Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 187: Ngoại truyện 4: Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời
Hôm nay là ngày nghỉ, không có việc gì.
Dù có về công ty cũng chỉ ngồi không.
Nhớ lại lời ám chỉ rõ ràng của Giang Lê Thanh, Hoắc Nghiên nhất thời tâm loạn như ma.
Anh đau đầu day day huyệt thái dương, đang do dự không biết đi đâu thì tin nhắn của Tề Chiêu vừa hay gửi đến.
[Tề Chiêu: Lão Hoắc, chiều đi câu cá không.]
[Hoắc Nghiên: Đến ngay.]
[?] Tề Chiêu: [Tôi nói là chiều mà.]
[Tề Chiêu:...]
Trả lời xong, Hoắc Nghiên nói với tài xế địa chỉ nhà Tề Chiêu, trực tiếp đến đó.
Tề Chiêu sống ở trang viên Thạch Lâm.
Bối cảnh gia đình anh ta hơi huyền bí, nghe nói tổ tiên là một vị vương gia thời nhà Thanh, phủ đệ trước đây được truyền từ đời này sang đời khác, đến nay đã trở thành nhà riêng của Tề Chiêu.
Trong trung tâm thành phố đất chật người đông, tòa nhà cổ này chiếm một diện tích khá rộng.
Nhà họ Tề vừa không làm hỏng đồ cổ, vừa dựa theo thói quen sinh hoạt của người hiện đại mà tiến hành xây dựng thêm và sửa sang.
Trong sân, các tòa nhà cao thấp đan xen, môi trường thanh tịnh, đi sâu vào nữa là tòa nhà chính được xây dựng lại.
Vừa khi Hoắc Nghiên bước vào cửa, Tề Chiêu đã bế con trai ra đón: "Con trai, mau gọi cha nuôi đi."
Đứa trẻ trong lòng anh ta mới chỉ một tuổi rưỡi, đôi mắt và ngũ quan giống mẹ nhiều hơn, trông rất xinh xắn, vì còn nhỏ nên không nhìn ra giới tính, nhìn thoáng qua, trông giống như một cô công chúa nhỏ được tạc từ ngọc.
Vừa nhìn thấy Hoắc Nghiên, quả nhiên đứa bé nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, dang tay ra muốn được bế.
Hoắc Nghiên thuận thế đón lấy, cũng không để ý nước dãi của đứa trẻ dính vào vai, vừa trêu chọc nó vừa nói chuyện với Tề Chiêu: "Lan Nhược không có ở nhà sao?"
"Đi Paris dự triển lãm rồi." Tề Chiêu nói: "Tôi còn muốn hỏi cậu, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?"
Hoắc Nghiên đưa đứa trẻ cho bảo mẫu, im lặng một lát: "Đi ngang qua."
Tề Chiêu khinh thường nhếch mép: "Thôi đi, từ lúc cậu bước vào cửa đã cau mày rồi, sao thế? Gặp chuyện gì rồi?"
Hoắc Nghiên kéo kéo cổ áo: "Có đồ ăn không, đói quá."
Lúc này Tề Chiêu đã ăn xong từ lâu, anh ta lườm anh một cái nhưng vẫn phân phó bếp chuẩn bị đồ ăn.
"Làm ly không?"
Hoắc Nghiên lắc đầu.
Anh vốn không thích mượn rượu giải sầu, muốn đầu óc tỉnh táo, đối mặt trực tiếp với khó khăn hơn.
Hoắc Nghiên có tâm sự, cũng không ăn được bao nhiêu.
Thấy anh thực sự phiền muộn, Tề Chiêu dứt khoát lấy ra hai bộ đồ câu, lái xe đưa anh đến con sông cách đó vài chục cây để câu cá.
Kể từ khi không đua xe, Tề Chiêu chuyển sang thích câu cá.
Bây giờ đang là lúc nắng gắt, hai người dựng ô che nắng, vì đây là vùng sông tư nhân nên trông rất yên tĩnh.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Hoắc Nghiên cầm cần câu, tìm cách diễn đạt, dừng lại một lúc rồi nói: "Tôi có một người bạn..." Đối mặt với ánh mắt của Tề Chiêu, Hoắc Nghiên chỉ có thể đổi cách nói, nói thật: "Tôi có một hậu bối."
Tề Chiêu nghe thấy buồn cười: "Lúc thì bạn, lúc thì hậu bối, cậu cứ nói thẳng ra là được rồi."
Hoắc Nghiên bất lực nhếch mép: "Là hậu bối, chính là đứa trẻ mà trước đây tôi đã kể với cậu."
Tề Chiêu bừng tỉnh: "Giang Lê Thanh? Người đã cứu mạng cậu?" Anh ta rất có ấn tượng: "Nghe nói con bé đã đỗ vào Bắc Hàng, Lan Nhược khen con bé với tôi nhiều phết."
“Ừ." Hoắc Nghiên cau mày: "Là con bé."
"Con bé sao thế? Chẳng lẽ chưa tĩnh dưỡng đủ nên lại vào viện rồi à?"
Hoắc Nghiên không hài lòng: "Đừng nguyền rủa người khác." Tề Chiêu nhún vai, cũng lười phản bác.
Lúc này dây câu rung lên, Hoắc Nghiên kéo chặt cần câu, một con cá rô phi mắc câu, nhìn có vẻ không nhẹ.
Tề Chiêu thấy vậy thì đỏ mắt, Hoắc Nghiên còn tỏ vẻ đã quen rồi, khiến anh ta lại càng ghen tị.
Hoắc Nghiên cân nhắc lời nói: "Hình như con bé... có chút tình cảm với tôi."
Tề Chiêu nghe vậy thì trợn tròn mắt, không khỏi tăng âm lượng: "Con bé thích cậu á?!!"
Hoắc Nghiên sợ người khác nghe thấy, xác định xung quanh không có ai, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
"Giang Lê Thanh không giống cha mẹ con bé, con bé có chí tiến thủ, cũng thông minh nhưng sinh ra trong gia đình như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con bé. Tôi giúp con bé, là vì tiếc nhân tài, cũng là vì một vài điều khác."
Lúc đầu, là vì cô là vợ chưa cưới của Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch làm việc luôn không có chừng mực, mấy lần giúp đỡ đầu tiên hoàn toàn là đứng trên lập trường của nhà họ Hoắc, bồi thường cho đối phương, cộng thêm chút tình cảm còn sót lại của thế hệ trước.
Tuy rằng Giang Hoài Đức là người hẹp hòi nhưng cha của ông ta lại là một người tốt bụng, ngay thẳng.
Danh sách chương
- Chương 1: Tao cần đàn ông để làm gì
- Chương 2
- Chương 3: So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?
- Chương 7
- Chương 8: Ai mà chẳng là con cháu của ông trời?
- Chương 9
- Chương 10: Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13: Người bạn đến từ hư vô hả?
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc
- Chương 17
- Chương 18: Thế giới này điên rồi!
- Chương 19
- Chương 20: Sự nghiệp mắng chửi người, bắt đầu!
- Chương 21
- Chương 22: Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi
- Chương 23
- Chương 24: Quả nhiên là làm bằng thủy tinh
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Tính là đầu hàng
- Chương 28
- Chương 29: Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32: Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó
- Chương 33
- Chương 34: Hoa quỳnh sớm nở tối tàn
- Chương 35
- Chương 36: Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi
- Chương 37
- Chương 38: Giang Lê Thanh, mày đánh thật à
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao
- Chương 44
- Chương 45: Cháu của chú bảo tôi gả cho chú
- Chương 46
- Chương 47: Xong đời! Cô bị phú bà bao nuôi rồi!
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52: Chuyện này phải bí mật tiến hành
- Chương 53
- Chương 54: Có anh trộm heo, đừng lo lắng
- Chương 55
- Chương 56: Nửa đêm trộm heo
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Cô gái này thật thú vị
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Cháu anh có lỗi với vợ chưa cưới, sao lần nào cũng là anh xử lý
- Chương 63
- Chương 64: Donate cho tôi 50 xu
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Giang Lê Thanh mới là em gái của anh
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt
- Chương 72
- Chương 73: Dập đầu bồi tội với Giang Nặc Nặc?
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77: Giang Lê Thanh là Thanos phiên bản nữ à?
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Ý của cô là… bảo Hoắc Nghiên chăn heo?
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Chờ sau này cha chết đi, anh sẽ giúp em ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Chú nhỏ này cũng khá là hẹp hòi
- Chương 88
- Chương 89: Quả nhiên cô vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Bạch
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Cô gi/ết Hoắc Bạch rồi à?
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96: Anh ta mới đi vắng có mấy ngày… sao lại thành người chết rồi?
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Là quà cho heo Tiểu Giang hay là cho tôi
- Chương 101
- Chương 102: Sao không nhờ bạn trai nhỏ của cháu giúp?
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105: Mày… mày đừng nói với tao là phải hôn nhé?
- Chương 106
- Chương 107: Anh ta bị Giang Lê Thanh mắng đến phát khóc!!!
- Chương 108
- Chương 109: Hoàn thành nhiệm vụ——Quấy rối Hoắc Bạch
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Cô là đứa ăn, cắp, mẹ, người, khác
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115: Bây giờ... Cô muốn đi gây chuyện
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Việc nam chính rảnh rỗi ngồi tù cũng chẳng sao cả nhỉ
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127: Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường
- Chương 128
- Chương 129: Em gái còn nhỏ, chú nhỏ vẫn nên...
- Chương 130
- Chương 131: Phải bắt thì bắt, phải kiện thì kiện thôi
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Bác sĩ nói cha bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại có thể bị liệt nửa người
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Chú mạnh mẽ
- Chương 142
- Chương 143: Dỗ cháu vui vẻ
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146: Chẳng lẽ em ở bên anh... Chỉ để anh giúp em học bổ túc
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: Giang Lê Thanh chính là kẻ gi/ết người
- Chương 150
- Chương 151: Hoắc Nghiên, tôi không còn là con nít nữa
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ cô trông giống như chú hề tự luyến vậy
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160: Chân tướng
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Đính hôn là không thể, cả đời này đều không thể đính hôn
- Chương 164
- Chương 165: Bọn trẻ bây giờ tinh ranh thật đấy
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168: Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171: Chúc cô may mắn
- Chương 172
- Chương 173: Giang Lê Thanh, sẽ mãi mãi tự do
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn chính văn
- Chương 176: Ngoại truyện 1: Tiểu Giang, tôi chỉ hơn cô bảy tuổi, không phải bảy mươi
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Ngoại truyện 2: Hình như cô… có chút thích anh rồi
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185: Ngoại truyện 3: Hoắc Nghiên, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?
- Chương 186
- Chương 187: Ngoại truyện 4: Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Ngoại truyện 5: Nếu anh không ghét em, anh có thể thử thích em không
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193: Ngoại truyện 6: Ý em là, hôn nhau không
- Chương 194
- Chương 195: Ngoại truyện 7: Chỉ được ngắm chứ có được ăn đâu
- Chương 196
- Chương 197: Ngoại truyện 8: Không còn cách nào khác, bạn gái hơi dính người
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Ngoại truyện 9: Anh cảm thấy... Chúng ta nên chậm rãi từng bước một
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Ngoại truyện 10: Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà
- Chương 204: Ngoại truyện 11: Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ
- Chương 205: Toàn Văn Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận