A Âm - Nhất Lê

Chương 10

26

Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngay từ đầu, Dương Hiên kết giao với Nhị ca của ta là có mục đích khác?

Dương Chiêu Nhi thân cận với trưởng tỷ của ta cũng không phải thật lòng sao?

Phải chăng ngay từ đầu Dương gia đã đứng về phe Ninh Vương, nhận lời sai bảo của Ninh Vương giả vờ kết giao Tề gia chỉ để lợi dụng Tề gia, lật đổ Thái tử?

Trước lúc lâm chung, phụ thân vẫn còn thở dài tiếc nuối về lời hứa kết hôn không thể hoàn thành giữa ta và Dương Nhị Lang.

Nếu như ngay từ đầu Dương gia đã ôm ý đồ khác thì sự tin tưởng và ân hận của Tề gia chúng ta chẳng phải là rất đáng thương, rất đáng buồn sao?

Không, không thể nào như vậy được.

Khi Dương Hiên cùng Nhị ca của ta cạnh tranh ngang tài ngang sức chỉ mới là năm Cảnh Đức thứ mười một.

Lúc đó, làm sao Ninh Vương có thể biết trước được? Làm sao biết Nhị ca của ta sẽ cưới tẩu tẩu Hàn gia? Lại làm thế nào có thể biết rằng đại tỷ sẽ được gả vào Đông Cung làm Thái tử phi, Tề gia sẽ gia nhập vào phe Đông Cung? Khi đó, Tề gia ta với Hàn gia vốn không có mối liên hệ nào, cũng chẳng có giao tình gì đặc biệt.

Chẳng lẽ là sau này Dương gia mới phản bội? Bọn họ bị Ninh Vương mua chuộc sao?

Ta chống tay lên đầu, suy nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không tìm được câu trả lời.

Phú quý mà Ninh Vương có thể hứa hẹn, chẳng lẽ Tề gia và Hàn gia không thể đáp ứng sao? Năm đó, phe Thái tử uy thế cỡ nào, tại sao Dương gia lại vô duyên vô cớ từ bỏ Tề gia để theo Ninh Vương? Ninh Vương có thể cho bọn họ thứ gì mà Tề gia và Hàn gia không thể?

Ngôi vị Hoàng hậu.

Trong lòng ta không khỏi run rẩy.

Chẳng lẽ năm xưa, thứ mà Ninh Vương hứa hẹn chính là ngôi vị Hoàng hậu?

Chính vì vậy mà cuối cùng Hoàng thượng mới lập Dương Chiêu Nhi lên hậu vị, mới coi trọng Dương gia đến như vậy, thậm chí hiện tại còn muốn mượn tay Dương gia để loại bỏ Ký Vương.

Thừa Nguyên Chỉ, tất cả những điều này đều là kế hoạch của ngươi sao?

Ta càng suy nghĩ, trong lòng lại càng thêm kinh hãi.

Hoàng thượng hứa cho Dương gia ngôi vị Hoàng hậu nhưng lại không cho Hoàng hậu sinh con trưởng.

Hắn để ta, con gái của Tề gia đã thất thế, sinh ra hoàng tử, lại hết mực sủng ái, chẳng phải là để vừa tránh cho Dương gia rơi vào kết cục như Hàn gia, vừa có thể lôi kéo Tề gia, thể hiện lòng nhân từ của Hoàng gia hay sao?

Chỉ là bởi vì Tề gia không còn khả năng đe dọa hoàng quyền, hắn mới dùng lại, nâng đỡ Đại ca ta sao?

Lý Bảo lâm... Ta đột nhiên nghĩ đến Huệ phi năm xưa, giờ đây đã bị giáng làm Bảo lâm.

Sau khi Đại ca ta lập công nơi biên ải phía Bắc, phụ thân ta qua đời, Hoàng thượng để huynh ấy hồi kinh, phong làm Định Bắc Tướng quân mà chức vụ này lại trực tiếp thuộc quyền Lý Nguỵ, phụ thân của Huệ phi, đối đầu ngang ngửa với Phiêu Kỵ Đại tướng quân.

Việc Huệ phi ám hại ta bị Hoàng thượng lấy lý do thất lễ trước điện giáng xuống làm Bảo lâm, thực tế là để Hoàng thượng kiềm chế binh quyền của Lý gia, đè bớt thanh thế của Lý gia thôi sao?

Nếu như Tề gia chúng ta vẫn là tướng phủ trước kia, ta vẫn là tiểu thư cao quý của tướng phủ, liệu ta có thể được sủng ái trong lục cung không? Liệu ta còn có khả năng sinh ra Giác Nhi và hai đứa trẻ sinh đôi kia không? Liệu Đại ca ta còn được phong làm Định Bắc Tướng quân không?

Thừa Nguyên Chỉ, những lời ngươi nói với ta, những tình ý ngươi bày ra, rốt cuộc có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?

Ta ôm lấy ngực, dựa người vào bức tường cung điện, cảm giác giống như toàn bộ sức lực trên cơ thể đã bị rút hết.

“Nương nương, nương nương!”

Âm thanh người bên cạnh gọi ta mỗi lúc một lớn, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Ta mở mắt, mơ màng nhìn thấy Liên Nhi và Thúy Tâm đang đỡ ta đứng dựa vào tường cung, khuôn mặt cả hai tái nhợt đầy lo lắng.

“Ta không sao.” Ta xoa nhẹ huyệt thái dương, chỉ cảm thấy huyệt vị đang đập thình thịch, như thể có một cơn đau âm ỉ nhấn chìm trí óc ta trong mớ hỗn loạn nhưng trong lòng vẫn giữ lại một tia tỉnh táo cuối cùng.

“Nương nương, người đã nhắm mắt đứng suốt nửa canh giờ, không nói một lời nào, làm nô tỳ và Thúy Tâm sợ đến chết khiếp.” Giọng Liên Nhi mang theo tiếng nức nở: “Nương nương, ở đây gió lớn lắm, chúng ta về cung trước rồi nói tiếp, có được không?"

“Nương nương, Hoàng hậu nương nương đã ở trong điện, hay là người cứ về cung trước đã.” Thúy Tâm nắm lấy tay ta, hốc mắt đỏ hoe.

Về cung?

Hừ!

Ta nhìn chằm chằm lên đại điện Hưng Đức tọa lạc trên cao, từng bước từng bước leo lên bậc thang lát đá cẩm thạch trắng.

Cơn gió lạnh buốt của mùa đông thổi qua mặt, ta lại chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ có những cảm giác tê rát nhói lên.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở bên trong, chẳng phải rất đúng lúc hay sao?

Ta muốn biết Tề gia chúng ta có phải từ đầu đến cuối đã tin lầm người, bảo vệ lầm người không?

Ta muốn biết liệu Tề Âm ta có phải đã mắt mù tim mù, yêu lầm một kẻ không đáng không?

Cho dù giờ đây mọi chuyện đã không thể vãn hồi, Tề gia chúng ta cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch!

“Nương nương?” Tiểu Hạ Tử đứng canh gác ở cửa điện, thấy ta bước nhanh tới liền định lên tiếng ngăn cản nhưng ta vòng qua người y, đẩy mạnh cửa lớn của đại điện Hưng Đức.

“A Âm?” Bên trong, Hoàng thượng nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn Liên Nhi và Thúy Tâm sau lưng ta, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh.

Ta bất giác hơi ngẩn người, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có mặt trong điện là thật nhưng trong điện không chỉ có hai người bọn họ.

“Trịnh Thái y?” Ta buột miệng thốt lên, sao Thái y lại ở đây?

Trịnh Thái y đang thu dọn hòm thuốc, thấy ta bất ngờ xông vào, vội vàng quỳ xuống thỉnh a, có vẻ như ông ấy vừa thay thuốc cho Hoàng thượng.

Trên cánh tay Hoàng thượng quấn từng vòng băng trắng, mảnh vải cũ bên cạnh lấm tấm vết máu khô đỏ sẫm, trong điện vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, Hoàng hậu đứng xa xa, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Không phải trẫm đã nói bất kỳ ai cũng không được vào đây sao?” Hoàng thượng kéo ống tay áo xuống, nghiêm khắc nhìn Tiểu Hạ Tử.

“Nô tài biết sai, là nô tài không ngăn được Du Phi nương nương!” Tiểu Hạ Tử lập tức quỳ xuống, bên cạnh Thúy Tâm và Liên Nhi cũng vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Hiền phi không được vào bên trong điện sao?

Ta liếc nhìn Tiểu Hạ Tử đang run rẩy vì sợ, lập tức hiểu ra bản thân đã bị con nhím Hiền phi đó lừa gạt.

Hiền phi vốn không thể vào được điện Hưng Đức nhưng những lời của Hiền phi vừa rồi lại khiến trong lòng ta dấy lên vô số nghi ngờ chưa từng nghĩ đến.

Có lẽ Hiền phi không vào được trong điện nhưng tại sao nàng ta lại vô duyên vô cớ nói xấu Hoàng hậu?

Một khi trong lòng đã có nghi ngờ thì rất khó mà xua tan được.

Ta vẫn chưa hoàn toàn gạt bỏ sự nghi ngờ đối với Dương gia, đối với Hoàng thượng.

Nhưng khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Hoàng thượng, trong lòng ta lại không thể ngăn được trái tim mình nhói đau.

Hắn bị thương sao? Hắn bị thương thế nào?

“Tất cả các ngươi lui ra, tuyệt đối giữ kín miệng cho trẫm.” Hoàng thượng quét ánh mắt lạnh lùng qua đám người Thái y, Hoàng hậu và Tiểu Hạ Tử một lượt, rồi chậm rãi bước đến bên cạnh ta.

Hắn đưa bàn tay chưa bị thương lên chạm vào khuôn mặt lạnh giá của ta, trong mắt như có chút giận dữ.

“Nàng bị làm sao vậy? Trẫm đã nói với nàng thế nào? Sao lại để mình lạnh đến mức này? Nàng có chăm sóc bản thân cẩn thận không hả?”

Ta hít một hơi thật sâu, không nhìn lên hắn, bàn tay siết chặt khẽ run rẩy, dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng cuối cùng ta vẫn xoay người, nói ra điều đang chất chứa trong lòng:

“Xin Hoàng hậu nương nương dừng bước.”

Hoàng thượng lập tức sững người.

Hoàng hậu chậm rãi dừng lại trước cửa điện, quay đầu đối diện với ánh mắt của ta, nàng ấy nhìn ta, rồi lại liếc mắt nhìn Hoàng thượng, sắc mặt vẫn thong dong bình tĩnh như thường ngày.

“Du Phi, Hoàng thượng bị thương, lúc này Du Phi vẫn nên chăm sóc Hoàng thượng thật tốt. Nếu có chuyện gì khác, để đến ngày mai sang cung Phượng Nghi thỉnh an cũng chưa muộn.”

“Hoàng hậu nương nương, năm xưa có phải Huệ phi chưa từng có khả năng được phong làm Hoàng hậu không?” Ta nhìn thẳng vào Hoàng hậu, nói ra từng từ từng chữ đều vô cùng khó khăn.

Ta hiếm khi nghiêm túc quan sát Hoàng hậu như lúc này.

Dương Chiêu Nhi có lẽ không sở hữu nhan sắc khuynh thành nhưng dung mạo đoan trang, hành xử ung dung lễ độ.

Nàng ấy quả thực có tài trí hơn người, sáu năm qua đã quản lý hậu cung ngăn nắp trật tự. Những cử chỉ lời nói của nàng ấy khiến ta liên tưởng đến trưởng tỷ của mình, vừa đường hoàng vừa đoan chính, vừa uy nghiêm vừa hòa nhã.

Không khó hiểu vì sao Thái hậu lại yêu quý nàng ấy đến vậy.

Nàng ấy tựa như sinh ra để làm con dâu Hoàng gia, sinh ra để cai quản hậu cung.

Dương gia có một người con gái như nàng ấy, thật sự là rạng rỡ cửa nhà.

Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên, đám người Tiểu Hạ Tử sớm đã đã sợ hãi run rẩy lui ra ngoài, đóng cửa đại điện lại.

“Hoặc là nói, Dương gia đã sớm biết, nếu như Hoàng thượng lên ngôi, ngôi vị Hoàng hậu chỉ có thể thuộc về người, đúng không?” Ta đập nồi dìm thuyền, tiến lại gần Hoàng hậu, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn đang trào dâng trong lòng.

Hoàng hậu từng là người duy nhất trong hậu cung mà ta muốn gần gũi nhưng lại cẩn trọng không dám tiến lại gần.

Nhưng giờ đây, ta không thể không hỏi rõ ràng.

Suốt những năm qua, mỗi lần sáng sớm ta đến thỉnh an, đều cố ý nấn ná ở lại đến cuối cùng mới chịu rời đi, ăn từng miếng thịt nướng tiêu dao, lưu luyến chút hương vị mơ hồ của Tề gia trong cung Phượng Nghi.

Có phải tất cả những điều này chẳng khác nào một trò cười không?

“Ngôi vị Hoàng hậu, là do thánh tâm định đoạt. Du Phi cần gì phải hỏi bản cung.” Hoàng hậu điềm tĩnh, không chút nao núng, chỉ mỉm cười nhìn Hoàng thượng với dáng vẻ như không liên quan.

Ta đứng bất động, cố gắng lấy hết can đảm để quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng.

Ánh mắt Hoàng thượng sâu thẳm, nhìn ta như có ngàn vạn lời muốn nói.

“Thánh tâm của Hoàng thượng, rốt cuộc đã được quyết định từ khi nào?”

Ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.

Những lời nói và cử chỉ của Hoàng hậu khiến cho trong lòng ta đã có câu trả lời.

Ta không biết, nếu như Hoàng thượng thừa nhận, ta sẽ đối diện thế nào.

Nếu hắn phủ nhận, ta lại phải làm sao? Ta có còn tin lời hắn được không?

Hoàng thượng mím chặt môi, không trả lời ta, chỉ liếc nhìn Hoàng hậu, ánh mắt hờ hững lạnh lùng.

“Hoàng hậu lui ra đi.”

“Thần thiếp cáo lui.” Hoàng hậu giữ vững dáng vẻ đường hoàng, không kiêu ngạo không luồn cúi, hành lễ rồi quay người rời khỏi điện Hưng Đức.

Trong điện rơi vào sự im lặng kéo dài.

“A Âm, trẫm bị thương rồi, cánh tay rất đau.” Hoàng thượng nhẹ giọng nói kéo tay áo của mình lên, chỉ vào cánh tay được băng bó kỹ lưỡng của mình, giọng điệu vô cùng tội nghiệp: “Vết thương dài như thế này, đau chết đi được.”

Ta lặng lẽ nhìn Hoàng thượng.

Làm nũng sao? Hắn lại còn làm nũng với ta sao? Hắn còn có mặt mũi làm nũng với ta?

“Thừa Nguyên Chỉ!” Ta gằn giọng, trừng mắt nhìn Hoàng thượng: “Đừng hòng đánh lạc hướng. Chuyện hôm nay ngài nghĩ giả vờ làm nũng là xong sao?”

“Ôi, A Âm.” Hoàng thượng không biết xấu hổ đáp lại: “Hay là từ giờ về sau nàng cứ gọi trẫm là A Chỉ đi? A Chỉ nghe thân mật hơn.”

Có tật giật mình, đúng là có tật giật mình!

Ta trừng mắt nhìn những hành động và lời nói càng lúc càng không biết xấu hổ của Hoàng thượng, trong lòng chắc chắn rằng Hoàng thượng chính là đang chột dạ.

Trước đây ta gọi thẳng tên hắn, hắn còn giận dỗi cho rằng làm tổn hại uy nghi của Hoàng đế, bây giờ thì lại vội vã muốn ta gọi hắn là A Chỉ.

Nếu như không phải hắn làm chuyện có lỗi với ta, ta tuyệt đối không tin!

“Có phải ngài đã sớm cấu kết với Dương gia, hứa hẹn cho Dương Chiêu Nhi ngôi vị Hoàng hậu, cùng nhau lập kế hoạch hãm hại Tề gia không?”

Ta gạt cánh tay bị thương quấn đầy băng gạc mà Hoàng thượng đưa ra trước mặt ta, cố gắng để giọng nói trở nên lạnh lùng, không để lộ ra chút cảm xúc nào. Đến nước này rồi mà vẫn còn làm ra vẻ giấu diếm, thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?

Hoàng thượng lặng người, không nói gì, chỉ nhìn ta với ánh mắt chứa đầy vẻ uất ức, tổn thương.

“Có hay không?” Ta lùi lại hai bước, kéo dãn khoảng cách giữa ta và Hoàng thượng.

“A Âm, ta...” Hoàng thượng thấy ta gần như gào thét khản cả giọng, cuối cùng không thể không trả lời nhưng giọng nói càng lúc càng yếu dần: “Có.”

Có, hắn trả lời là có.

Cơ thể ta lảo đảo nhưng vẫn quyết liệt hất bàn tay hắn đang hoảng hốt muốn đỡ ta, cố gắng giữ vững tinh thần nhưng chỉ một từ “có” ngắn gọn đó đã dẫm nát trái tim ta xuống tận bùn đen.

Ta không sao kiềm chế được bản thân, toàn thân run lên bần bật.

Thật buồn cười, ta lại còn ngây thơ muốn cầu xin cho trưởng tỷ, lại từng vọng tưởng có thể lay động lòng dạ của đế vương!

27

“Tề gia đã thất bại thảm hại, tại sao ngài vẫn không buông tha cho ta, tại sao còn phải lừa gạt, lợi dụng ta, dụ ta vào cung sinh con cho ngài?”

Ta cảm thấy một hơi nóng ấm trên khuôn mặt, lập tức đưa tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên gò má.

Sao ta có thể khóc chứ?

Lúc này mà khóc thì đúng là vừa yếu đuối vừa nhục nhã.

Nhưng ta không sao ngăn được nước mắt của mình, cảm giác như có một hồ đầy nước trong mắt đang tràn ra, muốn cản cũng không cản được.

“Ngài lợi dụng ta để phân chia ân sủng của Dương Chiêu Nhi, lợi dụng Đại ca ta để cân bằng binh quyền của Lý gia. Bây giờ ngài đã lợi dụng xong rồi, hoàng vị của ngài cũng đã ổn định, ngài sẽ diệt Ký vương, giết tỷ tỷ ta có phải không?”

“Ta vốn dĩ không hề muốn vào cung! Không hề muốn làm phi tần gì cả!”

Ta mạnh mẽ lau nước mắt một lần nữa.

Tất cả đều là lỗi của ta, vừa ngu ngốc, vừa khờ dại, bị người ta lợi dụng làm quân cờ bao nhiêu năm trời mà không hay biết.

Nếu sớm hiểu ra, sớm nhìn thấu, làm sao đến mức nhục nhã như ngày hôm nay, vừa nói lời cay nghiệt, vừa không ngừng rơi nước mắt, chẳng những mất hết khí thế mà còn khiến người khác coi thường, cho rằng ta giả tạo.

“Bây giờ thì ta đã nhìn thấu, không thể để ngài lừa dối lợi dụng nữa. Phế ta hay giết ta, tùy ngài!”

“Ngài là đồ khốn kiếp!” Ta nhẫn tâm giật mạnh miếng ngọc bội bên hông, thứ mà trước kia ta đã dùng một bát canh nấm cỏ chim bồ câu để đổi lấy, rồi hung hăng ném xuống đất. Một tiếng vỡ vang lên giòn giã, miếng ngọc hoàn mỹ ngày nào giờ vỡ thành nhiều mảnh, không còn giữ lại được ánh sáng rực rỡ của quá khứ.

Hoàng thượng vẫn luôn lặng lẽ nhìn ta, cho đến khi ngọc bội của hắn bị ta ném vỡ, những cảm xúc đang cuồn cuộn không ngừng trong mắt hắn cuối cùng dần tắt lịm, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm như màn đêm, không nhìn ra chút vui buồn, chỉ còn lại một vẻ u ám không thấy đáy.

“Ta là đồ khốn kiếp sao?” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, từng bước từng bước áp sát, giọng nói lạnh lẽo đến mức đáng sợ: “Nàng vốn không muốn vào cung, vốn không muốn làm phi tần của trẫm. Vậy nàng vốn muốn gả cho ai?”

Ta theo bản năng lùi về phía sau nhưng hắn đã nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay ta.

Ta vùng vẫy muốn thoát nhưng kết quả vẫn như những lần trước, ta không thể đánh lại hắn, càng không thể thoát ra, chỉ có thể bị ép buộc đối diện với ánh mắt của hắn.

Ánh mắt Hoàng thượng lúc này xa lạ, đầy kích động khiến trong lòng ta run lên.

“Nàng sẽ gả cho Nhị lang Dương gia sao?” Hoàng thượng siết mạnh hơn, ta đau đến mức phải cắn răng chịu đựng, không dám phát ra tiếng.

Khi so sức mạnh, ta chưa bao giờ dễ dàng khuất phục. Vì dồn hết tâm trí để chịu đựng cơn đau ở cổ tay, ngay cả những giọt nước mắt không cách nào ngăn được lúc trước, ta cũng ép mình nuốt ngược vào trong.

“Nàng nghĩ nàng gả vào Dương gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao? Là Dương gia phản bội Tề gia các ngươi, không phải trẫm!” Giọng điệu của Hoàng thượng càng lúc càng sắc bén, dường như đang chịu đựng nỗi đau không thể chịu đựng nổi, nhìn ta chằm chằm.

“Trẫm chính là muốn ép buộc nàng vào cung, trẫm chính là muốn sinh con với nàng! Nàng đã sớm có hôn ước thì đã sao, trẫm chính là không muốn cho nàng và Dương Hiên được như ý nguyện. Dù sống hay chết, nàng cũng phải là người của trẫm, chính danh là người của trẫm!”

Ta cắn môi mình đến gần như bật máu.

Trong mắt Hoàng thượng thoáng lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng buông cổ tay ta ra.

Ta cúi đầu xuống nhìn cổ tay mình đã bầm tím đến đáng sợ, đau đớn đến mức không sao chịu nổi.

Lúc này ta mới hiểu, những lần trước khi ta đấu tay đôi với Hoàng thượng, hắn đều coi như trò đùa nhưng lần này hắn thật sự nghiêm túc, ta lại hoàn toàn giống như một con kiến bị giẫm nát dưới chân.

Liên Nhi nói không sai, ở trước mặt Thừa Nguyên Chỉ, bất kể đấu trí hay đấu dũng, hắn đều hoàn toàn áp đảo.

“Nàng bị đau sao lại không nói?” Hoàng thượng thu lại khí thế lạnh lùng vừa rồi, giọng điệu chuyển sang bình thản, dường như không mang chút cảm xúc nào.

Đồ khốn kiếp, ta là người nhà Tề gia, dù có đánh không lại, người Tề gia cũng tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước vũ lực!

Nhưng không hiểu sao, vừa nghe Hoàng thượng nói chuyện, cảm giác áp lực trên cổ tay không còn, nước mắt của ta lại không ngừng tuôn trào ra bên ngoài.

Ta thật sự muốn đập đầu vào cột mà chết cho xong, chí ít thì chết cũng phải thật oanh liệt, khóc lóc thế này thì còn ra thể thống gì!

Ta vội vàng dùng tay áo lau nước mắt đầy mặt nhưng càng lau lại càng khóc dữ hơn.

Trong lòng ta vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ nước mắt tích tụ lại hai mươi mấy năm không hẹn mà cùng trào ra vào ngày hôm nay sao?

“Qua đây, trẫm bôi thuốc cho nàng.” Hoàng thượng kéo ta đi vào nội điện.

Ta mải lau nước mắt, chẳng kịp để ý, đã bị hắn kéo một mạch vào trong, tùy ý để hắn vén tay áo của ta lên, lấy một loại thuốc không rõ là gì, nhẹ nhàng bôi lên cổ tay ta.

Ta không nhịn được mà rít lên một tiếng “Hừ”, vừa rít xong lại nhanh chóng che miệng mình lại.

Sao ta có thể để than đau được? Ta phải nhịn! Hơn nữa, tại sao ta lại để tên Hoàng thượng khốn kiếp này bôi thuốc cho ta chứ? Ai biết được bôi thứ thuốc này xong có khiến cổ tay ta “danh chính ngôn thuận” bị phế luôn hay không.

Ta co rúm lại định rụt tay về nhưng bị Hoàng thượng giữ chặt lấy cánh tay: “Nhịn đau một chút, lát nữa sẽ đỡ.”

Ngươi mới không chịu nổi chút đau đớn này! Ta đây chỉ là sợ bị ngươi ám hại thôi! Rốt cuộc ngươi bôi lên cổ tay ta thứ gì mà vừa mát lạnh lại vừa đau như muốn chết thế này.

“Nàng chọc giận trẫm, lần này trẫm không tính toán với nàng.” Hoàng thượng vừa nói vừa bôi thuốc, không hiểu sao tay lại dùng thêm chút lực, khiến ta lại “hừ” thêm một tiếng, ngay lập tức tay hắn trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Ta âm thầm hối hận vừa rồi không kìm được mà phát ra tiếng than nhưng sự mặt dày vô liêm sỉ của Thừa Nguyên Chỉ vẫn vượt qua sự hối hận của ta.

Hắn nói hắn không tính toán với ta? Hắn không tính toán?

Ta bị hắn lừa gạt vào cung, ngốc nghếch sinh cho hắn ba vị Hoàng tử, Tề gia của ta bị hắn lừa gạt quay vòng vòng như một trò hề, hắn lại bảo không tính toán với ta?

Ta thật sự không chịu nổi nữa, chỉ muốn mắng chửi hắn là đồ khốn kiếp vô liêm sỉ!

“Nàng ngậm miệng lại trước.” Tay của Thừa Nguyên Chỉ vẫn không dừng lại, vẻ mặt không chút cảm xúc, lên tiếng chặn lời ta: “Trẫm không muốn bị nàng chọc tức thêm lần nữa.”

Cái gì? Ta bị chặn họng bất ngờ, nhất thời không biết đáp lại thế nào, mặt đỏ bừng lên.

Sao cuối cùng lại khiến ta trông giống như kẻ vô liêm sỉ, phụ tình bạc nghĩa với hắn vậy?

“Mấy ngày tới nàng đừng để cổ tay dính nước, thuốc này nàng giữ lấy, mỗi ngày bôi ba lần.” Hoàng thượng bôi thuốc xong, cẩn thận kéo tay áo ta xuống ngay ngắn, đẩy lọ thuốc bằng sứ trắng đặt trước mặt ta.

Hắn ngước mắt lên nhìn ta, rồi nói: “Đi truyền Trịnh Thái y vào đây.”

“Bôi xong thuốc rồi còn gọi Thái y làm gì?” Ta ngồi im không nhúc nhích, cầm lấy lọ thuốc kia. Cái thuốc gì mà bôi vào đau muốn chết, lại còn bảo mỗi ngày bôi ba lần?

“Cánh tay của trẫm, băng vải bung ra rồi.” Hoàng thượng giơ cánh tay phải vừa giữ cổ tay ta ban nãy lên, chậm rãi nói thêm: “Nếu cánh tay của trẫm không hồi phục được, sẽ tiễn cả nhà Ký vương về Tây Thiên.”

Ta bật dậy, lòng đầy do dự, khẽ cắn môi quyết định tạm thời nhịn nhục, trước mắt phải giải quyết tình huống khẩn cấp này đã: “Vậy nếu tay ngài hồi phục lại thì sao?”

Trong lòng ta thấp thỏm, nhìn cánh tay của Hoàng thượng, vừa rồi cánh tay hắn vẫn rất có lực, dường như không có gì bất thường, ống tay áo cũng chỉnh tề sạch sẽ, xem ra không bị thương nghiêm trọng, vết thương trên cánh tay chắc cũng không khó hồi phục.

Hoàng thượng nhìn ta, không nói lời nào.

Ta hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy ra ngoài điện, mặc dù vẫn chưa rõ cánh tay Hoàng thượng hồi phục rồi liệu hắn có tha cho nhà Ký vương hay không nhưng nếu không thể hồi phục, nhà Ký vương chắc chắn không có kết cục tốt.

Ta đẩy cửa điện ra, nhìn thấy Trịnh Thái y cùng Tiểu Hạ Tử, Liên Nhi, Thúy Tâm đều đang lạnh đến run rẩy quỳ ở bên ngoài, ta thở dài một hơi, vội vàng gọi Trịnh Thái y vào trong điện, nhìn cơn gió lạnh buốt thấu xương bên ngoài, không quên quay lại nói với ba người còn lại vẫn đang quỳ: “Đừng quỳ nữa, mau tìm chỗ tránh gió mà đứng.”

“Hoàng thượng, chuyện này...” Trịnh Thái y vén tay áo Hoàng thượng lên, giọng điệu đầy lo lắng. Còn ta, khi nhìn thấy vết máu thấm đẫm trên lớp băng trắng quấn quanh cánh tay Hoàng thượng, cả người lập tức cứng đờ.

“Ngươi chỉ cần thay thuốc lần nữa là được.” Giọng Hoàng thượng vẫn lạnh nhạt, liếc ta một cái: “Nàng tránh đi.”

Ta không động đậy, mắt dán chặt vào Thái y đang gỡ từng lớp băng thấm máu ra.

Trái tim ta không kiềm được nhói lên, vừa rồi hắn không cảm thấy đau sao?

Đến khi vết thương dài ba tấc, máu đỏ thẫm hiện rõ trước mắt ta, trong lòng ta quặn đau, nước mắt rưng rưng, Thừa Nguyên Chỉ lại bị thương nặng đến thế này sao?

“Thái... Thái y, Hoàng thượng, thế nào rồi?” Không hiểu sao ta cảm thấy cổ họng khô khốc, lời nói lắp bắp, không thể nào nói chuyện trôi chảy được.

“Bẩm nương nương, vết đao trên cánh tay Hoàng thượng rất sâu, vốn dĩ miệng vết thương đã khép lại nhưng lần này lại vô duyên vô cớ rách ra, thật sự là...” Thái y vừa trả lời ta, vừa cẩn thận bôi thuốc, lông mày nhíu chặt.

“Thật sự là... thế nào?” Trái tim ta chùng xuống, sao Thừa Nguyên Chỉ lại bị thương, lại còn bị một vết thương nặng thế này? Là do thích khách tấn công sao? Nhưng chẳng phải Dương Phụng thường đã đỡ nhát đao đó thay hắn rồi sao?

“Thần không dám giấu giếm nương nương. Thời tiết giá rét vốn đã không thuận lợi để miệng vết thương khép lại. Hoàng thượng lại vội vàng hồi kinh, nếu cứ tiếp tục kích động khiến cho miệng vết thương rách ra, không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục lại.” Thái y cẩn thận rắc bột thuốc trắng, cúi đầu trả lời ta.

“Vậy... vậy, Thái y ngài phải chữa trị thật tốt...” Giọng ta nhỏ dần.

“Có phải chỉ khi liên quan đến người nhà Tề gia, nàng mới thực sự quan tâm đến trẫm không?” Hoàng thượng ngước mắt nhìn ta, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ cô đơn.

Ta kinh ngạc sững sờ trước ánh mắt của Hoàng thượng.

Trong điện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trên trán Thái y đổ mồ hôi lấm tấm, nhanh chóng băng bó lại cánh tay Hoàng thượng, rồi khúm núm cáo lui.

“Ta...” Không gian trong điện vẫn tĩnh mịch, ánh mắt Hoàng thượng như quấn chặt lấy ta.

Rõ ràng lúc bước vào điện ta rất hiên ngang, giờ phút này lại bị ánh nhìn của Thừa Nguyên Chỉ khiến ta cảm thấy lo lắng bất an đến kỳ lạ.

Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa định lên tiếng thì đã bị Hoàng thượng ngắt lời.

“Tiểu Hạ Tử.” Hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng gọi: “Hôm nay để Du Phi ở lại điện Hưng Đức hầu hạ trẫm, bảo người ở cung Trường Hỷ quay về đi!”

“Hôm nay trẫm phải nói rõ ràng với nàng, trẫm có phải là đồ khốn kiếp hay không.” Hoàng thượng nhìn ta chăm chú, trái tim ta bất giác đập loạn nhịp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận