Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 182
Đáng ghét!
Cô ấy phải đấu tranh với những người cao trên một mét sáu này mới được!!
Giang Lê Thanh trở về căn hộ, thức trắng đêm để hoàn thành một bản kế hoạch.
Cô gần như không ngủ, sau khi trời sáng liền nghĩ đến cách mở lời với Hoắc Nghiên, nhưng khi mở khung chat của hai người ra, Giang Lê Thanh lập tức im bặt.
[Hoắc Nghiên: Nghỉ ngơi cho khỏe, không được thức khuya.]
[Hoắc Nghiên: Bác sĩ nói hôm nay cô không đi khám sức khỏe à?]
[Hoắc Nghiên: Không được thức khuya.]
[Hoắc Nghiên: Mới ăn trưa lúc hai giờ?]
Sau khi Giang Lê Thanh xuất viện, gần như là không gặp Hoắc Nghiên nữa.
Anh ghi nhớ lời dặn của bác sĩ lúc xuất viện, mỗi ngày đều đúng giờ đúng giấc quan tâm cô, hoặc trực tiếp bảo người nấu cơm mang đến ký túc xá, nếu không thì cách ba, bốn ngày lại gửi đồ đến căn hộ; lúc đầu Giang Lê Thanh còn trả lời, sau thấy phiền quá, liền không thèm để ý nữa, thậm chí còn chặn không cho anh xem vòng bạn bè.
Tin nhắn cuối cùng của anh là một tuần trước.
Nhìn vào khung chat không có bất kỳ tin nhắn hồi âm nào, Giang Lê Thanh không khỏi suy nghĩ, bản thân có hơi quá đáng với Lão Hoắc không nhỉ.
Suy nghĩ một lúc, Giang Lê Thanh thử gửi một biểu tượng cảm xúc để dò hỏi.
[Giang Trong Chữ Giang: Chú! Chào buổi sáng! Tôi không thức khuya đâu nè~]
Không trả lời.
Giang Lê Thanh hơi ngượng.
Cô nhìn đồng hồ.
Tám giờ.
Bình thường, Hoắc Nghiên sẽ ăn sáng vào giờ này, nếu không trả lời... thì khả năng cao là tức giận thật rồi.
Cô cũng không quan tâm đến những chuyện khác, sau khi sửa soạn đơn giản, liền vội vã đến siêu thị mua một ít nguyên liệu, tự tay nấu một bữa trưa thịnh soạn, lái xe đến trụ sở chính của Hoa Thịnh.
Tòa nhà trụ sở chính của Hoa Thịnh được đặt tại trung tâm xa hoa nhất của Bắc Kinh.
Tòa nhà này có tổng cộng chín mươi tám tầng, được xây dựng vô cùng xa hoa và đẹp đẽ, giống như một tòa núi thép sừng sững giữa trung tâm thành phố.
Đây là lần đầu tiên Giang Lê Thanh đến nơi làm việc của anh.
Những người mặc vest chỉnh tề ra vào, khắp nơi đều tràn ngập sự bận rộn.
Giang Lê Thanh đỗ xe ở phía đối diện, cô ấy nhìn chiếc hộp giữ nhiệt có hình Shin Bút chì trên tay, rồi nhìn sang tòa nhà lạnh lẽo đối diện, đột nhiên cảm thấy có chút bối rối.
Vấn đề xuất hiện rồi, cô không có thẻ nhân viên, thậm chí còn không vào được cửa công ty.
Tên hẹp hòi Hoắc Nghiên đó đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Đang loay hoay thì có người gọi cô từ đằng xa:
"Giang Lê Thanh?"
Giang Lê Thanh nhìn về phía đó.
Chàng trai mặc một bộ vest màu xanh chàm, đi cùng hai người nước ngoài, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên.
Giang Lê Thanh nhìn anh ta, ánh mắt có chút xa lạ.
Anh ta cười nói vài câu với người bên cạnh, sau đó bước nhanh tới: "Dư Thanh đây, không nhớ tôi sao? Tôi là trợ lý của chủ tịch Hoắc."
Giang Lê Thanh bừng tỉnh.
Dư Thanh chú ý đến đồ trên tay cô: "Cô đến tìm ai à?"
Thấy có cơ hội, Giang Lê Thanh không dám chậm trễ, lập tức nói: "Tôi đến tìm chú nhỏ nhưng tôi không có thẻ để vào."
Dư Thanh giơ cổ tay xem giờ: "Hôm qua Hoắc tiên sinh nghỉ lại ở công ty, bây giờ có lẽ đang họp xuyên quốc gia. Được rồi, tôi sẽ đưa cô vào nhưng có thể phải đợi một lát."
Giang Lê Thanh lập tức vui mừng: "Anh Dư, anh đúng là anh trai ruột của tôi!"
Dư Thanh bị chọc cười, vừa đi vừa nói: "Cô đặc biệt đến đây để đưa cơm cho chủ tịch Hoắc à?"
"Đúng vậy, đến để xin lỗi."
Dư Thanh hơi bất ngờ: "Cô còn có thể chọc Hoắc tiên sinh tức giận sao?"
Giang Lê Thanh nhướng mày: "Anh nói vậy là sao, chẳng lẽ anh ấy không tức giận với anh?"
Dư Thanh gãi đầu, cười khẽ: "Tôi thấy... ngoài chuyện công việc, chủ tịch Hoắc rất dễ nói chuyện, hầu như không thấy anh ấy giận dữ." Ít nhất là đối với cấp dưới, dù là mắc lỗi gì trong công việc, một khi ngoài giờ làm việc, anh ấy thậm chí còn khá hòa nhã, rất dễ nói chuyện.”
Theo nhận biết của Dư Thanh, Giang Lê Thanh không phải cấp dưới của anh, cộng thêm việc Hoắc Nghiên đã chăm sóc cô nhiều lần trước đó, cho nên không thể nào giận cô được.
Giang Lê Thanh không nói gì, ôm hộp giữ nhiệt, bước vào thang máy riêng.
Hoắc Nghiên không giống như những tổng giám đốc bá đạo được viết trong tiểu thuyết, tầng làm việc phải là tầng ở trên cùng, văn phòng của anh nằm ở tầng ba mươi ba, phía trên nữa là các phòng ban quốc tế.
Danh sách chương
- Chương 1: Tao cần đàn ông để làm gì
- Chương 2
- Chương 3: So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?
- Chương 7
- Chương 8: Ai mà chẳng là con cháu của ông trời?
- Chương 9
- Chương 10: Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13: Người bạn đến từ hư vô hả?
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc
- Chương 17
- Chương 18: Thế giới này điên rồi!
- Chương 19
- Chương 20: Sự nghiệp mắng chửi người, bắt đầu!
- Chương 21
- Chương 22: Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi
- Chương 23
- Chương 24: Quả nhiên là làm bằng thủy tinh
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Tính là đầu hàng
- Chương 28
- Chương 29: Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32: Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó
- Chương 33
- Chương 34: Hoa quỳnh sớm nở tối tàn
- Chương 35
- Chương 36: Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi
- Chương 37
- Chương 38: Giang Lê Thanh, mày đánh thật à
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao
- Chương 44
- Chương 45: Cháu của chú bảo tôi gả cho chú
- Chương 46
- Chương 47: Xong đời! Cô bị phú bà bao nuôi rồi!
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52: Chuyện này phải bí mật tiến hành
- Chương 53
- Chương 54: Có anh trộm heo, đừng lo lắng
- Chương 55
- Chương 56: Nửa đêm trộm heo
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Cô gái này thật thú vị
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Cháu anh có lỗi với vợ chưa cưới, sao lần nào cũng là anh xử lý
- Chương 63
- Chương 64: Donate cho tôi 50 xu
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Giang Lê Thanh mới là em gái của anh
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt
- Chương 72
- Chương 73: Dập đầu bồi tội với Giang Nặc Nặc?
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77: Giang Lê Thanh là Thanos phiên bản nữ à?
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Ý của cô là… bảo Hoắc Nghiên chăn heo?
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Chờ sau này cha chết đi, anh sẽ giúp em ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Chú nhỏ này cũng khá là hẹp hòi
- Chương 88
- Chương 89: Quả nhiên cô vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Bạch
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Cô gi/ết Hoắc Bạch rồi à?
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Anh ta mới đi vắng có mấy ngày… sao lại thành người chết rồi?
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Là quà cho heo Tiểu Giang hay là cho tôi
- Chương 101
- Chương 102: Sao không nhờ bạn trai nhỏ của cháu giúp?
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Mày… mày đừng nói với tao là phải hôn nhé?
- Chương 106
- Chương 107: Anh ta bị Giang Lê Thanh mắng đến phát khóc!!!
- Chương 108
- Chương 109: Hoàn thành nhiệm vụ——Quấy rối Hoắc Bạch
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Cô là đứa ăn, cắp, mẹ, người, khác
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115: Bây giờ... Cô muốn đi gây chuyện
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Việc nam chính rảnh rỗi ngồi tù cũng chẳng sao cả nhỉ
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127: Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường
- Chương 128
- Chương 129: Em gái còn nhỏ, chú nhỏ vẫn nên...
- Chương 130
- Chương 131: Phải bắt thì bắt, phải kiện thì kiện thôi
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Bác sĩ nói cha bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại có thể bị liệt nửa người
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Chú mạnh mẽ
- Chương 142
- Chương 143: Dỗ cháu vui vẻ
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146: Chẳng lẽ em ở bên anh... Chỉ để anh giúp em học bổ túc
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: Giang Lê Thanh chính là kẻ gi/ết người
- Chương 150
- Chương 151: Hoắc Nghiên, tôi không còn là con nít nữa
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ cô trông giống như chú hề tự luyến vậy
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160: Chân tướng
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Đính hôn là không thể, cả đời này đều không thể đính hôn
- Chương 164
- Chương 165: Bọn trẻ bây giờ tinh ranh thật đấy
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168: Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171: Chúc cô may mắn
- Chương 172
- Chương 173: Giang Lê Thanh, sẽ mãi mãi tự do
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn chính văn
- Chương 176: Ngoại truyện 1: Tiểu Giang, tôi chỉ hơn cô bảy tuổi, không phải bảy mươi
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Ngoại truyện 2: Hình như cô… có chút thích anh rồi
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185: Ngoại truyện 3: Hoắc Nghiên, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?
- Chương 186
- Chương 187: Ngoại truyện 4: Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Ngoại truyện 5: Nếu anh không ghét em, anh có thể thử thích em không
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193: Ngoại truyện 6: Ý em là, hôn nhau không
- Chương 194
- Chương 195: Ngoại truyện 7: Chỉ được ngắm chứ có được ăn đâu
- Chương 196
- Chương 197: Ngoại truyện 8: Không còn cách nào khác, bạn gái hơi dính người
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Ngoại truyện 9: Anh cảm thấy... Chúng ta nên chậm rãi từng bước một
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Ngoại truyện 10: Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà
- Chương 204: Ngoại truyện 11: Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ
- Chương 205: Toàn Văn Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận