Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 22
Cho nên ngày hôm đó của Lục Thời Hoan trôi qua tương đối thoải mái, cả ngày đại khái tiếp đãi hơn mười người dân.
Trong đó có bảy tám người dân đến tặng cờ thưởng cho lính cứu hỏa, ngoài ra còn có mấy vị chỉ đích danh muốn gặp Ôn Cẩm Hàn, để đưa đồ cho anh.
Thấy mấy vị quần chúng muốn gặp Ôn Cẩm Hàn đều là nữ, từ quý bà sáu bảy mươi tuổi, xuống đến tiểu học sinh mười một mười hai tuổi.
Giỏ trái cây, hoa, bút... Quà tặng đủ loại kiểu dáng, đều muốn tự tay giao cho Ôn Cẩm Hàn.
Lục Thời Hoan khuyên can mãi, mới tiễn được người đi, lễ vật để lại, giúp bọn họ chuyển cho Ôn Cẩm Hàn.
Trong đó một hai cô gái xinh đẹp, còn từng nói với Lục Thời Hoan về tình hình gặp mặt của các cô với Ôn Cẩm Hàn.
Một người là nữ sinh viên đại học được Ôn Cẩm Hàn cứu khỏi đám cháy, một người là trong nhà có con rơi bay vào sau đó gọi 119, Ôn Cẩm Hàn dẫn người đi qua giải quyết phiền phức cho cô ấy và cô ấy đã nhất kiến chung tình với anh.
Theo lời các cô nói, Ôn Cẩm Hàn là một trong những lính cứu hỏa nổi tiếng nhất của tổng đội phòng cháy chữa cháy, trước đó còn phối hợp với đội chụp áp phích tuyên truyền, trong thành phố Dung Thành những cô gái trẻ đã được anh giúp đỡ, cảm ơn anh và thích anh cũng không ít.
Các cô ấy nói tới mặt mày hớn hở, Lục Thời Hoan cầm một ly nước đun sôi ngồi trên ghế lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cô phụ họa vài câu, khen ngợi giá trị nhan sắc Ôn Cẩm Hàn.
Cứ như vậy cùng nhau tán gẫu cả buổi sáng, nhận thức của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn lại tiến thêm một bước.
Ví dụ như anh còn được các cô gái yêu thích, bất kể là diện mạo hay nghề nghiệp, đều rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của các cô gái.
Vậy tại sao anh không có bạn gái?
Lục Thời Hoan không hiểu rõ, nhưng buổi trưa ăn cơm ở căng tin, cô may mắn được ngồi cùng bàn với các thành viên của tiểu đội Ôn Cẩm Hàn.
Nhưng cô lại nghe một đội viên tên là Chúc Khiêm nói, trong lòng Ôn Cẩm Hàn có bạch nguyệt quang, ngoại trừ bạch nguyệt quang ra, ai cũng không lọt vào mắt anh.
"Trên đời này người đàn ông một lòng một dạ như đội trưởng chúng ta thật sự là không nhiều lắm.”
Chúc Khiêm cảm khái, sau đó lại hỏi Lục Thời Hoan: "Không phải từ nhỏ cô đã lớn lên cùng đội trưởng sao? Cô có biết bạch nguyệt quang kia của anh ấy rốt cuộc trông như thế nào không?”
Lục Thời Hoan đang gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình động tác dừng lại, quay đầu nhìn Chúc Khiêm, lắc đầu nói: "Tôi không biết.”
"Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua chuyện này.”
Chúc Khiêm thấy mặt cô chân thành không giống như là nói dối, chợt cảm thấy không thú vị: "Miệng đội trưởng thật là kín đáo, thậm chí ngay cả tiểu thanh mai như cô cũng không nói.”
"Cũng không biết bạch nguyệt quang như thế nào, có thể để cho đội trưởng của chúng tôi vì cô ấy mà thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy.”
Lục Thời Hoan cười cười không nói tiếp.
Nhưng Chúc Khiêm nói cô là tiểu thanh mai của Ôn Cẩm Hàn, xưng hô này lại làm cho sắc mặt cô nhuộm đỏ vài phần, có chút dấu hiệu nóng lên.
Cô luôn cảm thấy xưng hô "Tiểu Thanh Mai" này, có chút thân mật ái muội, làm cho người ta thẹn thùng.
Lục Thời Hoan trầm mặc cũng không làm cho miệng Chúc Khiêm dừng lại.
Anh ấy còn đang lải nhải: "Các người nói với mị lực nhan sắc của đội trưởng, mà đến nay còn chưa có được bạch nguyệt quang, có phải là bạch nguyệt quang kia đã chết rồi hay không?”
Mấy thành viên khác trong nhóm ngồi cùng bàn cũng gật đầu, chỉ có Lục Thời Hoan, nói tiếp một câu: "Cũng có thể đối phương đã kết hôn.”
Cô cũng chỉ là thuận miệng nói, suy đoán lung tung, không có đáp án.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn dẫn đầu thành viên của tiểu đội, lại không ai biết như thế nào, cả đám đã bắt đầu bi thương thay Ôn Cẩm Hàn.
"Đội trưởng thật đáng thương.”
"Không có việc gì, trở về tôi sẽ giới thiệu em họ của tôi cho đội trưởng.”
"Giới thiệu cái rắm, đội trưởng lại không thích em họ của cậu.”
"Anh ấy thiếu chính là người khiến anh ấy động lòng, lại không thiếu người động lòng vì anh ấy.”
Lục Thời Hoan cảm thấy bọn họ nói chuyện rất thú vị, cô nhai kỹ chậm nuốt, khóe miệng trước sau hiện lên ý cười nhạt, cho đến khi giọng nói Ôn Cẩm Hàn từ đỉnh đầu cô rơi xuống.
"Các người rất nhàn rỗi phải không?" Giọng nam trầm thấp, không hiểu sao lại có loại lực uy hiếp, ngay cả Lục Thời Hoan cũng thu lại nụ cười, cẩn thận từng li từng tý.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215: Hoàn Chính Văn
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Hoàn Toàn Văn