Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 79
Thấy vậy, Giang Ngạn Thanh cũng buồn cười, vung tay gọi phục vụ: “Cho tôi một bát mì đi.”
Giang Lê Thanh nhướn mày nhìn anh ta, không nói chuyện, tiếp tục ăn mì.
Ngoài cửa sổ có gió đêm thổi qua, quán mì nhỏ nằm ở trong góc nhỏ của thành phố có khói lửa ấm áp, ánh đèn rực rỡ.
Cùng lúc này, Hoắc Bạch đang ở nông trường chăn heo cũng vụng trộm trở về nhà tìm điện thoại mà mình bị tịch thu.
Sợ vệ sĩ phụ trách trông coi phát hiện, Hoắc Bạch cố ý tiến vào chuồng bò thối hoắc, ngồi trong đó lén nhắn tin cho đám đàn em.
Có trời mới biết, mấy ngày nay anh ta trải qua cuộc sống không bằng heo chó.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, muỗi thì nhiều mà tín hiệu thì kém, ngày nào cũng dậy từ lúc gà gáy để chăn dê, chăn dê xong phai về cho heo ăn, buổi tối còn phải vệ sinh chuồng bò, thỉnh thoảng còn bị ngỗng lớn mổ cho mấy cái.
Ở nông trường này, ngay cả con ngỗng cũng bắt nạt anh ta!
Mệt mỏi, nóng nực, khổ cực, tất cả những thứ này anh ta đều có thể chịu đựng.
Nhưng Hoắc Bạch nghĩ mãi cũng không hiểu, sao mang tiếng là nông trường mà đồ ăn lại chán đến như vậy?
Ngày nào cũng ăn bánh bao, dưa muối, không thì lại là cháo trắng, trứng gà.
Đói thì không đói chết, ăn lại không đủ no.
Cứ như vậy thì anh ta không sống nổi nữa.
Hoắc Bạch cẩn thận nhìn xung quanh, xác định vệ sĩ sẽ không đến nơi này, vội vã kêu cứu mạng trong nhóm chat.
“Cố Tây, tôi sắp chết ở đây rồi, không đợi nổi thêm ngày nào nữa đâu! Ngày mai cậu có thể qua đón tôi không? Lúc vào thôn nhớ trốn cẩn thận. Mẹ kiếp, chú nhỏ của tôi tìm mấy tên lính đánh thuê bên Nga tới trông chừng tôi, phiền muốn chết!”
Cố Tây không đáp lại.
Cuối cùng vẫn là Triệu Minh gõ chữ.
Triệu Minh: “Cố Tây đi thành phố Lâm chữa tai rồi, không về được.”
Hoắc Bạch: “?”
Anh ta lại tag Vương Cường Cường: “Vương Cường Cường, có thể tới không? Đặt một chiếc xe cũng được?”
Triệu Minh lại đáp: “Hôm nay Vương Cường Cường bị Giang Lê Thanh báo cảnh sát bắt rồi. Bị giam ba tháng.”
Không phải chứ?
Sao lại bị bắt?
Hoắc Bạch ngẩn người, sau đó tiếp tục gõ chữ, ba chữ “vậy còn cậu” chưa kịp gõ ra, Triệu Minh đã chat lên trước.
“Em chuyển trường rồi.” Triệu Minh nói: “Anh Hoắc, không phải là anh em không đi theo anh, nhưng thật sự là không thể tiếp tục học ở Anh Hoa được nữa. Còn nữa, anh cũng đừng nghĩ đến Giang Nặc Nặc, thật ra cô ta mới là con gái nuôi của nhà họ Giang, tự sát không thành, bây giờ vẫn đang còn nằm ở bệnh viện. Nhìn tình huống này thì có lẽ nhà họ Giang đã quyết định từ bỏ cô ta rồi.”
Triệu Minh còn nói: “Tất cả anh em đều rất muốn được như anh đó. Anh đang ở nông trường, không tính là lao động cải tạo, mà gọi là tránh đầu sóng ngọn gió mới đúng. Bây giờ anh em người thì bị thương, người thì bị giam, người thì đi trốn, tự sát lại không thành… Chậc, nghe lời khuyên của em đi, anh cứ yên tâm đợi ở đó, đừng quay về vội. Giang Lê Thanh không phải người chúng ta có thể chọc đâu.”
Sau khi nhắn xong những lời này, thông báo Triệu Minh đã rời khỏi nhóm chat lập tức hiện lên.
Hoắc Bạch cầm điện thoại, mắt trợn tròn.
Không phải chứ?
Từ từ đã.
Anh ta không phải chỉ đi chăn trâu thôi sao?
Sao nhà cũng bị mất rồi?
Người thì bị thương, người thì bị giam, người thì đi trốn, tự sát lại không thành?
Giang Lê Thanh là Thanos phiên bản nữ à? Có năng lực như vậy sao?
Hoắc Bạch còn chưa kịp hoàn hồn, ánh sáng đèn pin đã chiếu vào chỗ anh ta.
Trong lòng anh ta hẫng một nhịp, rất nhanh, hai người Nga thân hình to con đã xuất hiện.
Bọn họ không nói hai lời, xách anh ta lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Hoắc Bạch giống như gà con, bị người ta tóm, không thể động đậy.
Anh ta đã chịu đủ cuộc sống kiểu này rồi, vừa giãy giụa vừa gào thét: “Buông ra! Mau gọi điện thoại cho chú nhỏ của tôi! Tôi muốn nói chuyện với chú nhỏ!”
Người Nga kia dùng tiếng anh không chuẩn nói một câu, lần này Hoắc Bạch nghe hiểu, anh ta nổi giận đùng đùng: “Mau cút đi! Ai thèm nửa đêm đi ăn vụng phân trâu?”
“Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”
“Chú nhỏ! Cháu sai rồi! Thả ra, tôi phải gọi điện thoại cho chú nhỏ!”
Tiếng gào thét vang vọng khắp nơi, đáng tiếc, thôn quê vắng vẻ, không ai đáp lại.
Danh sách chương
- Chương 1: Tao cần đàn ông để làm gì
- Chương 2
- Chương 3: So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?
- Chương 7
- Chương 8: Ai mà chẳng là con cháu của ông trời?
- Chương 9
- Chương 10: Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13: Người bạn đến từ hư vô hả?
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc
- Chương 17
- Chương 18: Thế giới này điên rồi!
- Chương 19
- Chương 20: Sự nghiệp mắng chửi người, bắt đầu!
- Chương 21
- Chương 22: Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi
- Chương 23
- Chương 24: Quả nhiên là làm bằng thủy tinh
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Tính là đầu hàng
- Chương 28
- Chương 29: Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32: Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó
- Chương 33
- Chương 34: Hoa quỳnh sớm nở tối tàn
- Chương 35
- Chương 36: Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi
- Chương 37
- Chương 38: Giang Lê Thanh, mày đánh thật à
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao
- Chương 44
- Chương 45: Cháu của chú bảo tôi gả cho chú
- Chương 46
- Chương 47: Xong đời! Cô bị phú bà bao nuôi rồi!
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52: Chuyện này phải bí mật tiến hành
- Chương 53
- Chương 54: Có anh trộm heo, đừng lo lắng
- Chương 55
- Chương 56: Nửa đêm trộm heo
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Cô gái này thật thú vị
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Cháu anh có lỗi với vợ chưa cưới, sao lần nào cũng là anh xử lý
- Chương 63
- Chương 64: Donate cho tôi 50 xu
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Giang Lê Thanh mới là em gái của anh
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt
- Chương 72
- Chương 73: Dập đầu bồi tội với Giang Nặc Nặc?
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77: Giang Lê Thanh là Thanos phiên bản nữ à?
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Ý của cô là… bảo Hoắc Nghiên chăn heo?
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Chờ sau này cha chết đi, anh sẽ giúp em ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Chú nhỏ này cũng khá là hẹp hòi
- Chương 88
- Chương 89: Quả nhiên cô vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Bạch
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Cô gi/ết Hoắc Bạch rồi à?
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Anh ta mới đi vắng có mấy ngày… sao lại thành người chết rồi?
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Là quà cho heo Tiểu Giang hay là cho tôi
- Chương 101
- Chương 102: Sao không nhờ bạn trai nhỏ của cháu giúp?
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Mày… mày đừng nói với tao là phải hôn nhé?
- Chương 106
- Chương 107: Anh ta bị Giang Lê Thanh mắng đến phát khóc!!!
- Chương 108
- Chương 109: Hoàn thành nhiệm vụ——Quấy rối Hoắc Bạch
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Cô là đứa ăn, cắp, mẹ, người, khác
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115: Bây giờ... Cô muốn đi gây chuyện
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Việc nam chính rảnh rỗi ngồi tù cũng chẳng sao cả nhỉ
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127: Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường
- Chương 128
- Chương 129: Em gái còn nhỏ, chú nhỏ vẫn nên...
- Chương 130
- Chương 131: Phải bắt thì bắt, phải kiện thì kiện thôi
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Bác sĩ nói cha bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại có thể bị liệt nửa người
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Chú mạnh mẽ
- Chương 142
- Chương 143: Dỗ cháu vui vẻ
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146: Chẳng lẽ em ở bên anh... Chỉ để anh giúp em học bổ túc
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: Giang Lê Thanh chính là kẻ gi/ết người
- Chương 150
- Chương 151: Hoắc Nghiên, tôi không còn là con nít nữa
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ cô trông giống như chú hề tự luyến vậy
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160: Chân tướng
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Đính hôn là không thể, cả đời này đều không thể đính hôn
- Chương 164
- Chương 165: Bọn trẻ bây giờ tinh ranh thật đấy
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168: Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171: Chúc cô may mắn
- Chương 172
- Chương 173: Giang Lê Thanh, sẽ mãi mãi tự do
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn chính văn
- Chương 176: Ngoại truyện 1: Tiểu Giang, tôi chỉ hơn cô bảy tuổi, không phải bảy mươi
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Ngoại truyện 2: Hình như cô… có chút thích anh rồi
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185: Ngoại truyện 3: Hoắc Nghiên, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?
- Chương 186
- Chương 187: Ngoại truyện 4: Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Ngoại truyện 5: Nếu anh không ghét em, anh có thể thử thích em không
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193: Ngoại truyện 6: Ý em là, hôn nhau không
- Chương 194
- Chương 195: Ngoại truyện 7: Chỉ được ngắm chứ có được ăn đâu
- Chương 196
- Chương 197: Ngoại truyện 8: Không còn cách nào khác, bạn gái hơi dính người
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Ngoại truyện 9: Anh cảm thấy... Chúng ta nên chậm rãi từng bước một
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Ngoại truyện 10: Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà
- Chương 204: Ngoại truyện 11: Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ
- Chương 205: Toàn Văn Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận