A Âm - Nhất Lê

Chương 8

22

Kết quả của lòng dạ rộng rãi như biển cả của ta chính là, chỉ sau một đêm, khắp hậu cung đều lan truyền câu chuyện Tề Chiêu nghi của cung Vĩnh An đi ngàn dặm xa xôi lao đến điện Hưng Đức tự tiến cử thị tẩm nhưng lại bị Hoàng thượng lạnh lùng từ chối, vô cùng thê thảm, mất sạch thể diện của một Chiêu nghi chính nhị phẩm.

“Chiêu nghi, nghe nói hôm nay đại Hoàng tử sẽ vào thư phòng đọc sách. Người không đi xem thử à? Không biết một đứa trẻ bé xíu đại Hoàng tử làm sao chịu ngồi suốt hai canh giờ liền.”

Ta vùi mình trong chăn, trùm kín đầu không nhúc nhích, không thể nào ra ngoài được.

Ta rất ít khi rời khỏi cung Vĩnh An đến điện Hưng Đức, ai ngờ khó khăn lắm mới gióng trống khua chiêng chạy đến điện Hưng Đức một chuyến, còn chưa kịp bổ nhào vào người Thừa Nguyên Chí, hắn đã nhận ra ý đồ của ta, sắc mặt đen như mực, không nói một lời ném ta trở lại trong kiệu đưa về cung Vĩnh An.

Trân dưới cả hậu cung đều biết chuyện rồi! Tất cả đều biết rồi! Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục!

“Chiêu Nghi, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đến thỉnh an người, người không ôm bọn họ một chút sao? Người nhìn này, Nhị hoàng tử lại muốn ăn ngón tay rồi, người không quản sao?"

Thúy Tâm ôm chặt Ký Nhi đang không ngừng giãy giụa, Ký Nhi liên tục đá vào chăn của ta, vừa khóc vừa kêu la.

Ta khẽ cắn môi cố gắng kiềm chế không để mình bật dậy kéo chăn lên xem Ký Nhi ăn ngón tay, vẫn kiên quyết giữ chặt góc chăn, cho dù là Đại La thần tiên Ngọc hoàng đại để đến, ăn ngón tay ta cũng mặc kệ, ta không ra ngoài!

“Chiêu Nghi, con mèo Ba Tư tai đen của Khương Dung Nghi mà người mong muốn từ lâu đã sinh một lứa mèo con, người không muốn nhận một con mèo con sao?”

Đáng ghét! Con mèo của Khương Dung nghi mang thai, ta đã tặng nàng ấy cá khô hai tháng rồi, sớm không sinh muộn không sinh lại cứ lựa đúng ngày hôm nay mà sinh, đây rõ ràng là Khương Dung nghi và con mèo của nàng ấy đã âm mưu từ trước, lừa gạt ta đem cá khô đi rồi không chịu cho ta mèo con!

“Chiêu Nghi, hôm nay thời tiết rất đẹp, cá chép bảy màu trong nội viện còn đang đợi người cho ăn đấy, người không đi sao?”

Làm sao đây? Con cá chép lớn mà ta ngàn chọn vạn tuyển mới vớt được từ trong ao Ngâm Tú, ta còn muốn nuôi cho nó khỏe mạnh rồi để nó nhảy qua Long Môn, Long Môn đã được dựng sẵn trong vườn rồi, nếu hôm nay không cho ăn liệu có ảnh hưởng đến sau này nó không nhảy qua được Long Môn không? Ôi ôi, ta thật sự muốn thấy cảnh cá chép nhảy qua Long Môn.

“Chiêu Nghi, nghe nói con vẹt xanh ở Vườn Thuần Thú đã học nói được tiếng người rồi, người không muốn nghe thử nó nói gì sao?”

Cái gì? Con vẹt ngốc nghếch kia ngoài việc mổ người ra cuối cùng cũng học được cách nói tiếng người rồi sao? Lần trước ta muốn nghe nó nói một câu mà kết quả đến bây giờ tay ta vẫn đang còn vết sẹo do bị nó mổ, chưa báo được thù mà nó đã lén lút học nói được rồi sao? Vậy ta còn muốn mèo con của Khương Dung nghi làm gì nữa?

Thúy Tâm và Liên Nhi cả buổi sáng đi qua đi lại trước cái chăn cuộn tròn như quả bóng của ta, lải nhải dụ dỗ ta thức dậy, mãi đến gần trưa mà ta vẫn kiên trì, dù trong lòng vô cùng ngứa ngáy giống như trăm ngàn mũi gai cào vào, từ đầu tới cuối đều không chịu lộ nửa cái đầu ra khỏi chăn.

Khi ta đang âm thầm tự khen mình có lòng kiên nhẫn như sắt đá thì bụng ta lại không có ý thức mà kêu lên “ùng ục” hai tiếng.

“Chiêu Nghi, cánh gà sốt chín vị mới làm xong, người có muốn dậy nếm thử một chút không?”

Sau khi Liên Nhi nghe thấy liền nhanh chóng bê một đĩa cánh gà nóng hổi lại gần, Thúy Tâm dùng quạt ngọc liên tục quạt hương thơm vào bên trong giường.

Quá hèn hạ, hai nha đầu này bị ta dung túng càng ngày càng không biết giới hạn, ta nghe tiếng quạt phành phạch, mùi thơm của cánh gà sốt chín vị xông vào mũi.

“Các ngươi đang giở trò gian lận!” Ta lầm bầm phản đối từ trong chăn nhưng bụng lại càng kêu to hơn, đói chết đi được... Ta lưỡng lự thử thò một chân ra.

“Hoàng thượng vạn an!”

Ta “vèo” một cái rụt chân lại giấu vào trong chăn, hừ, không thèm gặp cái tên cẩu Hoàng đế Thừa Nguyên Chỉ kia đâu!

“Các ngươi lui xuống hết đi.” Thừa Nguyên Chỉ lạnh lùng ra lệnh một tiếng, xung quanh lập tức vang lên tiếng động xì xào rồi dần dần yên tĩnh trở lại nhưng mùi thơm của cánh gà sốt vẫn còn nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.

“Sau khi trẫm hạ triều, Hoàng hậu liền đến điện Hưng Đức, nói hôm nay nàng không đến thỉnh an, có phải do trẫm đã cho phép hay không?” Hoàng thượng nhẹ nhàng vén áo ngồi xuống bên cạnh giường ta.

Ta bực bội xê dịch người vào bên trong giường, lúc này mới nhớ ra tại sao sáng nay lại cảm thấy trong miệng không có vị gì, hóa ra là vì buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, nghe thấy tin đồn lan ra khắp hậu cung khiến ta xấu hổ buồn bực trốn vào trong chăn, quên mất chuyện đi tới cung Phượng Nghi thỉnh an, không thể ăn được món nướng Tiêu Dao ở cung Phượng Nghi.

“Là đang giận trẫm sao?” Hoàng thượng thấy ta im lặng, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng có thêm vẻ dò xét quan tâm.

Hừ, ta không thèm nói chuyện với ngài đâu, ta lại con người dịch về bên trong giường.

“Hôm nay trẫm suy nghĩ một hồi, mới hiểu ra đêm qua là nàng định tặng cho trẫm...” Hoàng thượng đột nhiên dừng lại một chút, hiếm khi nói năng dịu dàng như vậy: “So với những gì trẫm muốn ban đầu, món quà này quý giá hơn nhiều.”

Là có ý gì? Hắn muốn ban đầu? Ban đầu hắn không phải là muốn ta sao?

Ta lập tức cảm thấy tai mình nóng bừng, không lẽ lại chỉ là ta tự mình đa tình tự cho mình là thông minh? Ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, đang định dịch người vào bên trong giường thêm một chút nữa thì lại cảm nhận được có một bàn tay đè xuống “quả bóng” chăn mền ta đang quấn tròn: “Đừng cử động nữa, nếu không sẽ đụng vào tường đấy.”

“Bây giờ thân thể của nàng vẫn chưa thể…” Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve chăn mền của ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Thái y đã nhiều lần dặn dò, không phải là trẫm không muốn, trẫm làm sao lại không muốn? Trẫm chỉ sợ làm tổn thương nàng.”

Trái tim ta vừa chua xót vừa đau đớn, vừa tủi thân vừa ngọt ngào, khuôn mặt trùm kín trong chăn có lẽ đã đỏ bừng: “Vậy... Hoàng thượng vốn là muốn thần thiếp tặng gì cho ngài?”

“Trẫm cũng không nghĩ ra thứ gì cụ thể, chỉ là thấy nàng đã bỏ ra nhiều tâm tư để lôi kéo Thống lĩnh Vũ Lâm vệ của trẫm, trẫm cũng muốn nàng bỏ chút tâm sức để lôi kéo trẫm.” Giọng nói của Hoàng thượng vô cùng dịu dàng, từng lời từng chữ lọt vào trong tai ta khiến khuôn mặt ta càng thêm đỏ ửng, sau đó giọng nói của hắn lại mang theo mấy phần ý cười: “Nhưng mà lòng thành của nàng dành cho trẫm cũng rất rõ ràng.”

“Hoàng thượng có túi thơm do Lý Bảo Lâm thêu, có áo lót do Khương Dung nghi may, có thơ của Quách Mỹ nhân, có phú của Lâm Tài nhân, có cờ luận cờ phổ của Hoàng hậu nương nương, cần gì đến thần thiếp phải tốn tâm tư...”

Ta đỏ mặt, lẩm bẩm trong chăn, nói ra rồi mới nhận ra lời nói này có phần chua chát, không ngờ mình vậy mà lại để lời nói của Liên Nhi ngày hôm đó ở trong lòng, ta vốn tưởng rằng mình không quan tâm.

Hoàng thượng im lặng một hồi lâu, trong lòng ta hơi căng thẳng, chẳng lẽ hắn tức giận rồi sao?

Không chịu nổi sự tò mò, ta lén chui đầu ra khỏi chăn nhưng lại đối diện với ánh mắt vui vẻ, đầy ẩn ý của Hoàng thượng, trên mặt hắn không giấu được vẻ đắc ý: “Nàng ghen rồi phải không?”

Ta vừa định rụt đầu lại vào trong chăn lại bị Hoàng thượng nhanh tay lẹ mắt xốc chăn mền lên cùng chui vào trong: “Đã lâu như vậy rồi, cuối cùng nàng cũng có có thể ghen một chút.”

“Thần thiếp không có, thần thiếp chỉ là ghen tị thôi. Thần thiếp cũng muốn có người làm túi thơm, làm áo lót cho thần thiếp, muốn người ngâm thơ làm phú cho thần thiếp nhưng ngay cả con mèo của Khương Dung nghi cũng né tránh thần thiếp, thần thiếp chỉ là ghen tị với Hoàng thượng vì ngài có thể khiến bọn họ chú ý thôi.” Ta vội vàng chống hai tay lên ngực Hoàng thượng, cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập thình thịch, dường như còn nhanh hơn cả ta.

“Nàng thích mà trẫm lại không để tâm, hay là trẫm đưa tất cả những thứ này tới cung Vĩnh An của nàng.” Hoàng thượng đưa tay ôm lấy eo của ta, hơi thở phả vào bên tai bên cổ ta, khiến trái tim ta ngứa ngáy không thôi: “Chỉ cần nàng đồng ý với trẫm, sau này, mọi suy nghĩ của trẫm đều phải đặt ở trên người trẫm.”

Đúng là tên nhỏ mọn, vẫn còn so đo xem ta có gửi tặng Gia Nghĩa những thứ linh tinh kia nữa không, ta thầm chửi rủa trong lòng.

Không biết mấy quan viên, đại thần kia tại sao đều nói Hoàng thượng là người khoan dung độ lượng, rõ ràng là một tên tính toán chi li, vô cùng hẹp hòi.

“Đồng ý không?” Hoàng thượng siết chặt bàn tay đang ôm quanh eo ta, ta bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng lên, muốn vén chăn ra nhưng lại bị Hoàng thượng giữ chặt tay lại.

“Túi thơm, khăn tay, khăn lau mồ hôi, áo lót, thơ phú, đều là của thần thiếp sao?” Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, trong chăn tối đen nhưng ta lại cảm nhận được rõ ràng có một đôi mắt nóng bỏng, làm ta không thể nói được một lời nào.

“Ừ, là của nàng.” Hoàng thượng lặng lẽ tiến sát lại gần ta, nhẹ nhàng hôn lên môi ta, môi răng quấn lấy nhau, giọng nói vẫn trầm thấp và quyến rũ: “Đồng ý không?”

“Vâng.” Ta tháp giọng trả lời, cảm giác như bản thân sắp không thở nổi, hôm nay Thừa Nguyên Chỉ giống như muốn nuốt chửng ta nhưng cơ thể ta đã dựa vào tường, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Đột nhiên “soạt” một tiếng, Hoàng thượng vén chăn mền lên, buông tay ra khỏi người ta, bước xuống giường, ta ngay lập tức hít thở hổn hển.

“Trời mùa xuân se lạnh, đừng để mình bị cảm. Lần sau có nổi giận cũng không được bỏ ăn, phải chăm sóc tốt cơ thể.” Tia dục vọng trong mắt Hoàng thượng vẫn chưa tan đi, hắn nhẹ nhàng sửa lại chăn cho ta, giọng nói hơi khàn khàn mập mờ: “Nếu nàng vẫn còn cảm thấy xấu hổ bực vội, ta sẽ truyền khẩu dụ cho Hoàng hậu, những ngày này nàng cứ ở trong cung Vĩnh An, không cần phải gặp bọn họ.”

Ta vẫn còn thở dốc, còn chưa kịp hồi phục, cũng không thể nghe rõ Hoàng thượng nói gì, chỉ biết gật đầu.

“Trẫm còn có việc khẩn cấp phải xử lý, để cung nữ hầu hạ nàng ăn cơm trưa đi.” Hoàng thượng khôi phục dáng vẻ ban đầu, gọi cung nữ vào, rồi vui vẻ đắc ý bước ra khỏi cung Vĩnh An.

Không lâu sau, ta đang say sưa ăn cơm ngon lành thì đã có cung nữ mang đến một xấp túi hương tua kiếm mới tinh, một đống áo lót may tỉ mỉ từng mũi, những tập thơ tử ca phú vẫn chưa động đến, giống như nước chảy được đưa vào cung Vĩnh An.

Cứ thế, trong phòng ta có cả đàn cổ cầm, bàn cờ bằng bạch ngọc, cung nỏ mạnh mẽ, còm có bảo kiếm chạm khắc hình rồng. Đến khi mang đến một cái bình phong lớn nhiều màu sắc thì ta thật sự không thể nhịn được nữa. Là phi tần nào rảnh rỗi lại thêu một cái bình phong lớn như vậy cho Hoàng thượng? Tại sao lúc đó Liên Nhi không nói với ta?

Vào buổi chiều, lại có thánh chỉ của Hoàng thượng thông báo cho lục cung, từ nay nếu như có phi tần dâng tặng đồ gì cho Hoàng thượng cứ mang đến cung Vĩnh An là được.

“Chiêu nghi, cung Vĩnh An của chúng ta có đủ chỗ không?” Liên Nhi nhìn cung nữ ra vào suốt cả buổi chiều, nghe xong thánh chỉ thì quay sang nhìn ta, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Tấm lòng thành của các phi tần dành cho Hoàng thượng, cung Vĩnh An sợ là không chịu đựng nổi.

“Chiêu nghi, cung Vĩnh An chúng ta liệu có cần tới không?” Thúy Tâm nhíu mày, mở ra từng cái áo lót của nam nhân, lật qua mấy trang của cuốn cờ phổ dày cộp, thử kéo cây cung cứng ngắc kia nhưng mãi không động đậy, nhìn ta mà khóc không ra nước mắt.

Ta thật sự cảm thấy đau đầu vô cùng, ta đã nói mà, Thừa Nguyên Chỉ này có thể có lòng tốt gì được.

“Biết đâu... lại có thể dùng đến…” Ta ngượng ngùng đá vào bức bình phong lớn, trong lòng thầm nghĩ cứ phó thác cho trời đi.

Thật sự không ngờ rằng chúng lại thực sự có chỗ cần dùng.

23

Khi những chiếc lá sen non hé lộ góc nhọn đầu tiên, Hoàng thượng thấy cung Vĩnh an bị chất đầy những thứ lỉnh kỉnh, không nhanh không chậm nói rằng cung Vĩnh An quá nhỏ, định tìm cho ta một nơi ở khác.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn nói rằng cung Trường Hy gần điện Hưng Đức rất tốt, rộng rãi, lại không có phi tần nào khác ở, có thể chứa được tất cả những món lặt vặt này.

Ta thật sự thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải hao tâm tổn trí nghĩ cách sắp xếp những “tấm lòng” của cả hậu cung gửi tới cung Vĩnh An sao cho vừa không phụ lòng người, lại không làm cản trở sinh hoạt của mọi người trong cung. Một cung điện lớn hơn rõ ràng có thể đáp ứng cả hai yêu cầu này.

“Phải tìm lý do nào cho danh chính ngôn thuận đây?” Hoàng thượng bình thản nhìn ta.

Ta đá nhẹ vào bức bình phong lớn, chẳng phải lý do đã có sẵn đây rồi sao? Còn cần tìm lý do danh chính ngôn thuận gì nữa?

“Đây là một lý do tốt.” Hoàng thượng gật đầu, rồi lại tiếp tục hỏi không đầu không cuối: “Du, nghĩa là vui vẻ, nàng có thích chữ này không?”

Ta nhìn vào đôi mắt sáng rực như sao của Hoàng thượng, vô thức gật đầu, chữ này đương nhiên là mang ý nghĩa tốt đẹp.

Vào mùa hè, lúc hoa sen đỏ nở rộ, Hoàng thượng truyền chỉ khắp lục cung, cung Vĩnh An quá chật chội, không thể chứa đựng những vật phẩm quý giá mà các phi tần dâng tặng cho Hoàng thượng, vì vậy sẽ cho ta chuyển đến cung Trường Hy, chọn ngày để dọn vào.

Tuy nhiên, ta còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, đã có đại thần dâng tấu chương, nói rằng Chiêu nghi chỉ là một vị Chiêu nghi nhỏ bé, làm sao xứng đáng làm chủ vị ở cung Trường Hy, nơi mà từ trước đến nay chỉ dành cho các Hoàng phi nhất phẩm. Việc này làm đảo lộn trật tự tôn ti trong cung đình.

Sau một tháng tranh cãi ầm ĩ, vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của Ký Nhi và Nghị Nhi, Hoàng thượng lại lần nữa hạ chỉ, Tề Chiêu nghi sinh hạ song nam tử có công, nhân ngày đầy năm của Hoàng nhị tử và Hoàng tam tử, tấn thăng phi vị, phong hào Du, không lâu sau sẽ tổ chức lễ sắc phong.

Ta ngẩn người ôm lấy chiếu chỉ phong phi, trong lòng nghĩ thầm có lẽ ta là người đầu tiên vì lý do nhà ở nhỏ mà được tấn phong Phi vị.

Sau khi chính thức phong phi, ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận chuyển đến cung Trường Hy, hoàn toàn bịt miệng những đại thần kia.

Tuy nhiên, những “vật phẩm quý giá” trong cung Vĩnh An lại không đi cùng ta chuyển đến cung Trường Hy, mà lặng lẽ nằm lại cung Vĩnh An, cửa cung bị khóa lại.

Khi ta nhận lời chúc mừng từ các phi tần lục cung, chỉ có thể cảm thấy vô cùng oan ức thay cho những đồ vật bị khoá lại trong cung Vĩnh An, nghĩ đến ngày hôm đó Hoàng thượng thưởng cho ta những món đồ đó, có lẽ đã có ý muốn phong phi nhưng thật không may gặp phải một Hoàng thượng như thế, đến chuyện phong Phi cũng phải xoay vòng vòng qua bao nhiêu chuyện rắc rối.

Nhưng được thăng làm Phi thật sự là một chuyện tốt, ngay cả tiền lương của cung nhân cũng tăng gấp ba lần, khiến Liên Nhi và Thúy Tâm bây giờ cứ mở miệng là lại nói ba câu không rời “Nương nương anh minh”, “Nương nương cơ trí”, “Nương nương thông tuệ”. Thái độ nịnh hót của bọn họ làm ta vô cùng hài lòng, tâm trạng thư thái, thân thể khoan khoái.

Ngoài chuyện đó ra, cung Trường Hy vừa rộng rãi lại sáng sủa, quan trọng nhất là vì có thêm nhà cửa viện tử để không, Hoàng thượng liền sai người dựng một nhà bếp riêng tại đây, hoàn toàn thỏa mãn sở thích ăn uống của ta.

Ta cảm thấy mình càng ngày càng yêu Thừa Nguyên Chỉ hơn.

Tuy vậy, sống tại cung Trường Hy cũng không phải chuyện gì cũng vừa ý.

Trước kia, cung Vĩnh An nằm ở góc khuất vắng vẻ yên tĩnh trong hậu cung, ta muốn quậy phá ầm ĩ thế nào cũng được, nửa năm cũng không thấy bóng dáng phi tần nào ghé qua.

Nhưng bây giờ chuyển đến cung Trường Hy, xung quanh đầy cung nọ điện kia, phi tần đi qua đi lại, người này vừa tới người kia đã sang, không phải tỷ tỷ nhà này cũng là muội muội nhà kia đến thăm hỏi.

Mặc dù bây giờ tính tình của ta đã có phần dịu dàng, trầm ổn hơn trước rất nhiều, không đến mức mất hết lễ nghi nhưng mỗi ngày phải cười đến đau cả mặt, thật sự rất mệt mỏi.

Cuối cùng cũng nhờ Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, nói Du Phi ở cung Trường Hy thân thể chưa khỏe, vẫn cần phải tĩnh dưỡng. Phi tần khác không có việc gì cần không được đến cung Trường Hy quấy rầy.”

Từ đó ta mới có được một chút tự do.

Bây giờ cung Trường Hy cách điện Hưng Đức chỉ vài bước chân, ta thỉnh thoảng lại sang điện Hưng Đức đi dạo một vòng.

Đi vài lần mới phát hiện ra Thừa Nguyên Chỉ làm Hoàng đế thật sự là vô cùng vất vả.

Mỗi sáng tinh mơ phải dậy thật sớm lên triều, cả buổi sáng không được nghỉ ngơi.

Hạ triều về, điện Hưng Đức lại chất đầy tấu chương đọc mãi không hết.

Thật không biết trước đây, hắn lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy để còn có thể đấu trí đấu dũng với ta.

“Hoàng thượng đấu trí với nương nương, đâu cần hao tâm tốn sức gì, từ trước đến nay đều là Hoàng Thượng áp đảo toàn diện...” Liên Nhi gần đây đã quen với mức lương tăng gấp ba lần nên lại bắt đầu ăn nói không kiêng nể như xưa.

Cũng may Thúy Tâm hiểu ý nhét vào miệng ta một miếng bánh phù dung, nếu không ta nhất định sẽ tranh cãi rõ ràng với nàng ấy rồi.

Đấu trí ta không thắng nhưng đấu sức thì sao? Ta đấu sức ít ra cũng làm hắn hao tổn vài phần tâm tư chứ!

Dù vậy, ta vẫn cảm thấy Thừa Nguyên Chỉ làm Hoàng đế thực sự vất vả, rất đáng thương.

Khi gió thu bắt đầu thổi, mỗi lần sang điện Hưng Đức, ta mang theo một bát canh hạt sen bách hợp, canh củ sen nấm đông cô, hoặc canh vịt muối chân vịt gì đó.

Mặc dù lần nào cũng đều là Hoàng thượng uống hai ngụm rồi không chịu nổi ánh mắt thèm thuồng của ta, phần còn lại đều vào bụng ta nhưng hắn vẫn vô cùng vui vẻ, xử lý chính sự càng thêm hăng hái.

Đông chí qua đi, Hoàng thượng dường như sinh sống luôn ở điện Hưng Đức, đêm nào cũng đốt đèn làm việc đến khuya.

“Nghe nói tình hình hạn hán ở Tây Nam từ tháng Bảy đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu cải thiện, Hoàng thượng cũng đang lo lắng lắm.”

Ta vừa uống canh bồ câu nấm rơm, vừa nghe Thúy Tâm nói chuyện, ăn no uống đủ xong thấy vẫn còn thừa nhiều canh, ta vội sai người mang một bát đến điện Hưng Đức.

Thúy Tâm hiếm khi lộ vẻ hài lòng, nhìn ta gật đầu liên tục.

Chẳng bao lâu sau, một tiểu thái giám đã mang một miếng ngọc bội luôn đeo bên mình Hoàng thượng đến cung Trường Hy, nói rằng Hoàng thượng hiểu được tấm lòng của Du phi nương nương.

Ta cầm lấy miếng ngọc bội đã ao ước từ lâu, cười tươi như hoa, bảo với tiểu thái giám: “Bản cung cũng hiểu được tấm lòng của Hoàng thượng rồi!”

Tiểu thái giám cúi người, đáp lời rồi lui xuống.

“Hoàng thượng thật sự là sủng ái nương nương quá mức, một bát canh đổi được một bảo vật vô giá?” Liên Nhi ở bên cạnh vừa thu dọn chăn đệm trên giường, vừa nhìn ta cười ha hả ngốc nghếch mà lắc đầu.

“Ngươi là nha đầu chưa xuất giá thì hiểu gì chứ?” Ta hừ một tiếng, chui vào trong chăn, nói chuyện đầy lý lẽ: “Phu quân vốn nên như thế, đại ca đối với đại tẩu cũng vậy, nhị ca với nhị tẩu cũng thế…” Đột nhiên nhớ đến nhị tẩu đã qua đời, trong lòng ta thoáng đau buồn, bèn ngừng câu chuyện, nói lảng sang chuyện khác: “Tại sao một bát canh lại không đáng giá bằng một miếng ngọc bội? Tóm lại, giữa những người yêu thương nhau, không thể dùng giá trị để so sánh được đâu.”

Ta nhớ lại năm đó, đại tẩu thêu cho đại ca một cái túi hương xiêu xiêu vẹo vẹo, thế mà đại ca không nói hai lời, đem bảo đao Giang Dục đã cất giữ rất lâu tặng lại cho đại tẩu.

Thanh đao ấy ta đã từng ôm chân đại ca khóc lóc đòi không biết bao nhiêu lần nhưng đại ca vẫn không cho ta động vào.

“Nhưng… bát canh đó cũng đâu phải do nương nương nấu…” Liên Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, giúp ta chỉnh lại chăn đệm cẩn thận, rồi từ từ đốt lên hương an thần.

“Nhưng mà, cũng là từ bên trong cung của ta mà.” Ta vùi nửa cằm vào trong chăn, cảm thấy trong lòng cò hơi áy náy. Nghĩ đến việc đại tẩu ít nhất còn tự tay thêu túi hương cho đại ca, ta thấy mình dường như có chút thiếu nợ Thừa Nguyên Chỉ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thừa Nguyên Chỉ có bao nhiêu phi tần như vậy, còn đại ca không có lấy một người nào khác, ta liền tự an ủi, xem như hai bên hòa nhau, không ai nợ ai.

“Trong lòng nương nương và Hoàng thượng có nhau. bất kể là bát canh hay ngọc bội đều không quý giá bằng tình ý giữa nương nương và Hoàng thượng.” Thúy Tâm vừa sưởi ấm lò đất, vừa mỉm cười nhìn ta và Liên Nhi đang đấu khẩu.

“Đúng rồi, chính là đạo lý đó, ngươi xem, vẫn là Thúy Tâm hiểu chuyện hơn.” Ta ngẩng cao đầu, bảo Liên Nhi: “Ngươi không thông minh bằng Thúy Tâm, chắc phải đợi đến lúc xuất giá mới hiểu được.”

Liên Nhi lập tức đỏ mặt, mím môi không đáp lời. Ta ngơ ngác nhìn gương mặt thẹn thùng, hai má như phủ một tầng mây hồng của nàng ấy, không phải chứ, nha đầu này đi theo ta bao nhiêu năm rồi mà da mặt lại mỏng như thế sao? Bình thường sao không nhìn ra vậy?

“Nương nương mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin lui ra ngoài.” Liên Nhi đỏ mặt đến tận mang tai, luống cuống tay chân buông rèm giường của ta xuống, thôit tắt đèn trong phòng, rồi kéo Thúy Tâm đang cười ngặt nghẽo, vội vàng đóng cửa lại, ra bên ngoài gác đêm.

Ta ngáo dài một cái nghĩ: Cuối cùng cũng có thể tìm ra được điểm yếu của nha đầu này, lần sau nếu nàng ấy dám lắm lời tranh cãi, ta xem nàng ấy còn chiếm được lợi thế nữa không.

Thế nhưng, sau đó ta lại chẳng còn hứng thú đấu khẩu với Liên Nhi nữa.

Tình hình hạn hán ở Tây Nam càng ngày càng nghiêm trọng, dù đang giữa mùa đông, Hoàng thượng vẫn phải xuất cung đến Thái Miếu cầu mưa cho bá tánh Tây Nam.

“Ngài sẽ đi bao lâu?” Ta níu lấy ống tay áo Hoàng thượng, có chút quyến luyến không rời.

“Nhanh thì nửa tháng, lâu thì có thể một tháng.” Hoàng thượng khẽ nheo mắt nhìn ta, nói: “Nàng ở trong cung, đừng nghĩ đến việc leo tường dỡ màu. Thân thể nàng vừa mới khá lên một chút, trẫm đã để Gia Nghĩa ở lại kinh thành, canh chừng trong cung, không để nàng gây chuyện.”

“Sao có thể chứ…” Ta lập tức ỉu xìu. Có Gia Nghĩa ở đây, chỉ sợ chân trước ta vừa bước ra khỏi cung Trường Hy, chân sau đã bị túm cổ kéo về ngay.

“Lần này Hoàng hậu sẽ theo trẫm xuất hành. Mọi việc trong cung trẫm sẽ giao hết cho Hiền phi xử lý, nàng không cần bạn tâm gì cả. Nếu ở cung Trường Hy cảm thấy buồn chán thì đến điện Hưng Đức, trẫm đã chuẩn bị rất nhiều sách truyện giang hồ mới mẻ bên ngoài cung, chắc chắn nàng sẽ thích.”

“Hoàng thượng, ngài thật sự quá anh minh! À, cái này tặng ngài.” Ta hào hứng móc ra túi thơm đã thêu từ mấy ngày trước, sảng khoái nhét vào tay Hoàng thượng.

Đại tẩu ta xuất thân nhà võ tướng, không quên thêu thùa may vá nhưng lúc nhỏ, khi phụ thân vẫn còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đối với ta, ta cũng từng học qua mấy mũi kim chỉ.

Nhưng hôm nay nhìn lại, ta còn không bằng đại tẩu, người chưa từng đụng đến kim chỉ bao giờ. Xem ra cây bảo đao mà đại ca tặng đại tẩu năm đó đúng là không thiệt chút nào.

“Đây là cái gì?” Hoàng thượng nhìn đồ vật trong tay, biểu cảm kinh ngạc và ngơ ngác của hắn khiến lòng tự tôn của ta bị tổn thương. Mặc dù nhìn có vẻ không đẹp lắm nhưng rõ ràng đây là một cái túi hương, miệng túi còn có dây lụa mà!

Khuôn mặt ta lập tức sa sầm xuống, trừng mắt nhìn Hoàng thượng, định cho hắn một cơ hội cuối cùng.

“Nàng làm à?” Hoàng thượng không nhịn được bật cười, cầm túi hương lên ngắm nghía kỹ càng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Túi vải này quả thật thêu rất tinh xảo.”

“Không phải túi vải, không phải túi vải, là túi hương! Túi hương!” Ta giận dữ đuổi theo Hoàng thượng chạy khắp phòng. Trong lòng vừa tức giận vừa buồn bã, năm đó đại ca nhận túi hương của đại tẩu còn đeo bên thắt lưng đi khắp trong ngoài phủ để khoe khoang. Hoàng thượng lại dám miệt thị túi hương của ta là túi vải!

“Được rồi, được rồi, là túi hương. Cảm ơn A Âm, A Âm vất vả rồi.” Hoàng thượng ôm lấy ta, ta vốn luôn không đấu lại hắn, giãy dụa cũng vô ích.

“Nếu đã như vậy thì làm phiền A Âm chịu thêm chút vất vả nhé.” Hoàng thượng vòng tay bế ta đi vào phòng trong, nở nụ cười xấu xa.

“Làm gì vậy?”

“Món đại lễ mà nàng muốn tặng trẫm trước kia, đêm nay trẫm muốn nhận.”

“Không phải thân thể của thần thiếp chỉ mới tốt lên một chút thôi sao?”

“Trẫm đã hỏi qua Thái y rồi. Chỉ cần nàng không leo tường phá ngói thì không sao cả.”

“Nhưng thần thiếp vẫn còn đang tức giận đấy.”

“Ngày mai trẫm phải xuất cung rồi. Đợi trẫm trở về, trẫm sẽ để nàng giận tiếp…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận