Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 14
Giang Lê Thanh sao có thể tiếp nhận được, nếu tiếp nhận lời xin lỗi này, cốt truyện sẽ sụp đổ mất.
Cô không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Thiếu nữ gầy gò, yếu đuối, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Vợ chồng họ Triệu ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó bà Triệu đi tới chỗ Giang Lê Thanh: “Tiểu Giang, đi với cô một chuyến.”
Giọng bà ta rất dịu dàng, trên mặt cũng không còn sự cao ngạo như lúc vừa gặp.
Lông mi Giang Lê Thanh khẽ rung lên, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
Bà Triệu dẫn cô đi thẳng vào trong phòng chứa đồ trang sức.
Căn phòng này trưng bày rất nhiều trang sức xa xỉ được với mức giá trên trời, được bà ta mua về từ phòng đấu giá, trong két sắt còn có sổ tiết kiệm và mấy đồ quý giá khác.
Bà Triệu tiện tay chọn mấy món trang sức hợp với thiếu nữ đưa cho Giang Lê Thanh, sau đó lại đặt một tấm thẻ vào tay cô: “Trong này có chút tiền, mật mã là sáu số 6, coi như bồi thường cho việc Tiểu Minh bắt nạt cháu. Còn về những món trang sức này… coi như là quà gặp mặt.”
Nói là “bồi thường”, thực ra là phí bịt miệng.
“Chút tiền” trong miệng bà ta, có lẽ cũng không dưới sáu chữ số.
Nhìn đi, không phải bọn họ đang dùng tiền nhục nhã nữ chính sao?
Giang Lê Thanh kìm chế sự kích động trong lòng, cô ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt ngây thơ bướng bỉnh, quyết không bị tiền tài mua chuộc: “Cô à, Triệu thiếu gia không bắt nạt cháu, nhìn dáng vẻ này của cháu mà xem, nhất định cậu ấy không coi trọng cháu đâu…”
Vừa nói, cô vừa cắn môi, nắm giữ hình tượng cô gái tự ti một cách rất chuẩn xác.
“Hơn nữa, những thứ này quá quý giá, cháu cũng không dám nhận…” Giang Lê Thanh thấp giọng nói: “Nếu như bị Nặc Nặc nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu lầm là cháu đi ăn trộm…”
Bà Triệu nghe vậy thì nheo mắt lại: “Nặc Nặc?”
“Vâng ạ.” Giang Lê Thanh gật đầu: “Trong bữa tiệc lần trước, người khác đưa tặng cháu món quà, Nặc Nặc nói với mẹ là cháu trộm, nhưng mà cháu không hề trộm…”
Nói xong, mũi cô đỏ lên, vô cùng tủi thân.
Giang Lê Thanh hiểu rõ đám người nhà giàu này rất xem thường một cô gái đến từ thôn quê hẻo lánh như cô.
Nhưng tự ti, nhạy cảm, nhát gan, yếu đuối… đều sẽ trở thành vũ khí của cô.
Triệu Minh theo đuổi Giang Nặc Nặc, mà bà Triệu cũng rất hài lòng về Giang Nặc Nặc.
Giang Nặc Nặc lợi dụng điểm này, mượn tay nhà họ Triệu nhằm vào cô không ít lần, chỉ tính những người “xuyên không” vào cơ thể cô, cứ 10 người thì có 4 người bại trong tay Triệu Minh.
Quá thảm…
Đã như vậy, vì sao cô lại không thể ra tay trước?
Giả bộ đáng thương, lấy lòng người lớn, mánh khóe này ai mà không biết?
Nghĩ như vậy, Giang Lê Thanh lại mở to đôi mắt ngấn lệ.
Gương mặt Giang Lê Thanh chỉ được tính là thanh tú, thứ rung động lòng người nhất chính là đôi mắt của cô.
Vừa đen vừa sáng, ánh mắt trong veo.
Lông mi vừa dài vừa dày, không uốn mà cong, vừa nhìn qua chỉ cảm thấy cô thuần khiết, nhưng nhìn lại sẽ thấy cô rất chân thành.
Bà Triệu không nghi ngờ gì, nhanh chóng đẩy đồ qua phía cô: “Không sao, cháu cứ cầm đi, nếu thật sự có hiểu lầm thì cô sẽ giúp cháu giải thích. Hơn nữa, những thứ này cũng chẳng đáng mấy đồng…” Dứt lời, bà ta hơi ngừng lại: “Cô chỉ hy vọng… cháu đừng nói chuyện này cho người khác, cháu và Tiểu Minh đều đang học cấp ba, truyền đi ảnh hưởng tới việc học, cũng không tốt cho thanh danh của hai đứa.”
Giang Lê Thanh hiểu chuyện gật đầu: “Cô yên tâm, cháu sẽ không nói ra đâu.” Cô thuận thế ôm đống đồ kia vào ngực, còn căn dặn: “Nhưng mà, đi xe máy nguy hiểm lắm ạ, về sau cô đừng để Triệu thiếu gia đi xe máy nữa.”
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt bà Triệu cũng có ba phần tình cảm chân thực: “Cháu đúng là cô bé ngoan. Quả thực cô chú không quản lý Triệu Minh gắt gao, cháu yên tâm, cô sẽ dạy dỗ lại nó, không để cháu bị ấm ức oan uổng đâu.”
Giang Lê Thanh gật đầu, cười ngọt ngào: “Cảm ơn cô ạ.”
Nụ cười của bà Triệu càng tươi hơn, cảm thấy đứa bé này rấ hiểu chuyện, chỉ là…
Bà ta dời mắt đi: “Tóc của cháu…”
Giang Lê Thanh lắc lắc đuôi ngựa màu đỏ, cúi đầu xuống, nét mặt khổ sở: “Cháu có một người bạn bị bệnh máu trắng, muốn trước khi trị xạ được nhuộm tóc một lần, cho nên cháu nhuộm cùng bạn ấy…”
Danh sách chương
- Chương 1: Tao cần đàn ông để làm gì
- Chương 2
- Chương 3: So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?
- Chương 7
- Chương 8: Ai mà chẳng là con cháu của ông trời?
- Chương 9
- Chương 10: Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13: Người bạn đến từ hư vô hả?
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc
- Chương 17
- Chương 18: Thế giới này điên rồi!
- Chương 19
- Chương 20: Sự nghiệp mắng chửi người, bắt đầu!
- Chương 21
- Chương 22: Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi
- Chương 23
- Chương 24: Quả nhiên là làm bằng thủy tinh
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Tính là đầu hàng
- Chương 28
- Chương 29: Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32: Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó
- Chương 33
- Chương 34: Hoa quỳnh sớm nở tối tàn
- Chương 35
- Chương 36: Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi
- Chương 37
- Chương 38: Giang Lê Thanh, mày đánh thật à
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao
- Chương 44
- Chương 45: Cháu của chú bảo tôi gả cho chú
- Chương 46
- Chương 47: Xong đời! Cô bị phú bà bao nuôi rồi!
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52: Chuyện này phải bí mật tiến hành
- Chương 53
- Chương 54: Có anh trộm heo, đừng lo lắng
- Chương 55
- Chương 56: Nửa đêm trộm heo
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Cô gái này thật thú vị
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Cháu anh có lỗi với vợ chưa cưới, sao lần nào cũng là anh xử lý
- Chương 63
- Chương 64: Donate cho tôi 50 xu
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Giang Lê Thanh mới là em gái của anh
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt
- Chương 72
- Chương 73: Dập đầu bồi tội với Giang Nặc Nặc?
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77: Giang Lê Thanh là Thanos phiên bản nữ à?
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Ý của cô là… bảo Hoắc Nghiên chăn heo?
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Chờ sau này cha chết đi, anh sẽ giúp em ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Chú nhỏ này cũng khá là hẹp hòi
- Chương 88
- Chương 89: Quả nhiên cô vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Bạch
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Cô gi/ết Hoắc Bạch rồi à?
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Anh ta mới đi vắng có mấy ngày… sao lại thành người chết rồi?
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Là quà cho heo Tiểu Giang hay là cho tôi
- Chương 101
- Chương 102: Sao không nhờ bạn trai nhỏ của cháu giúp?
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Mày… mày đừng nói với tao là phải hôn nhé?
- Chương 106
- Chương 107: Anh ta bị Giang Lê Thanh mắng đến phát khóc!!!
- Chương 108
- Chương 109: Hoàn thành nhiệm vụ——Quấy rối Hoắc Bạch
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Cô là đứa ăn, cắp, mẹ, người, khác
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115: Bây giờ... Cô muốn đi gây chuyện
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Việc nam chính rảnh rỗi ngồi tù cũng chẳng sao cả nhỉ
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127: Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường
- Chương 128
- Chương 129: Em gái còn nhỏ, chú nhỏ vẫn nên...
- Chương 130
- Chương 131: Phải bắt thì bắt, phải kiện thì kiện thôi
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Bác sĩ nói cha bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại có thể bị liệt nửa người
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Chú mạnh mẽ
- Chương 142
- Chương 143: Dỗ cháu vui vẻ
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146: Chẳng lẽ em ở bên anh... Chỉ để anh giúp em học bổ túc
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: Giang Lê Thanh chính là kẻ gi/ết người
- Chương 150
- Chương 151: Hoắc Nghiên, tôi không còn là con nít nữa
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ cô trông giống như chú hề tự luyến vậy
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160: Chân tướng
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Đính hôn là không thể, cả đời này đều không thể đính hôn
- Chương 164
- Chương 165: Bọn trẻ bây giờ tinh ranh thật đấy
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168: Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171: Chúc cô may mắn
- Chương 172
- Chương 173: Giang Lê Thanh, sẽ mãi mãi tự do
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn chính văn
- Chương 176: Ngoại truyện 1: Tiểu Giang, tôi chỉ hơn cô bảy tuổi, không phải bảy mươi
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Ngoại truyện 2: Hình như cô… có chút thích anh rồi
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185: Ngoại truyện 3: Hoắc Nghiên, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?
- Chương 186
- Chương 187: Ngoại truyện 4: Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Ngoại truyện 5: Nếu anh không ghét em, anh có thể thử thích em không
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193: Ngoại truyện 6: Ý em là, hôn nhau không
- Chương 194
- Chương 195: Ngoại truyện 7: Chỉ được ngắm chứ có được ăn đâu
- Chương 196
- Chương 197: Ngoại truyện 8: Không còn cách nào khác, bạn gái hơi dính người
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Ngoại truyện 9: Anh cảm thấy... Chúng ta nên chậm rãi từng bước một
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Ngoại truyện 10: Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà
- Chương 204: Ngoại truyện 11: Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ
- Chương 205: Toàn Văn Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận