A Âm - Nhất Lê

Chương 16: Hoàn

37

Năm Tân Kiến thứ hai mươi lăm, Vương phi của Ký Vương và Nghị Vương mỗi người hạ sinh cho hoàng gia một cô con gái nhỏ đáng yêu. Một người đặt tên là Thừa Hiểu Hiểu, một người là Thừa Dư Hoan. Ta và Hoàng thượng mỗi người bế một đứa, trêu đùa khiến chúng cười khanh khách, vui mừng không kể xiết.

Thế nhưng niềm vui của việc ôm cháu chưa kịp kéo dài, một năm sau, ngoại bang đem quân xâm phạm Nam Cương, thế lực lớn mạnh, tấn công bất ngờ khiến triều đình không kịp trở tay.

Sau nhiều lần cân nhắc, Hoàng thượng quyết định ngự giá thân chinh.

Liên Nhi vào cung bầu bạn cùng ta, an ủi rằng con cháu đời sau của chúng ta đều xuất sắc, có con trai trưởng của Đại ca Tề Thương là Tề Lăng Nhiên đi theo bảo vệ, còn có con trai nhà nàng ấy là Gia Hạo theo quân, bọn chúng thông minh mưu trí, dũng cảm chiến đấu, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm nhưng dù trong miệng ăn bánh mè, ta vẫn không cảm nhận được vị thơm giòn.

Để ta bớt sầu lo suy nghĩ, Thái tử phi thỉnh thoảng lại dẫn tiểu Thái tôn Thừa Ngọc Càn vào cung thỉnh an.

Đứa trẻ nhỏ chỉ mới cao bằng đầu gối nhưng lại cực kỳ thông minh, từng cử chỉ, lời nói đều mang khí chất ấm áp trong trẻo giống như phụ thân nó.

Ký vương phi và Nghị vương phi cũng thường bế con gái nhỏ của mình vào cung trò chuyện với ta, ta bế các cháu gái nhỏ, trong lòng cũng dịu lại đôi chút.

Nhưng cho dù có cháu trai cháu gái quây quần bên gối, tâm trí ta vẫn thường xuyên xao lãng, không có Thừa Nguyên Chỉ bên cạnh, tâm trí ta vẫn luôn vương vấn nơi Nam Cương xa xôi.

Chờ đợi qua hai mùa xuân thu, Hoàng thượng cuối cùng cũng đại thắng khải hoàn, đất nước lại mở rộng thêm một vùng lãnh rộng lớn.

Ngày hôm đó ta ôm Thừa Nguyên Chỉ khóc như một cô gái nhỏ, đến nỗi tiểu A Hoan còn bập bẹ nói: “Hoàng tổ mẫu gặp hoàng gia gia lại khóc nhè hơn cả A Hoan.” Kết quả bị Càn Nhi bịt miệng lại, dắt đi ăn bánh hoa quế.

Hoàng thượng lau khô nước mắt cho ta, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Tiểu A Hoan thật giống hệt Nghị Nhi năm xưa, giỏi nói giỏi cãi nhất. Trẫm rời kinh hai năm, trở về lại bị cháu gái nhỏ của mình chế giễu rồi.”

“Hoàng thượng còn có tâm trạng đùa cợt được.” Ta vừa khóc vừa đánh vào người Hoàng thượng, nước mắt tuôn rơi như mưa. Ta không nhịn được chạm lên khuôn mặt của Hoàng thượng, lại ôm lấy eo hắn: “Thần thiếp ngày nào cũng lo lắng muốn chết...”

“A Âm, đừng khóc, đừng khóc. Trẫm làm sao có chuyện gì được?” Hoàng thượng ôm ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi, chậm rãi nói: “Trẫm còn phải giao lại một giang sơn thái bình cho con cháu chúng ta nữa.”

Từ trước đến nay Hoàng thượng luôn nói được làm được, từ sau trận chiến Nam Cương, suốt hơn hai mươi năm, biên cương yên ổn, thiên hạ thái bình, chính sự dần vào cảnh thịnh trị.

Năm Tân Kiến thứ năm mươi mốt, ta bắt đầu hay quên đi người và chuyện xung quanh.

Thái tôn đã cưới cháu dâu sinh ra một đứa bé bụ bẫm, vậy mà ta vẫn lẩm bẩm hỏi sao Càn Nhi còn chưa thành thân.

Dù Thái y ngày ngày quanh quẩn bên cạnh chăm sóc, thân thể ta vẫn càng ngày càng suy yếu mệt mỏi.

Thái tử đã giám chính hai năm, Hoàng thượng liền quyết định đưa ta dời về hành cung, toàn tâm tĩnh dưỡng.

“Hoàng hậu, đừng ngủ, đấm bóp vai cho trẫm, mỏi quá rồi.” Hoàng thượng lay cánh tay ta, đánh thức ta đang ngủ gật lúc nào không hay trên ghế.

“Hoàng thượng, chân thần thiếp cũng mỏi rồi, ngài cũng đấm bóp cho thần thiếp đi.” Ta nhìn hắn sai bảo cung nhân chuyển ghế đến sát bên cạnh ta, bực bội bóp vai cho hắn vài cái, rồi còn cố tình gác chân mình lên chân hắn.

Đám cung nhân trong điện vội vàng cúi đầu, che miệng cười lén.

Ở hành cung, ta sống thoải mái, hôm nay xem hát, ngày mai nghe kể chuyện nhưng vẫn không thể ngăn bản thân càng ngày càng thích ngủ, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, thậm chí có lần Hoàng thượng rời đi một canh giờ quay trở lại, ta nhìn hắn lại thấy trong đầu trống rỗng, nhất thời không nhận ra.

Từ đó Hoàng thượng chẳng muốn rời khỏi bên cạnh ta dù chỉ một khắc, hắn rất sợ lại bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ xa lạ của ta lần nữa.

Hôm đó trời vừa sáng, Hoàng thượng vẫn còn ngủ say, ta lại thức dậy sớm.

Do tinh thần của ta càng ngày càng không tốt, Hoàng thượng cũng thường ngủ không yên giấc.

Lúc này, thấy hắn hiếm khi ngủ ngon, ta nhìn thấy ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ, lặng lẽ một mình rời giường, không nỡ làm Hoàng thượng tỉnh giấc.

Hiếm khi ta cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, ta vịn vào cánh tay của Thúy Tâm, người đã bầu bạn với ta suốt cuộc đời, chậm rãi đi dọc theo bờ suối, nhớ lại khi mang thai Ký nhi và Nghị nhi, lúc đó ta vẫn còn xuân sắc, bây giờ thì tóc đã bạc trắng.

“Ma ma?” Ở góc rẽ, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra hình như là lão ma ma từng hầu hạ ta ở hành cung năm xưa.

“Lão nô bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Bà lão luống cuống hành lễ.

“Là Chu ma ma sao?” Trong lòng ta cảm thấy rất kỳ lạ, thời gian trôi qua, thế sự đổi thay, vậy mà Chu ma ma lại giống như cây cỏ nơi hành cung này, không hề đổi khác.

“Bẩm Hoàng hậu, lão nô là Trịnh ma ma Chu ma ma là ngoại tổ mẫu của lão nô. Sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, lão nô được giao nhiệm vụ coi sóc Quang Hoa các thay bà ấy.” Trịnh ma ma nhìn ta, sắc mặt có chút ngượng ngùng bối rối: “Khi còn sống, ngoại tổ mẫu của lão nô vẫn thường nhắc đến Hoàng hậu.”

Quang Hoa các? Ta lẩm bẩm cái tên này, cảm thấy có chút xa lạ. Nhưng giờ đây, ta đã quên rất nhiều chuyện, không nhớ ra được cũng là chuyện bình thường.

“Quang Hoa các là nơi nào?” Ta vừa nhàn nhã bước đi vừa chậm rãi hỏi.

“Bẩm Hoàng hậu, Quang Hoa các là nơi ở của Hoàng thượng trong hành cung khi còn là Hoàng tử. Ngoại tổ mẫu của lão nô là nhũ mẫu của Hoàng thượng, may mắn nhận được thánh ân nên ở lại hành cung trông coi Quang Hoa các, an hưởng tuổi già.” Trong đôi mắt đục ngầu của Trịnh ma ma thoáng hiện lên vẻ tự hào và cảm kích.

Nhũ mẫu? Ta chưa từng biết chuyện Chu ma ma năm xưa từng chăm sóc ta lúc mang thai lại là nhũ mẫu của Thừa Nguyên Chỉ. Nhưng nếu Quang Hoa các là nơi ở lúc còn nhỏ của Thừa Nguyên Chỉ, ta rất muốn đến đó xem thử.

Quang Hoa các được chăm sóc rất tốt, các gian phòng vẫn như mới, Trịnh ma ma kính cẩn mở cánh cửa đỏ thẫm ra, trước mắt ta hiện ra cả một vườn lê, cây nào cũng cành lá sum suê, hoa nở rộ trắng xóa.

Ta sững sờ trong giây lát, gió cuốn những cánh hoa lê mang theo hương thơm nhè nhẹ, trong lòng ta trào lên một cảm giác thân thuộc đã lâu không thấy.

“Vọng Lê viên?” Ta bước vào trong đình viện, để mặc cho hoa lê rơi đầy trên tóc.

Vườn cây lê này giống hệt Vọng Lê viên bên cạnh Tề phủ năm xưa, nơi lưu giữ rất nhiều ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu của ta.

Thúy Tâm chậm rãi đẩy cửa điện, bên trong điện được quét dọn sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của hoa lê.

“Hoàng hậu nương nương!” Thúy Tâm kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Ta cũng kinh ngạc, bên trong điện được bài trí rất kỳ lạ, hai gian phòng hoàn toàn trái ngược nhưng lại hòa hợp trong cùng một không gian.

Phía Tây có giá sách, bàn ghế, bút mực, rõ ràng là phòng của một Hoàng tử.

Còn phía Đông, hộp trang điểm, trâm hoa, vòng ngọc, lại rõ ràng giống gian phòng của một tiểu thư khuê các.

Ta bước chậm rãi vào gian phòng khuê các kia, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp phút chốc ùa về, từng cái gương đồng quen thuộc, từng cây trâm cài quen thuộc, từng cái giường chõng quen thuộc và cả kỷ niệm quen thuộc của năm tháng non trẻ.

Ta run rẩy, giống như mình đã bước vào những năm tháng thiếu nữ của mấy chục năm trước.

Ta nhìn thấy hình ảnh cô bé xinh đẹp nghịch ngợm trộm bảo đao của huynh trưởng giấu vào trong chăn không dám thở mạnh, thấy cô bé vô ý bị kim đâm vào đầu ngón tay chảy máu khiến đại tỷ đau lòng, từ đó không cho cô bé thêu khăn tay hay làm túi thơm nữa, thấy cô bé mặc áo váy do mẫu thân tự tay cắt may, soi mình trong gương cười tươi như hoa.

Ta nhặt lên cây trâm nhỏ đính ngọc trai thường dùng khi còn nhỏ, nước mắt rưng rưng: “Bản cung cứ tưởng tất cả đều đã bị tịch thu khi Tề gia lưu đày, sao lại còn ở đây?”

“Bẩm Hoàng hậu, lão nô nghe ngoại tổ mẫu nói rằng đây là những vật dụng được Hoàng thượng cho người sắp xếp từ trước khi lên ngôi, Hoàng thượng không cho phép truyền ra bên ngoài, chỉ dặn dò phải chăm sóc cẩn thận.” Trịnh ma ma nói, giọng điệu giống như hiểu ra: “Hóa ra đây đều là đồ vật của Hoàng hậu nương nương khi còn là tiểu thư.”

Đúng vậy, tất cả đều là những đồ vật của ta năm xưa. Rốt cuộc thì Thừa Nguyên Chỉ đã gom nhặt chúng rồi lại cẩn thận sắp xếp trong Quang Hoa các từ khi nào?

Ta không kìm được mà quay đầu nhìn sang phía khác, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua bụi nhỏ lơ lửng trong không khí.

Ta chậm rãi bước tới, đây chính là gian phòng của Thừa Nguyên Chỉ lúc còn nhỏ ở hành cung sao?

Ta chạm tay lên từng chồng sách cũ kỹ, giống như có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của một thiếu niên đang đọc sách vọng lại từ trong lớp bụi thời gian.

Ánh mắt ta bị thu hút bởi một cuốn sách đặc biệt cũ kỹ, kiểu dáng lạ mắt, những trang sách đã quăn lại giống như đã được lật giở nhiều lần nhưng rồi lại ngủ quên trong nhiều năm.

Ta cầm lên, tùy ý lật một trang, lập tức nhận ra nét chữ vô cùng quen thuộc.

“Ngày 12 tháng 5 năm Cảnh Đức thứ 12, ta cùng cận vệ cải trang đến chùa Vạn Hoa, cầu nguyện cho phụ mẫu bình an. Bên cạnh ta là một tiểu cô nương mặc y phục đỏ, quỳ ba lần trước Phật, cầu nguyện rằng người giữ thành sẽ thích bánh gạo, để nàng được toại nguyện leo qua tường. Ta nhận ra nàng chính là tiểu thư Tề gia, điều ước này thật lạ lùng, ta chỉ cười mà không nói gì.”

“Ngày 26 tháng 6 năm Cảnh Đức thứ 12, trong cung nổi lên sóng gió, ta dạo bước trên tường thành, trong lòng trăn trở, lại gặp được tiểu thư Tề gia đang ngước nhìn tường thành, vẻ mặt khó che giấu được khát vọng, nét mặt đầy tủi thân, chắc là đã nhiều lần thắp hương cầu phật mà nguyện vọng vẫn chưa thành.”

“Ngày mùng 1 tháng 7 năm Cảnh Đức thứ 12, ta nhân lúc đêm khuya một mình trèo lên cao, quả nhiên thấy A Âm nhà Tề gia mặc y phục màu đen, lén leo tường thành trong đêm, dáng như bóng nguyệt dung mạo tựa tiên nữ. Ta cúi đầu cười, sai Gia Nghĩa tới giúp đỡ, cuối cùng nàng cũng tìm ra cách leo tường thành, thỏa được tâm nguyện.”

“Ngày mùng 3 tháng 8 năm Cảnh Đức thứ 12, ta lén quan sát A Âm nhà Tề gia, tuy có đôi chút nghịch ngợm nhưng lại chân thật đáng yêu, sống tự do tự tại, khác hẳn người trong hoàng gia chúng ta, đầy rẫy âm mưu đấu đá tranh đoạt lẫn nhau. Trong lòng ta rất ngưỡng mộ nàng.”

“Ngày 19 tháng 9 năm Cảnh Đức thứ 12, mẫu phi gọi ta tới, nói rằng hai nhà Hàn Tề sẽ kết thông gia. Ta và Thái tử đã khó lòng vẹn toàn. Hai nhà Hàn Tề đều là đối thủ lớn của ta. Trái tim ta bất giác đau nhói, nghĩ tới cô bé ấy cũng là người nhà Tề gia.”

“Ngày 15 tháng 11 năm Cảnh Đức thứ 12, ta nhiễm phong hàn, đau ốm nhiều ngày nhưng lại không thể ngăn được nỗi nhớ nhung. Không biết hôm nay A Âm có được vui vẻ không?”

...

Ta lật từng trang giấy vàng úa mà Thừa Nguyên Chỉ viết, từ đầu năm Cảnh Đức thứ 12 đến cuối năm Tân Kiến đầu tiên, vết mực đã phai nhạt theo thời gian nhưng bóng dáng ta và tình ý của hắn trong từng câu chữ là càng lúc càng rõ ràng.

Hắn nhờ Gia Nghĩa lén giúp ta leo lên tường thành, hắn lệnh ám vệ bảo vệ ta chu toàn trong thầm lặng, hắn đứng giữa cuộc tranh đấu phe phái nhưng vẫn không kìm được mà dừng chân ngắm nhìn Vọng Lê Vọng Lê viên, hắn nhớ nhung đến phát điên, muốn cưới ta làm thê tử nhưng lại cầu mà không được, nhiều đêm thao thức không thể nào ngủ được, hắn âm thầm sắp xếp quan viên đối xử tử tế với cả nhà Tề gia bị lưu đày, hắn nhọc lòng giữ lại những món đồ của ta từ thuở nhỏ, để chúng được chăm sóc cẩn thận trong hành cung…

Từng chuyện từng chuyện, tất cả đều hóa thành nét bút như rồng bay phượng múa ghi lại trên những trang giấy của mấy chục năm trước, đem những ký ức bị giấu kín từng chút một hiện ra trước mắt ta.

A Chỉ, chàng từng vì ta mà chịu đựng đau khổ lâu như vậy, vì ta mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, tại sao lại chưa từng nói với ta nửa lời nào?

Hai mắt ta đẫm lệ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió xuân thổi tung những cánh hoa lê rợp trời.

Đột nhiên, ta nhìn thấy Hoàng thượng vội vàng bước vào trong viện.

Hắn ngẩng đầu, qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt đẫm lệ của ta, trong đồng tử còn vương chút bối rối.

Xuyên qua dòng thời gian hơn năm mươi năm dài đằng đẵng, ta đặt cuốn sách xuống, bước ra khỏi ngưỡng cửa, hòa mình vào cơn mưa hoa lê, tiến về phía Hoàng thượng, giống như tiểu cô nương mười ba tuổi Tề gia cuối cùng cũng đẩy cửa lớn của Tề phủ, bước vào Vọng Lê viên, nơi có thiếu niên Ninh vương cô đơn chờ đợi, mong nhớ người trong lòng đã lâu.

Ta loạng choạng bước qua những người khác, bất chấp tất cả mà lao vào vòng tay của Hoàng thượng.

“Sao lại không gọi trẫm thức dậy?” Hoàng thượng ôm lấy ta, tựa vào gốc cây lê, giọng nói như một thiếu niên lo lắng cuối cùng cũng tìm được cô nương tinh nghịch đi lạc trong chốn đô hội.

“A Âm sai rồi.” Ta nhắm mắt lại, dựa vào ngực Hoàng thượng, ngoan ngoãn nhận lỗi, trái tim đập thình thịch.

“Sao lại đi dạo tới đây?” Hoàng thượng nhẹ nhàng gỡ những cánh hoa lê rơi trên đầu ta, rúc đầu vào cổ ta nhẹ nhàng hít hà, rồi nói: “Cả người đều mang theo hương hoa.”

“Vì sao không nói cho ta biết, trong hành cung còn có một viện đầy hoa lê như thế này?” Ta ngước nhìn Hoàng thượng, trong ánh sáng dịu dàng của mùa xuân, Hoàng thượng trong mắt ta không còn là một người đã qua tuổi hoa giáp, mà là thiếu niên mười sáu tuổi năm nào, tuấn tú phi phàm, tràn đầy sức sống.

“Có phải là cố ý ghi nhớ những điều xưa cũ, giấu đi không nói cho ta, để ta tự mình phát hiện, để rồi càng thêm thương tiếc, càng thêm đau lòng không?” Ta cố kìm lại dòng nước mắt: “Hoàng thượng thật là xảo quyệt.”

“Chẳng có gì đáng nói cả." Hoàng thượng hôn nhẹ lên trán ta.

Giờ đây, mái tóc ta đã bạc nhưng Hoàng thượng vẫn cẩn trọng như đang hôn lên trán của một tân nương e thẹn: “Trẫm không muốn nhớ lại bất kỳ khoảnh khắc nào mà nàng từng không thuộc về trẫm.”

“Vậy, Hoàng thượng thường nhớ tới điều gì?” Nhịp tim ta dần chậm lại, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại kéo đến, giọng nói đã còn chút sức lực nhưng vẫn cố gắng giữ cho giọng điệu giống như đang trò chuyện hàng ngày.

“Trước kia trẫm phải suy nghĩ rất nhiều điều nhưng giờ đây chỉ còn nhớ tới nàng.” Hoàng thượng dường như đã cảm nhận được, đôi môi áp vào trán ta mang theo chút ẩm ướt: “Nhớ tới từng năm, từng ngày, từng giây, từng phút nàng ở bên cạnh trẫm, mọi thứ trẫm đều khắc sâu trong lòng, không bao giờ dám quên.”

“Vậy nên A Âm cũng phải hứa với trẫm, không được quên trẫm.” Hoàng thượng đưa một bàn tay ra trước mặt ta, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang đòi kẹo, nhất quyết yêu cầu một lời hứa: “Nếu như nàng dám quên trẫm một lần nữa, trẫm sẽ phạt nàng, phạt nàng ba ngày không được nghe hát.”

“A Âm muốn nghe hát, A Âm không dám quên.” Ta cố gắng đặt tay mình vào lòng bàn tay Hoàng thượng, hai bàn tay nắm lấy nhau, ta trao đi lời hứa trọn đời quan trọng nhất: “A Âm không chỉ đời này không quên mà kiếp sau cũng sẽ nhớ, nhớ phải đi tìm A Chỉ, nhớ sẽ yêu A Chỉ trước, vui vẻ gả cho A Chỉ...”

“Trời đất chứng giám, không được thất hứa.” Hoàng thượng siết chặt bàn tay ta, nâng cánh tay còn lại lên nhẹ nhàng đặt đầu ta tựa vào vai hắn.

Cơn buồn ngủ nặng nề dần ập đến nơi mí mắt ta, ta chớp mắt, trong ánh nhìn vẫn còn lấp lánh ánh sáng của những kỷ niệm.

“Mệt mỏi thì cứ ngủ một lát, khi nào thức dậy trẫm dẫn nàng đi nghe hát, hôm nay có tiểu quan mà nàng thích nhất.” Giọng nói của Hoàng thượng hòa trong gió, mơ hồ không rõ nhưng lại khiến ta cảm thấy ấm áp mà an yên.

Ta khẽ gật đầu mỉm cười, nhìn những cánh hoa lê chầm chậm rơi xuống, nhìn ánh sáng của bầu trời từ từ biến mất trước mắt.

HẾT

Bạn cần đăng nhập để bình luận