A Âm - Nhất Lê

Chương 5

15

Năm Tân Kiến thứ năm, lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ, Hoàng thượng quyết định đến hành cung tránh nóng.

Hoàng thượng khăng khăng cho rằng đứa bé trong bụng ta, tiểu công chúa tương lai của hắn tuyệt đối không thể chịu nổi một chút hơi nóng nào, dù đã cách lớp da bụng của ta.

Không biết có phải nhờ cảnh sắc hoa thơm cỏ lạ của hành cung hay là do con gái vốn luôn ngoan ngoãn hơn mà dù bây giờ bụng của ta đã lớn hơn năm tháng, ta vẫn khỏe mạnh hoạt bát giống như bình thường, thường đi theo một ma ma dạo khắp trong hành cung, chỗ nào mới mẻ là lại đến. Ta càng nhìn càng thấy hành cung thật đẹp.

Con sông Lưu Xuyên dài miên man, dòng nước trong lành mát rượi chảy len lỏi qua từng ngóc ngách trong hành cung.

Lầu Xúc Vân cao vút, leo lên đỉnh có thể phóng tầm mắt bao quát phong cảnh tuyệt đẹp của cả kinh thành.

Hồ sen rộng lớn, những đóa sen hồng trắng e ấp rung rinh giữa lá sen xanh mướt, còn đàn cá chép đỏ trong hồ thì bị ta cho ăn đến béo tròn cả một vòng.

Ta ỷ vào tiểu Công chúa trong bụng tha hồ làm mưa làm gió, Hoàng thượng cũng đành phải để mặc ta làm loạn.

Nhưng không biết hành cung hợp ý của ta hay hợp ý vị tiểu Công chúa còn chưa ra đời này nhưng nhìn cái bụng ngày một lớn của mình, ta không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm khẩu phần ăn gần đây, tiểu Công chúa này sẽ không phải là một đứa bé mập mạp đấy chứ?

Nhưng mà Hoàng thượng dường như lại chẳng để tâm chuyện con gái của hắn có quá mập hay không, chỉ chăm chăm sai người mang đến những món ăn ngon nhất như nước chảy đổ vào phòng ta, sắc hương vị đều đủ cả, ngay cả tỏi và củ cải cũng được tỉa thành hình hoa, sự chu đáo này của Hoàng thượng giống như sợ ta ăn không no để đứa trẻ trong bụng phải chịu đói.

Mà đối với đồ ăn ngon, từ trước đến nay ta chẳng bao giờ từ chối món nào, huống hồ dạo gần đây khẩu vị đúng là tốt hơn hẳn.

Nhưng khi ta nhìn thấy thái độ bình thản ung dung của Hoàng thượng, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, gần đây có phải Hoàng thượng nhỏ nhen này tỏ ra quá ân cần rồi không?

Ta quyết định cố gắng giảm bớt khẩu phần ăn của mình, liên tục ba ngày chỉ ăn mỗi bữa ba miếng cơm. Đến ngày thứ ba, Hoàng thượng cuối cùng cũng nhíu mày.

“Cảm thấy không thoải mái sao?”

“Cảm thấy con gái mập quá, không đẹp.”

Ta híp mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoàng thượng, muốn nhìn thấu tâm tư của kẻ tiểu nhân này.

“Sao lại thế được? Ăn như vậy đâu có nhiều.” Hoàng thượng cúi người xuống, đặt tay lên bụng của ta, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

“Thế này so với lúc trước khi sinh Giác Nhi thì ăn nhiều hơn hẳn. Hôm qua nàng ấy bảo ta rằng không được ăn thêm nữa.”

Ta nhẹ nhàng xoa lên bụng của mình, lại cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn, ta mang trong bụng cũng không phải yêu tinh, sao lại có thể nói chuyện được.

“À... là báo mộng, nói trong mơ.”

Ta vội vàng tìm cách lấp liếm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Từ xưa đến nay, mộng báo thai nhi là điều vẫn thường được nhắc đến, chắc không phải tính là nói lời hoang đường đâu, ta thật là nhanh trí.

Hoàng thượng lại cười như không cười liếc nhìn ta, nói:

“Báo mộng sao? Vậy nàng mơ thấy là đứa nào báo mộng vậy?”

“Đứa nào sao? Thì là... là cái này...”

Ta nghi hoặc chỉ vào bụng mình, lại nhìn thấy Hoàng thượng đã xoay người, ngồi xuống bên bàn, khóe môi cong lên, ánh mắt như đang chăm chú nhìn ta.

“Trong bụng, có hai đứa?”

Ta nuốt nước bọt một cái, không thể nào.

“Thê tử của trẫm quả là có bản lĩnh, dù có thể mơ thấy một đứa con gái không thích béo, làm sao biết đứa kia cũng không thích chứ? Vậy nên vẫn phải ăn nhiều thêm chút.”

Hoàng thượng đích thân gắp một miếng cá bát bảo đặt vào trong chén của ta, ánh mắt sáng như sao.

Ta ngàn vạn lần không ngờ mình đang mang thai song sinh, mà tên cẩu Hoàng đế kia lại còn giấu ta suốt sáu tháng trời.

“Trẫm sợ nàng biết được sẽ cảm thấy lo lắng, không biết gì thì tốt hơn.”

Tên tiểu nhân Hoàng thượng này chẳng có chút ăn năn nào, còn tự cho rằng bản thân mình chu đáo.

Lo lắng ư?

Ta có gì mà phải lo lắng, chính mình mang thai mấy tháng mà lại không hay biết trong bụng mình có đến hai đứa nhỏ. Điều này chẳng phải làm ta giống như một mẫu thân ngốc nghếch, hồ đồ sao?

Ta trừng mắt nhìn Hoàng thượng, quyết định nghiêm túc giận hắn ba ngày. Nhưng nghĩ đến việc mình sắp sinh ra hai đứa bé, trong lòng lại sinh ra một chút sợ hãi.

Ta nhớ lại năm đó sinh đứa trẻ Giác Nhi đã phải chịu đau đớn thế nào, bây giờ nếu hai đứa đều như Giác Nhi thì chẳng phải sẽ là gấp đôi cơn đau sao? Nghĩ tới đây, ta không khỏi rùng mình một cái.

Tên cẩu Hoàng đế kia đã định giấu thì giấu luôn đi, sao giữa chừng lại nói ra với ta?

Ta càng nghĩ càng giận, cảm giác bực bội dâng trào, muốn bùng nổ ngay lập tức.

“Ở hành cung tốt, ít quy củ, rất thích hợp để nàng nghỉ ngơi. Ngày nàng lâm bồn, trẫm sẽ mời mẫu thân nàng đến đây ở bên cạnh. Đừng sợ.”

Hoàng thượng ôm ta vào trong lòng, giọng nói đầy dịu dàng và ân cần.

Ta sững sờ tựa vào trong lòng Hoàng thượng, trong lòng dâng lên chút cảm giác ấm áp.

Đúng vậy, tất cả những điều tốt ở hành cung cũng chẳng sánh bằng điều này.

Từ đó, ta đột nhiên tràn đầy mong chờ sinh ra hai đứa con gái trong bụng. Chúng sẽ là những đứa trẻ đáng yêu ngọc ngà thế nào đây?

Vào mùa hè năm Tân Kiến thứ năm, trong tiếng ve kêu râm ran, ta nắm tay mẫu thân cuối cùng bình an hạ sinh hai đứa trẻ khỏe mạnh.

Giữa không gian đầy tiếng chúc mừng khắp phòng, ta và Hoàng thượng nhìn nhau không nói nên lời, không có chút nào chuẩn bị đón chào hoàng nhị tử và hoàng tam tử của triều ta.

Hai tên nhóc mặt dày này đã vô tư hưởng ân sủng suốt mấy tháng trong bụng ta, Hoàng thượng đặt tên cho chúng một đứa là Thừa Ký, một đứa là Thừa Nghị.

16

Sau khi trở về cung, cung Vĩnh An của ta càng lúc càng trở nên náo nhiệt.

Ký Nhi và Nghị Nhi đứa nào cũng thi nhau khóc la ầm ĩ, mấy người như mẫu luân phiên dỗ dành mà vẫn không thể đối phó nổi với tiếng khóc nối tiếp nhau không ngừng của bọn chúng.

Ta vừa xoa thái dương vừa nhớ lại lúc trước Giác Nhi thật ngoan ngoãn dễ thương biết bao, không khỏi nghi ngờ hai tên Hỗn Thế Ma Vương này làm sao lại có thể được sinh ra từ một bụng mẫu thân với Giác Nhi được.

Nhưng Giác Nhi lại vô cùng yêu quý hai đứa nhỏ này.

Mặc dù bản thân thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng mỗi khi thấy hai đệ đệ gào khóc, thằng bé không chỉ không cảm thấy phiền chán mà còn đi theo nhũ mẫu dùng bàn tay nhỏ của mình nhẹ nhàng vỗ về hai đệ đệ.

Chờ khi chúng ngừng khóc, thằng bé còn cẩn thận lau đi những giọt nước mắt vương trên má bọn chúng. Nhìn vào đôi mắt trong veo như một hồ nước của Giác Nhi, ta cảm thấy mình đã sinh ra một vị Bồ Tát sống.

Có được một đứa con trai như vậy, thêm hai tiểu ma vương ta cũng chấp nhận.

“Chiêu nghi, thuốc đã sắc xong.” Thúy Tâm cẩn thận bưng chén thuốc đến trước mặt ta.

Ta nhìn bát thuốc đen ngòm, trong lòng tràn đầy kháng cự, uống được nửa chén, ta liền đặt sang một bên.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, ta đã uống đủ số thuốc bằng cả hai mươi năm qua cộng lại, thật sự không thể uống thêm một giọt nào nữa.

Từ nhỏ, ta đã khỏe mạnh, không dám nói đến hái trăng trên chín tầng trời hay bắt rùa dưới đáy biển nhưng ít nhất cũng là leo tường dỡ ngói chẳng khó khăn gì.

Vậy mà giờ đây ta lại bị ép đến mức có dáng vẻ yếu đuối như một cành liễu trước gió, ngày ngày phải khổ sở bịt mũi uống ba bát thuốc đắng ngắt, tất cả những thứ này đều do tên Hoàng đế tiểu nhân kia ban cho.

Nếu không phải hắn cứ nhất quyết đòi muốn có con gái, ta cũng sẽ chẳng phải chịu nỗi khổ sở mang thai. Nếu không mang thai, ta đã không sinh ra hai tiểu ma vương kia, còn kéo theo thân thể ta suy nhược.

Thái y tận tình khuyên bảo, liên tục dặn dò ta ngàn vạn lần không được coi thường, mỗi ngày đều phải uống ba bát thuốc, không được dừng, thức ăn cũng bị hạn chế đủ thứ, ngay cả giờ giấc thức dậy và đi ngủ hàng ngày cũng phải chú ý cẩn thận. Cứ như vậy điều dưỡng một hai năm mới có thể phục hồi lại phong thái ngày xưa.

Mỗi lần nghe thêm một câu, đầu ta lại to thêm một chút, nghe đến cuối cùng, đầu ta đã to đến nỗi cơ thể không thể gánh nổi nữa.

Sao ta lại khổ sở đến mức này? Con gái thì không có, suýt chút nữa lại hại luôn cả bản thân mình, ăn cái này không được, uống cái kia cũng không xong, ta lỗ chết đi được!

Ta u oán nhìn vị Thái y đang run rẩy đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại càng lo lắng hơn, nếu như Hoàng thượng vẫn muốn có con gái thì phải làm sao đây? Chẳng phải ta sẽ phải hy sinh bản thân sao?

Nhưng cũng may có vẻ như ý muốn có con gái của Hoàng thượng chỉ là cơn hứng thú nhất thời.

Sau khi hai tiểu Hoàng tử ra đời, mỗi ngày hắn đều đến trêu chọc hai đứa trẻ.

Mặc dù thường xuyên bị bọn chúng khóc la làm cho bực mình nhưng hắn chưa từng nhắc lại chuyện muốn có con gái.

Ta thật sự là thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, hơi thở đó chưa kịp hoàn toàn trút ra thì tim ta lại như thắt lại lần nữa.

Mùa đông năm Tân Kiến thứ năm, trong nhà gửi thư báo rằng phụ thân bệnh tình nguy kịch.

Tay ta run rẩy đến nỗi không cầm nổi tờ giấy mỏng manh kia.

Sao có thể? Sao có thể? Ba tháng trước, mẫu thân vẫn còn ở hành cung chăm sóc ta sinh nở, bà ấy chưa từng nói sức khỏe của phụ thân có vấn đề gì mà!

“Không thể nào, không thể nào, lá thư này thật sự là do Tề phủ gửi đến sao? Có phải Tề phủ ở hẻm Thiên Phúc, bên cạnh vườn Vọng Lê ở thành Nam không?” Ta cố gắng kiềm chế đôi tay vẫn đang run rẩy nhưng không thể che giấu sự run rẩy trong lời nói.

“Bẩm Chiêu Nghi, đúng là người hầu từ Tề phủ đưa tới.” Tiểu thái giám không hiểu vì sao sắc mặt ta lại đột nhiên tái nhợt không còn chút máu, vội vàng quỳ xuống đáp lời.

Phụ thân hồi kinh chưa được hai năm, trong suốt năm năm qua ta chỉ được gặp ông ấy một lần. Ta mới chỉ hai mươi tuổi, sao phụ thân ta lại đột ngột lâm bệnh nguy kịch được? Sao có thể chứ?

Nhưng trái tim ta lại đột nhiên trầm xuống.

Ta hai mươi tuổi nhưng bây giờ phụ thân đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Hơn sáu mươi tuổi, ông ấy đã là một người già từ lúc nào không hay.

Đầu óc ta “ong” lên một tiếng, không biết trống rỗng bao lâu, khi lấy lại chút tỉnh táo, ta nhìn thấy Thúy Tâm và Liên Nhi đã sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, lo lắng ta sẽ ngất đi.

Ta hoàn hồn, lập tức lảo đảo muốn chạy về hướng điện Hưng Đức.

Ta phải tìm Hoàng thượng, phải tìm được Hoàng thượng ngay lập tức.

Nhưng ta vừa ra đến cửa đã gặp Hoàng thượng đang vội vã đi tới.

Hắn đã biết rồi.

Mặc dù hắn biết nhưng vẫn bị sắc mặt tái nhợt của ta làm cho hoảng sợ, vội vàng đỡ ta trở lại trong phòng.

“Thiếp phải trở về, thiếp phải trở về.” Toàn thân ta run rẩy, ta nhất định phải trở về. Ta phải về nhà, phải về Tề phủ.

Phụ thân đã dành cho ta tất cả sự bao dung và yêu thương. ông ấy đã dành cho đứa con gái nhỏ của mình mọi thứ ông ấy có thể. Vậy mà lúc ông ấy lâm chung, ta lại không thể không ở bên cạnh ông ấy.

Hoàng thượng chỉ đỡ ta dậy, sai người gọi Thái y đến Tề phủ, đồng thời phái người cứ mỗi một canh giờ phải báo cáo tình hình một lần. Sau đó, hắn chỉ nắm lấy tay ta, nhìn ta mà không nói gì.

Toàn thân ta đột nhiên không còn chút sức lực nào.

Ta đã quên mất, ta là phi tần của Hoàng đế.

Cánh cổng hoàng cung sâu thẳm, một khi bước vào thì đời đời kiếp kiếp phải bị giam cầm trong tòa cung điện này.

Làm sao ta có thể quay trở về được đây?

Ta không thể trở về.

Ta chỉ có thể ở lại bên trong hoàng cung rộng lớn này, chỉ có thể lắng nghe những lời bẩm báo rời rạc từ những người được phái đi, chỉ có thể chờ đợi cái kết cuối cùng không thể tránh khỏi.

Sắc trời dần tối, lòng ta lạnh như tro tàn.

“Ngày mai phải uống thuốc đúng giờ, không được mỗi lần chỉ uống nửa bát.” Sau một hồi lâu im lặng, Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt bình thản nhưng giọng điệu mang theo chút bất lực.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, phụ thân ta sắp qua đời, trong lòng ta đã tan nát, vậy mà hắn vẫn còn quản ta có phải chỉ uống nửa bát thuốc hay không?

“Không được lén lút ăn cánh gà cay sau lưng thái y, phải nghiêm túc nghe lời dặn của Thái y điều dưỡng tốt cơ thể.” Hoàng thượng làm như không thấy ánh mắt ta nhìn hắn như nhìn một kẻ điên, vẫn tiếp tục chậm rãi nói: “Còn nữa, không được tùy tiện nghĩ đến việc cho Ký Nhi và Nghị Nhi mặc đồ con gái.”

Chuyện này mà hắn cũng biết, ta có chút kinh ngạc.

Đúng là ta từng nghĩ đến việc lén mặc quần áo của bé gái cho hai tiểu ma vương đó, chỉ là để Hoàng thượng thỏa mãn phần nào mong muốn có con gái, hoàn toàn không phải vì ta.

Nhưng ta mới chỉ lấy mấy tấm vải từ Cục Chế Y, còn chưa làm gì, sao hắn đã biết rồi?

“Chỉ có ba canh giờ thôi.” Hoàng thượng đột nhiên quay sang nhìn ta: “Ba canh giờ sau, nhất định phải quay về cung.”

Ta sững người, một lúc sau mới hiểu hắn đang nói gì, “vụt” một tiếng, ta bật dậy nhưng lại bị hắn nhanh chóng giữ chặt lấy cánh tay: “Đổi sang mặc y phục của cung nữ bình thường.”

Phụ thân của Tề Chiêu nghi ở phủ lâm bệnh nguy kịch, Chiêu nghi lòng như lửa đốt, đặc cách sai hai cung nữ thân cận về Tề phủ thăm hỏi tình hình.

Đêm tối tĩnh mịch, không ai đặc biệt chú ý đến hai cung nữ bình thường có dáng vẻ thế này, cả hai cùng bước lên xe ngựa rời cung, chạy về hướng Tề phủ.

17

Dưới màn đêm, ta ngồi trên xe ngựa khoảng chừng nửa canh giờ, đôi chân của ta đã tê dại nhưng ta không màng đến sự khó chịu, chỉ vội vàng vịn vào người Liên Nhi bước xuống, trong giá rét gấp gáp gõ cửa lớn Tề phủ.

Tề phủ sớm đã không còn là tướng phủ lừng lẫy năm xưa.

Dù trời khuya không nhìn rõ, ta vẫn cảm nhận được vẻ tiêu điều ảm đạm.

Những người hầu lác đác trong phủ không tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện, không biết có phải do Hoàng thượng đã sắp xếp trước hay không, ta không kịp suy nghĩ nhiều mà vội vàng chạy thẳng đến phòng của phụ thân.

Ngoài sảnh có vài người tụ tập, Liên Nhi ở lại đó, còn ta lướt qua bọn họ lao thẳng vào phòng trong.

Vừa bước vào, ta đã nhìn thấy người nằm trên giường nhưng thân thể ta đột nhiên khựng lại.

Người tóc bạc trắng, thân hình tiều tụy yếu ớt kia là phụ thân của ta sao?

Máu trong người ta dường như đông cứng lại, đôi chân cứng ngắc đứng yên cách giường một trượng, làm thế nào cũng không nhấc chân lên nổi.

Tề gia của ta từng sản sinh ra ba vị Tể tướng, bảy vị Tướng quân.

Phụ thân ta, Tề Hồng, là một người văn võ song toàn, xuất chúng hơn người, danh vọng vang dội khắp kinh thành, môn sinh đông đảo, đức cao vọng trọng, địa vị tôn quý vô cùng.

Hai năm trước, mặc dù ông ấy chỉ một thân áo vải, tóc hai bên đã điểm bạc nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy phong thái năm xưa.

Vậy mà bây giờ, ta lại hoàn toàn không thể nhận ra ông ấy nữa.

Phải chăng hai năm ở kinh thành còn khắc nghiệt hơn ba năm nơi đất lưu đày?

Mẫu thân nhìn ta run rẩy muốn cúi người hành lễ nhưng ta lại lao vào trong lòng tay bà ấy, bà ấy chỉ có thể lau nước mắt, lặng lẽ kéo tay ta đến bên cạnh giường phụ thân, ra hiệu cho những người khác không cần hành lễ nữa.

Lúc này sắc mặt phụ thân xanh xao, ông ấy mơ màng nửa tỉnh nửa mê, miệng khẽ thì thầm gọi tên ai đó trong cơn mê sảng.

Phụ thân, là con, là con đây, con là A Âm, con không phải Chiêu nghi bên trong hoàng cung, mà là con gái nhỏ của Tề phủ, A Âm. Con đã trở về nhà rồi.

Ta nhẹ nhàng bước lại gần phụ thân, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, vì ta vô cùng sợ hãi, sợ rằng chỉ cần ta thở mạnh một chút cũng sẽ làm phụ thân giật mình, mà lúc này phụ thân của ta rõ ràng đã không thể chịu đựng nổi bất kỳ sự quấy rầy hay tác động nào nữa.

“Hiện giờ phụ thân thần trí không còn tỉnh táo, thỉnh thoảng có một vài khoảnh khắc minh mẫn, người cũng chỉ muốn gặp muội.” Giọng nói nghẹn ngào của nhị tỷ nhẹ nhàng vang lên bên tai ta.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy nhị tỷ mà năm năm rồi ta chưa gặp.

Thiếu nữ đầy sức sống năm nào giờ đây đã trở thành thê tử của người ta nhưng vẻ dịu dàng và thương yêu trong đôi mắt vẫn không hề thay đổi.

Ta ôm lấy nhị tỷ, vùi đầu vào trong lòng nhị tỷ khóc nức nở.

Xung quanh ta là những người thân mà ta ngày nhớ đêm mong, đáng lẽ đây phải là một khoảnh khắc viên mãn và ngọt ngào biết bao nhưng phụ thân của chúng ta lại đang nằm trên giường bệnh, sinh mệnh chỉ còn đếm bằng từng hơi thở.

“Tiểu muội, đừng khóc nữa.” Tiếng nói nhẹ nhàng, đã kìm nén nước mắt rất lâu, bất chợt vang lên khiến ta giật mình ngẩng đầu lên.

Qua làn nước mắt nhạt nhoà, ta mơ hồ nhận ra bóng dáng nhị ca nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của huynh ấy không giấu được vẻ tiều tụy.

Nhị ca, nhị ca... Trái tim ta đau nhói dữ dội.

Ta luôn né tránh không dám nghĩ đến huynh ấy, không nghĩ về những chuyện huynh ấy đã trải qua, không dám nghĩ đến hiện tại hay tương lai của huynh ấy, càng không dám nghĩ đến những cay đắng trong lòng huynh ấy.

Bởi vì mỗi lần nghĩ đến, trái tim ta lại đau đớn giống như bị cắt ra thành từng mảnh.

Năm xưa Tề gia chúng ta bị cuốn vào cuộc tranh đoạt hoàng vị, tất cả chỉ vì lúc đó Tề gia quá chói lọi.

Chói lọi đến mức chúng ta cho rằng, ngôi vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ, nếu không phải là người Tề gia, cũng phải mang trong mình một nửa huyết thống của Tề gia. Có huyết mạch của Tề gia, đó là vinh dự của Hoàng gia, là niềm tự hào của thiên hạ.

Sự ngạo mạn ấy đã được nuôi dưỡng từ lịch sử huy hoàng của Tề gia suốt trăm năm, càng trở nên rực rỡ dưới danh tiếng lẫy lừng của nhị ca Tề Viễn, là viên ngọc sáng nhất trong ánh hào quang rực rỡ của Tề gia.

Nhị ca của ta, Tề Viễn, võ nghệ phi thường nhưng tài danh của huynh ấy còn vượt xa võ nghệ.

Ba tuổi nhập học đường, năm tuổi đã có thể làm thơ, mười tuổi văn chương của huynh ấy đã là ngàn vàng khó cầu, mười hai tuổi danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, thời đó huynh ấy cùng Dương nhị lang Dương gia được xưng tụng là “Tuyệt thế song tài”, mười bốn tuổi vừa mới bước vào chốn quan trường, huynh ấy đã làm một đám nho gia lỗi lạc phải xấu hổ qua những cuộc tranh luận sắc sảo.

Lúc ấy, ta chỉ mới tám tuổi, mặc dù vẫn còn ngây thơ không hiểu chuyện nhưng cũng đã biết rõ nhị ca Tề Viễn của Tề gia ta là người tài hoa tuyệt đỉnh, hào quang muôn trượng, không ai có thể che mờ vẻ rực rỡ của huynh ấy.

Mười sáu tuổi, nhị ca của ta thành thân, mười dặm hồng trang nghênh đón tẩu tử mới vào cửa, thiếu niên lang tuấn tú khí phách phong lưu sánh đôi cùng tân nương tuyệt sắc khuynh thành đã thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ trong kinh thành.

Một đôi trời sinh, câu chuyện tình yêu đẹp đẽ hiếm có này được truyền tụng trong trà lâu suốt nhiều năm liền.

Lửa cháy rực rỡ, hoa nở như gấm, trước năm hai mốt tuổi, nhị ca của ta là một viên minh châu không vướng chút bụi trần, sáng chói, độc nhất vô nhị.

Nhưng qua câu chuyện của Thái hậu, ta mới biết được chính việc nhị ca thành thân năm đó đã chôn xuống một cái gai trong lòng Tiên hoàng.

Bởi vì người mà nhị ca cưới chính là Hàn Giang Nguyệt, con gái của Hàn Thái sư, nhà ngoại của Hàn Hoàng hậu.

Tề gia và Hàn gia kết làm thông gia, vốn tưởng là một cuộc hôn nhân do ông trời tác hợp lại chính là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của Tề phủ sau này.

Sau đó, đại tỷ gả cho Thái tử cũng chỉ là một ảo tưởng hoa lệ dưới ánh trăng tròn, biểu hiện cho quy luật thịnh cực tất suy mà thôi.

Nhưng ta ở Tề phủ cũng đã tận mắt chứng kiến nhị ca và nhị tẩu hòa hợp mặn nồng, ân ái như thế nào.

Bù cho việc liên hôn giữa hai gia tộc có lẽ là vì lợi ích trên triều đình nhưng tình cảm giữa nhị ca và nhị tẩu lại là chân thành.

Những lời kể chuyện của tiên sinh trong trà lâu về tình yêu nồng thắm nghe có vẻ hơi phóng đại nhưng trong mắt ta lại chẳng bằng một phần vạn sự thật.

Nhị ca và nhị tẩu không giống phụ thân và mẫu thân điềm đạm không màng danh lợi, cũng không giống như đại ca và đại tẩu kính nhau như khách.

Mỗi lần bọn họ vô tình liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều tràn đầy yêu thương không thể che giấu, thuần khiết và mãnh liệt, khắc sâu tận xương tủy, thấm đẫm linh hồn.

Nhưng năm Cảnh Đức thứ mười bảy, khi nhị ca hai mươi mốt tuổi, đại án cuối cùng mà Tiên hoàng xử lý trước khi băng hà là vụ án Hàn gia mưu nghịch phạm thượng, Tề gia mưu hại Ninh vương.

Kết quả là cả nhà Hàn gia bị tru di, nhị tẩu cũng tự vẫn theo, Tề gia bị lưu đày đến nơi khổ ải, Thái tử bị phế thành Ký Vương, bị đưa đến Ký Châu.

Nhị tẩu qua đời, nhị ca giống như mất đi linh hồn, trong mắt không còn một chút sinh khí nào.

Nhưng Tề gia vẫn tồn tại, phụ mẫu vẫn còn sống, nhị ca không thể cũng không cách nào cùng nhị tẩu sinh tử có nhau.

Nhưng từ đó, trong mắt của nhị ca đã không còn thần thái, huynh ấy không còn cầm bút, không viết văn, càng không nói đến chuyện sau này bước chân vào chốn quan trường nữa.

Cho nên năm đó khi biên cương phía bắc xảy ra chiến loạn, ta còn có thể hy vọng đại ca hồi triều.

Khi ta sinh Hoàng tử có công, vẫn có thể hy vọng Tề gia trở về kinh.

Nhưng cho dù tương lai còn bao nhiêu cơ hội hay khả năng, nhị ca cũng sẽ không bao giờ có ngày tỏa sáng trở lại. Bây giờ nhị ca hai mươi sáu tuổi nhưng cuộc đời của huynh ấy đã kết thúc từ năm hai mươi mốt tuổi, từ đó, không còn tương lai nào nữa.

Viên minh châu vô song ngày xưa đã bị đập vỡ tan tành, rơi vãi trong bùn đất, không bao giờ tìm lại được chút ánh sáng nào nữa.

“Nhị ca.” Ta nắm chặt tay nhị ca, giống như đang nắm lấy một khúc gỗ trôi nổi đang bị cuốn đi trong dòng sông chảy xiết.

Không có linh hồn, không có sinh khí cũng không sao, chỉ cần nhị ca vẫn còn sống sót đứng trước mặt ta, gọi ta là tiểu muội.

Bàn tay huynh ấy tuy thô ráp nhưng lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm.

Huynh ấy chính là nhị ca, người đã dạy ta đọc sách viết chữ từ nhỏ, là người luôn kiên nhẫn dạy dỗ ta, dù ta nghịch ngợm không chịu học hành, vẫn yêu thương ta vô điều kiện.

Nhị ca im lặng để ta tuỳ ý nắm tay mình, chậm rãi đưa một bàn tay khách lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta. Trong đôi mắt khô khốc của nhị ca hiếm khi hiện lên chút dịu dàng ấm áp.

Ta cảm thấy trái tim mình đau nhói như muốn chết đi.

Điều khiến ta tuyệt vọng hơn chính là thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Hơn một canh giờ đã qua đi nhưng phụ thân vẫn mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê.

Trong lòng ta ngày càng sốt ruột.

Phụ thân vẫn luôn nhớ mong ta, ông ấy nhất định phải nhìn thấy con gái nhỏ của mình.

Nhưng Hoàng thượng chỉ đồng ý cho ta ba canh giờ, đường từ Tề phủ đến hoàng cung đã mất một canh giờ, ta không thể cứ chờ đợi như thế này mãi.

Nếu để kéo dài thời gian, đến khi trời sáng bị người khác phát hiện, không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi cho cung Vĩnh An và Tề phủ.

Cung Vĩnh An ta có thể không bận tâm nhưng Tề phủ không thể chịu thêm sóng gió được nữa.

“Thái y, Thái y đâu?”

Khi thời gian còn lại chưa đến một canh giờ, ta thực sự hoảng sợ.

Hơi thở của phụ thân càng lúc càng yếu, những lời nói mê trong miệng cũng ngày càng mơ hồ.

Thái y đâu? Những bát thuốc đắng ấy đâu? Đưa cho phụ thân đi, tại sao bây giờ không làm gì cả?

“Chiêu nghi, xin chờ thêm một chút, lão đại nhân sắp tỉnh lại rồi.” Thái y bị ta gọi vào không chút cảm xúc, cúi đầu trả lời.

Chờ thêm một chút là thế nào? Sắp tỉnh lại là ý gì? Tay ta siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

Đột nhiên, phụ thân đang lẩm bẩm liên tục lại đột nhiên im lặng hoàn toàn, khiến trái tim ta như chìm xuống đáy vực.

Ta vội vàng đẩy Thái y ra, lao tới bên cạnh phụ thân, Thái y cúi đầu lặng lẽ lui ra bên ngoài, những người trong phòng đều nín thở, không ai dám lên tiếng.

Tay ta run rẩy dữ dội hơn, trong lòng hoảng sợ tột độ. Nhưng ngoài dự đoán của ta, phụ thân lại chậm rãi mở mắt, dù trong đôi mắt ông ấy đầy những tia máu nhưng vẫn lộ ra chút tỉnh táo.

“Tiểu A Âm?”

“Phụ thân, phụ thân, là con, là A Âm.”

Ta hoảng hốt giấu đi nỗi đau đớn trong mắt, quỳ xuống bên giường của phụ thân.

Phụ thân khẽ nhấc bàn tay gầy gò, khó nhọc muốn ngồi dậy.

Mẫu thân vội nhẹ nhàng đỡ ông ấy tựa vào đầu giường.

Phụ thân nhắm mắt, thở hổn hển, phải rất lâu sau mới hồi sức.

“A Âm à, từ nhỏ con bướng bỉnh, không chịu nghe lời.”

Sắc mặt phụ thân tiều tụy nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn ta, chậm rãi nói.

Ta sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên phụ thân nói lại là trách mắng, dạy dỗ ta, trong lòng đột nhiên thêm phần nôn nóng.

Nhưng trong mắt phụ thân lại mang theo vẻ hồi tưởng xa xăm, dịu dàng và bao dung, dường như ông ấy không thực sự muốn quở trách ta.

“Vì vậy, phụ thân nghĩ, khi con lớn lên sẽ gả cho Nhị lang Dương gia kia. Dương gia là thế gia thư hương, không giỏi võ nghệ. Nhị lang ấy lại thích...” Phụ thân dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên dừng lại một chút, thở dốc một hơi rồi tiếp tục: “Nếu có tranh cãi, Nhị lang ấy chắc chắn không đánh lại con.”

Trong giọng nói của phụ thân lại mang theo chút vui vẻ, khóe môi ông ấy không nhịn được khẽ cong lên.

Ta luống cuống lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, không nhịn được cũng cong khóe môi theo phụ thân.

Ta không ngờ phụ thân lại đột nhiên nhắc đến chuyện hôn sự đã không thành kia.

Càng không ngờ phụ thân muốn định mối hôn sự đó vì tính toán rằng Dương nhị lang dễ bị bắt nạt, để ta có thể sống ngông cuồng, tùy hứng cả đời.

Phụ thân nói xong, chậm rãi thở đều trong một lúc lâu. Ông ấy không nói gì thêm nhưng ta vẫn nhận ra ánh mắt ông ấy dần trở nên mờ mịt.

Ta biết phụ thân hy vọng ta sống tự do tự tại cả đời nhưng cuối cùng ta lại bước vào một nơi mà tự do là điều không thể.

Ông ấy xót xa cho ta, vì biết rằng ta không phải là đại tỷ.

Ta không có nhan sắc khuynh thành hay tài năng xuất chúng như đại tỷ, cũng không giỏi quyền mưu tính toán hay hiểu cách giành được trái tim quân vương như đại tỷ.

Ta càng không có chí hướng và bản lĩnh muốn gả cho người trên vạn người.

Từ nhỏ ta được nuông chiều dung túng, luôn sùng bái những anh hùng nơi sa trường nhưng lại chỉ biết vài ba chiêu võ mèo cào, mơ tưởng về giang hồ đạo nghĩa nhưng lại mang tính khí bướng bỉnh. Điểm duy nhất có thể nhìn được cũng chỉ là dung mạo thừa hưởng từ Tề gia.

Ta hiểu nỗi tiếc nuối của phụ thân, cũng hiểu được ông ấy vô cùng hối hận, người thích hợp với chốn hậu cung mưu sâu tính kế lại phải dời đến tiểu viện nơi Ký Châu hẻo lánh, còn người muốn sống đời bình yên lại bị giam cầm trong những bức tường cao vời vợi.

Nhưng chuyện này trách được ai đây? Bi kịch của Tề gia vốn dĩ đã là hiện thực nghiệt ngã của thế sự vô thường.

Ta nhẹ nhàng tựa vào mép giường, nói: “Phụ thân đừng lo lắng. Cho dù con gái ở trong cung, cũng không ai dám bắt nạt con đâu. Ba người con trai của Hoàng thượng đều là ngoại tôn của phụ thân. Ký Nhi và Nghị Nhi đã được ba tháng tuổi, còn Giác Nhi cũng sắp hai tuổi rồi. Tất cả đều là do một mình con gái sinh ra. Phụ thân thấy con gái có lợi hại không?”

Ta dịu dàng nói với giọng nũng nịu: "Phụ thân xem, ba đứa đều là tiểu Hoàng tử. Tề gia chúng ta cũng xem như đã cải thiện huyết thống hoàng gia rồi."

“Nói năng lung tung!” Phụ thân trách mắng ta nhưng trong mắt lại không mang chút trách cứ nào, chỉ thở dài nặng nề: “Phụ thân tự nhận mình kiêu ngạo nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi quyền uy của quân vương, để gia môn Tề gia bị vấy bẩn, là lỗi của phụ thân.”

“Phụ thân.” Ta, nhị ca và nhị tỷ đều khẽ giật mình.

Phụ thân khẽ khoát tay, ra hiệu cho bọn ta không cần nói nhiều, rồi nhìn sang nhị ca và nhị tỷ nói: “Xe sau tránh vết xe đổ của xe trước, những điều phụ thân muốn căn dặn các con, trước đây đều đã nói cả rồi. Những gì chưa kịp nói, phụ thân cũng đã viết trong thư...”.

Phụ thân đột ngột ho khan dữ dội, phải mất rất lâu mới giữ được hơi thở ổn định.

Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn ta, nói: “Chỉ riêng A Âm, phụ thân đã bất lực. Tề gia không còn đủ sức làm chỗ dựa cho con nữa. Ngày sau nếu chịu uất ức...”

“Phụ thân.” Ta nghẹn ngào nắm lấy bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của phụ thân, cắt ngang lời ông ấy: “Phụ thân đừng nói như vậy. Những lời phụ thân dạy dỗ con từ nhỏ, con đều khắc sâu trong lòng. Những lời đó cùng với tương lai của Tề gia chính là chỗ dựa của con. Nếu sau này có chịu uất ức, con cũng sẽ nhớ đến lời dạy của phụ thân, trong lòng sẽ không thấy tủi thân nữa. Là con gái bất hiếu, từ nhỏ đã gây phiền phức cho phụ thân, đến bây giờ còn khiến phụ thân phải lo lắng không yên.”

Nếu ta hiểu rõ thế sự được như đại tỷ cũng sẽ không khiến phụ thân đến tận lúc này vẫn phải lo lắng cho ta.

“A Âm, con đã trưởng thành rồi.” Phụ thân nở nụ cười hiền hòa, khuôn mặt hiếm khi lộ ra chút chút sức sống, nói chuyện cũng không còn khó khăn như vừa rồi nữa: “Hiện nay Tề gia đúng là khó có thể làm chỗ dựa cho con. Nhưng năm xưa, khi Tề gia và Hàn gia liên thủ, khí thế ngút trời, liệu có bảo vệ được Hàn Hoàng hậu dù chỉ một chút không?”

Ta đột nhiên sững sờ trong giây lát.

“Đương kim Hoàng thượng cũng giống như Tiên hoàng, đều là những người quyết đoán.” Phụ thân nói rất chậm, rõ ràng từng chữ: “Điều khiến phụ thân an tâm chính là, Hoàng thượng có lòng bảo vệ con. Phụ thân tuy không hiểu tâm ý đó từ đâu mà có nhưng ba đứa trẻ là minh chứng rõ ràng rằng tâm ý này không phải là giả. Việc Hoàng thượng chịu phá lệ cho phép con về gặp phụ thân giữa đêm khuya, đủ để chứng minh tâm ý đó đủ lớn để bảo vệ con yên ổn trong hậu cung. Phụ thân yên tâm về con.”

“Vì vậy, A Âm của ta, con không cần phải sợ hãi.”

Ta rưng rưng nước mắt, mỗi chữ mỗi câu trong lời nói của phụ thân như những nhát dao khắc sâu vào tim ta.

Thì ra phụ thân hiểu rõ tất cả, ông ấy biết ta thực sự sợ hãi trước những mũi dao sắc lạnh nơi hậu cung.

Ông ấy cũng biết ta không hiểu vì sao Hoàng thượng lại sủng ái ta như thế.

Ông ấy biết ta sợ hãi rằng ân sủng này đến một cách khó hiểu rồi cũng biến mất không lý do.

Ông ấy biết ta sợ lỡ một ngày ta đi trao trái tim chân thành, sẽ tự đẩy bản thân vào vực sâu không đáy.

Nhưng phụ thân nói ta không cần phải sợ, ta liền không cảm thấy sợ nữa.

Chết thì sao chứ, thâm xung thì thế nào chứ, sợ hãi chính là cảm xúc vô dụng nhất.

“A Âm hiểu rồi, A Âm không sợ.”

Phụ thân cụp mắt xuống, chỉ nói vài câu ngắn ngủi mà cả người dường như đã dùng hết sức lực, lúc này ông ấy tựa vào lòng mẫu thân, hơi thở khó nhọc.

Sau khi vỗ nhẹ vào tay ta, phụ thân đưa tay về phía mẫu thân, giọng nói khàn đặc nhưng lại vô cùng dịu dàng:

“Được rồi, các con ra ngoài hết đi. Nguyễn Nguyễn, nàng ở lại cùng ta, nói chuyện với ta lần cuối.”

Nguyễn Nguyễn là nhũ danh của mẫu thân, phụ thân chưa bao giờ xưng hô với mẫu thân như vậy trước mặt chúng ta.

Cả người mẫu thân khẽ run lên một cái nhưng bàn tay vẫn vững vàng nắm chặt lấy tay phụ thân, nét mặt dịu dàng, tựa như thiếu nữ mười sáu ngày xưa, chờ đợi một lời tâm tình từ người trong lòng: “Được, Nguyễn Nguyễn sẽ ở bên Hồng Lang.”

Ta cùng huynh tỷ đều rời khỏi phòng, đứng chờ ngoài sảnh.

Liên Nhi thấy ta bước ra, vội vàng đến đỡ lấy ta, nhẹ nhàng nói: “Chiêu nghi, thời gian không còn nhiều.”

“Chờ thêm một chút.” Ta vịn vào cánh tay Liên Nhi nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.

Ta đột nhiên nhớ lại lời của Thái y vừa nói, chờ thêm một chút, sắp tỉnh lại rồi.

Lời Thái y nói ra không buồn không vui nhưng câu “chờ thêm một chút” lúc này của ta lại từng chữ như khắc sâu vào tim, đau đớn không chịu nổi.

Chờ thêm một chút, phụ thân của ta sẽ mãi mãi rời xa ta, người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ không bao giờ gọi ta là “Tiểu A Âm” nữa, ta sắp mất đi người yêu thương ta nhất trên đời này.

Nhưng ta không thể trốn tránh, không thể sợ hãi. Ta đã hứa với phụ thân sẽ không sợ hãi, không sợ bất cứ điều gì cả.

Ta không thể tiễn biệt phụ thân bên linh cữu, vậy chỉ có thể tận hiếu một đêm nay.

Chưa đầy nửa khắc, Thái y vội vàng bước vào trong, rồi truyền ra tiếng nói: “Xin nén bi thương.”

Ta quỳ gối xuống trước cửa, cúi đầu thật sâu năm lần, nước mắt rơi thấm ướt bậc thềm.

Liên Nhi nửa dìu nửa kéo ta đứng lên, vội vàng bước lên xe ngựa.

Phu xe vung roi thúc ngựa, xe nhanh chóng lăn bánh hướng về phía hoàng cung.

Ta nhìn phương Đông đã hơi ánh lên sắc trắng, biết rằng thời gian đã không còn nhiều.

“Nhất định phải trở về cung trước giờ Thìn!” Liên Nhi dặn dò phu xe, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận