không sao chứ?”
Cao Minh Nguyệt mặc một chiếc váy dệt kim vai mỏng màu đen, bị người đàn ông đụng phải da thịt, trong giọng nói của cô ta có chút mềm mại.
Ôn Thời Ý bởi vậy hoàn hồn, anh ta vội vàng ngồi thẳng người, kéo dài khoảng cách với cô ta.
Trong lúc nhất thời đã quên mục đích ban đầu, chuyện gọi điện thoại cho Lục Thời Hoan ngược lại bị anh ta bỏ lại phía sau.
Thuận theo ý của nhà sản xuất, Ôn Thời Ý gia nhập trò chơi Đại Mạo Hiểm.
Chơi hai vòng, anh ta theo sát Quan Định Thành trở thành người bị phạt.
Khi lựa chọn lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm, Ôn Thời Ý không chút do dự, trực tiếp chọn đại mạo hiểm.
Dù sao trong giới giải trí, lời thật lòng cũng không thể tùy tiện nói với người khác.
Ví dụ như mối tình ngầm giữa anh và Lục Thời Hoan.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215: Hoàn Chính Văn
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Hoàn Toàn Văn