A Âm - Nhất Lê
Chương 14
34
Không ai ngờ rằng vụ ám sát ở Thái Miếu chỉ là một màn kịch, một màn kịch được dàn dựng để cho người trong thiên hạ nhìn vào. Mà người đứng sau màn kịch này lại chính là Dương Tư Không, phụ thân của Hoàng hậu đương triều.
Cả triều đình đều xôn xao.
Hoá ra, Dương Tư Không nhân cơ hội Tây Nam gặp đại hạn, bắt lấy sơ hở từ lời nói không kiêng nể của Ký Vương, lợi dụng mật thám đã cài cắm nhiều năm bên cạnh Ký Vương, giả vờ thực hiện hành vi ám sát nhằm đổ tội cho thân vương.
Thực chất, ông ta không hề có ý định làm tổn thương tính mạng Hoàng thượng. Vì vậy thích khách không tẩm độc trên lưỡi dao, cũng không uống độc tự sát như những tử sĩ thường làm, chỉ để chịu vài trận tra tấn sẽ khai ra Ký Vương.
Hơn nữa con trai thứ hai của ông ta, Dương Hiên, tình cờ cứu giá bị thương, càng giúp Dương Tư Không thuận thế lợi dụng, viết xuống hịch văn kêu gọi thảo phạt Ký vương, lại liên kết với triều thần để nhiễu loạn lòng người, đồng thời mua chuộc hoạn quan lừa dối Hoàng thượng.
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, liên tiếp giáng chức mấy vị quan viên.
Dương Tư Không bị kết án nhiều tội danh, gia sản bị tịch thu, bản thân bị hạ ngục chờ sang mua thu sẽ xử trảm.
Hai người con trai thứ ba và thứ tư của Dương gia là Dương Hy và Dương Hoán, do đã phân gia lập phủ, không liên quan đến vụ án, chỉ bị phạt bổng lộc nửa năm, không bị truy cứu trách nhiệm nặng nề.
Hoàng thượng cuối cùng vẫn nể tình Dương Phụng thường có công cứu giá, nên sự trừng phạt dành cho Dương gia lần này so với những gì Hàn gia phải chịu trước kia đã là hết sức khoan dung.
Thế nhân không ai hiểu nổi vì sao Dương Tư Không lại hao tâm tổn trí muốn tắm máu cả dòng dõi Ký Vương nhưng ta thì hiểu, chẳng qua là vì trong huyết mạch của Ký Vương có chảy một nửa dòng máu của Hàn gia.
Ta thực sự không ngờ, ông ta lại hận Hàn gia đến mức không chừa lại chút đường lui nào, sẵn lòng chôn vùi cả cuộc đời mình trong hận thù vô tận.
Ta nhìn lá thư của Liên Nhi gửi từ bên ngoài cung vào, trong đó nhắc đến việc ngày hôm trước, trong số những quan viên tịch thu gia sản của Dương Tư Không có cả Nhị ca của ta.
Ta vô cùng thắc mắc. Nhị ca vừa mới hồi triều, lại là một quan văn đang làm việc tại Ngự Thư uyển, sao có thể tham gia vào việc tịch thu gia sản của triều đình?
“Đó là ý chỉ của Hoàng thượng sao?” Ta đặt lá thư xuống, nhìn Thừa Nguyên Chỉ đang thong thả lật sách ở bên cạnh.
Tình hình hạn hán ở Tây Nam đã được giải quyết phần nào, lại vừa xử lý xong vụ án lớn liên quan đến nhiều người, sau khi Hoàng thượng giáng chức và trừng phạt, sắc mặt đã trở nên thư thái hơn nhiều.
“A Âm, nàng nói xem chúng ta nên đặt tên gì cho đứa nhỏ này?” Thừa Nguyên Chỉ giả vờ cúi đầu đọc sách, ra vẻ đang suy nghĩ rất chăm chú.
“Hoàng thượng.” Chiêu trò lảng tránh của Thừa Nguyên Chỉ thực sự quá vụng về.
Trong lòng ta vô cùng gấp gáp, vàng mắt đỏ hoe, không khỏi rơi vào cảm xúc như trời giông bão.
“Việc sao chép và kiểm kê vật chứng cũng cần tới quan văn mà.” Thừa Nguyên Chỉ vội vàng ném quyển sách trong tay, nghiêm túc lại gần ta giải thích, nhìn thấy dáng vẻ ta giống như sắp khóc, hắn lập tức dịu dàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, không phải trẫm phái Nhị ca của nàng đi, mà là chính hắn cầu xin.”
“Nhị ca... đã biết rồi sao?” Ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Nhị ca đã dâng tấu chương xin Hoàng thượng để được tham gia vụ tịch thu gia sản, chắc chắn là đã biết sự thật về cái chết của Nhị tẩu rồi.
Nhưng làm sao Nhị ca biết được?
“Sao mà Nhị ca biết? Huynh ấy thế nào, huynh ấy ổn không, huynh ấy, huynh ấy...” Ta bồn chồn đứng dậy.
Nhị ca có thể chịu đựng nổi đả kích này không?
“Á Âm, Tề Viễn không sao, hắn dường như đã vượt qua được rồi, cho nên trẫm mới đồng ý để hắn tự tay kết thúc mối ân oán này.” Hoàng thượng thở dài, ép ta ngồi xuống.
“Về phần nàng muốn biết làm sao Tề Viễn biết được sự thật, trẫm đã điều tra, có lẽ là do Hoàng hậu.”
Nhị ca không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sao lại là Hoàng hậu?
Trước đây Hoàng hậu từng phái Tư Mai đến ám chỉ ta không được tha cho Dương Tư Không, bây giờ lại ngầm tiết lộ sự thật về cái chết của Nhị tẩu cho Nhị ca.
Nàng ấy rốt cuộc đang mưu tính điều gì?
“Tại sao Hoàng hậu nương nương lại làm vậy?”
“Chút tâm kế nhỏ thôi, nàng ấy là muốn lợi dụng các ngươi để lật đổ phụ thân của mình.” Hoàng thượng cầm sách lên đọc tiếp, vẻ mặt thản nhiên.
“Không chỉ vậy, nàng ấy còn sai người gửi cho trẫm danh sách những gián điệp của Dương gia từng cài cắm trong Đông Cung, hận không thể lập tức đưa phụ thân của mình vào chỗ chết. Hừ, làm việc thừa thãi. Trẫm hiểu rõ Dương gia hơn những gì nàng ấy tưởng nhiều.”
Đây chính là điều ta nghĩ mãi không thông, tại sao chứ?
Tại sao Dương Chiêu Nhi lại nhất quyết muốn phụ thân của mình phải chết?
Nếu Tề gia của ta căm hận phụ thân của nàng ấy còn có lý do thì nàng ấy làm như vậy là vì cái gì?
Dương Tư Không là phụ thân ruột thịt của nàng ấy cơ mà.
“Muốn biết tại sao không?” Hoàng thượng nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của ta, khẽ nhướng mày.
“Có!”
Đôi mắt ta sáng lên, nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Thừa Nguyên Chỉ, xem ra hắn đã biết rõ ngọn ngành.
Ta không kìm được, ôm bụng bầu nhích lại gần Hoàng thượng, tiện tay lấy một miếng bánh hạnh nhân trong đĩa trái cây cắn một miếng, ngồi ngay ngắn nhìn Hoàng thượng với ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Hoàng thượng lấy nửa miếng bánh hạnh nhân trong tay ta, bỏ vào miệng mình, nhìn ta cười đầy nghịch ngợm: “Đáng tiếc, hậu cung không được can dự vào chính sự.”
Ta tức giận bóp má Hoàng thượng: “Vậy mà còn ăn bánh hạnh nhân của ta, trả bánh hạnh nhân lại cho ta!”
“Được rồi, được rồi, chuyện triều chính rối ren phức tạp, không nghe cũng tốt.” Hoàng thượng vội gỡ tay ta ra nhưng không dám dùng sức, chỉ có thể làm bộ cầu xin: “Trẫm mới nghe được một câu chuyện mới mẻ, kể cho nàng nghe nhé?”
Ta thấy cũng không đòi lại được miếng bánh hạt đào, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Khụ khụ.” Hoàng thượng cẩn thận sờ lên bụng ta, chậm rãi nói: “Nghe nói vùng ngoại thành có một nông phu nuôi mèo rừng để hại hàng xóm nhưng mèo rừng sống trong nhà lâu ngày lại yêu quý đứa trẻ của nông phu đó. Khi nông phu làm tổn thương con mình, mèo rừng liền lao vào tấn công."
“Hết rồi à?” Đây là câu chuyện kiểu gì mà không đầu không cuối vậy, ta chậm rãi đặt miếng bánh hạt đào vừa cầm xuống, cảm giác mình lại bị lừa thêm lần nữa.
“Câu chuyện này nhằm cảnh cáo người đời, đặc biệt là những người đang mang thai, hành động bất tiện.” Hoàng thượng cầm tay phải ta, kéo tay áo lên, để lộ trên cổ tay trắng ngần có ba vết xước mờ nhạt do mèo cào: “Đừng tùy tiện trêu chọc mèo, rất dễ bị nó cào.”
“Ha ha, ha ha.” Ta chột dạ cười khan hai tiếng, biết mình bị bắt quả tang: “Hoàng thượng biết rồi sao?”
“Nàng thích mèo ở điện Hoài Khánh đến thế sao?” Giọng điệu của Hoàng thượng không mấy vui vẻ: “Lại còn giấu không cho trẫm biết, coi Thái y trong cung là để làm vật trang trí à?”
“Chỉ là bị cào nhẹ thôi, cũng không chảy máu, chỉ trầy da chút xíu, không cần làm phiền Thái y.” Ta ngoan ngoãn dùng tay kia đẩy toàn bộ bánh hạt đào về phía Hoàng thượng: “Có lẽ chúng lớn rồi, không kiểm soát được lực cào của móng vuốt.”
“Không khóc đấy chứ?" Hoàng thượng chạm vào vết sẹo trên cổ tay ta, ánh mắt thoáng vẻ xót xa.
“Không đến mức đó, không đến mức đó” Ta lại tiếp tục cười gượng.
Đứa trẻ trong bụng ta càng ngày càng lớn, ngoài việc dễ xúc động bật khóc, ta còn đặc biệt yêu thích những thứ lông xù mềm mại.
Hôm đó, nhìn thấy ba con mèo nhỏ của Khương Dung Nghi chạy vào cung Trường Hỷ, ta không kiềm chế được bèn bế lên vuốt ve, kết quả bị cào ba vết, khóc đến trời đất quay cuồng, mất hết mặt mũi.
Hiện tại, ta còn hy vọng nhanh chóng sinh ra đứa bé khiến ta hao tổn tinh thần này hơn cả đám cung nhân suốt ngày thắp hương cầu trời kia.
Hoàng thượng không nói gì, chỉ là hôm sau lại cho người mang đến hai con mèo con trắng như tuyết.
Chúng nhỏ bé, nhắm mắt ngủ ngon lành trong ổ, móng vuốt nhỏ xíu, tròn trĩnh.
“Chúng vẫn còn nhỏ, sẽ không cào nàng được.” Hoàng thượng đặt hai con mèo con vào trong lòng bàn tay của ta, không quên chế nhạo ta vài câu: “Đừng lén lút ôm mèo của cung khác, thật không có tiền đồ.”
Ta hoàn toàn không nghe thấy Hoàng thượng nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt, cẩn thận ôm mèo con, không kìm lòng được mà hôn mấy cái.
Hoàng thượng nặng nề ho khan một tiếng, ta nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoàng thượng do dự một lát, giọng điệu đầy bất mãn: “Trẫm còn chưa được đãi ngộ thế này!”
Ta vui vẻ ôm hai con mèo con chỉ lớn bằng bàn tay, đặt tên cho chúng là Tuyết Cổn và Tuyết Đoàn.
Từ đầu hạ ôm đến giữa thu, có mèo con trong lòng, ngay cả những giọt nước mắt dễ rơi xuống của ta cũng dần ngừng lại.
Cuối cùng, vào một ngày lá vàng rơi lả tả, ta bình an hạ sinh một tiểu Công chúa.
Hoàng thượng cực kỳ mừng rỡ, hạ lệnh đại xá thiên hạ, cùng cửu châu chào đón vị Công chúa đầu tiên của triều ta.
Ta đặt tên cho tiểu Công Chúa là Thừa Phán, còn Hoàng thượng ban phong hào là An Lạc.
Do khi mang thai ta bị Thừa Phán hành hạ đến hao tổn tinh thần, ta từng nghĩ Thừa Phán sẽ là đứa trẻ hay khóc la quấy phá giống như Thừa Ký và Thừa Nghị nhưng hơn một tháng sau, tiểu A Phán lại giống hệt Giác Nhi năm đó, ít khóc ít quấy, đôi mắt đen láy, nụ cười tươi tắn, đáng yêu như ngọc tuyết, khiến người ta nhìn mãi không muốn rời mắt.
Con bé trở thành đứa trẻ được yêu thương nhất cung Trường Hỷ, từ Hoàng thượng, Thái hậu cho đến nhũ mẫu ma ma, ai ai cũng cưng chiều vị tiểu Công chúa này.
Ta tự cảm thấy trước đây phụ mẫu đã quá nuông chiều mới khiến ta văn không biết võ không thông, mà hiện giờ Hoàng thượng còn cưng chiều tiểu A Phán hơn cả ta năm đó.
Ta có thể chắc chắn rằng A Phán sẽ càng lớn càng bướng bỉnh ngang ngược giống như ta năm đó.
Sau nhiều tháng hậu cung thắp hương cầu trời, cung Trường Hỷ rốt cuộc đã sinh hạ long tử, mây đen u ám đã tan đi hơn phân nửa nhưng Hoàng hậu bệnh nặng nhiều tháng vẫn chưa khỏi. Ca cung đã đóng kín gần một năm, Hiền phi xử lý công việc các cung, khí thế đã mang dáng dấp của Trung cung.
Hôm đó, ta tới cung Thái hậu thỉnh an trở về, khi đi ngang qua cung Phượng Nghi, lờ mờ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của nữ tử bên trong, ta dừng kiệu lại, do dự một lúc rồi sai người gõ vào cánh cửa son đóng chặt.
Tư Mai nước mắt còn chưa kịp lau khô, vừa thấy ta liền hơi khom gối cúi đầu, giọng khàn khàn gọi một tiếng: “Du phi nương nương.”
“Tư Mai? Ngươi khóc sao?” Ta nhìn nàng ta lặng lẽ lau sạch nước mắt, ánh mắt liếc vào trong cung Phượng Nghi: “Sao lại là ngươi ra mở cửa? Những người khác đâu?”
Tháng trước, Dương Tư Không vốn đã định vào mùa thu sẽ xử trảm nhưng vì chờ mong Hoàng thượng đại xá thiên hạ, tất cả tử tù đều được giảm xuống thành tội lưu đày.
Thế nhưng Dương Tư Không không đợi đến ngày đi lưu đày thì đã chết trong thiên lao, âm thầm lặng lẽ khép lại cuộc đời này.
Ta không biết chuyện này là do Nhị ca làm, hay là do Hoàng hậu ra tay nhưng ta biết, nước mắt của Tư Mai tuyệt đối không phải rơi xuống vì Dương đại nhân đã chết kia.
“Bẩm Du phi nương nương, nô tỳ không sao. Về phần những cung nhân khác của cung Phượng Nghi đều bị Hoàng hậu nương nương chê ồn ào, đã bị đuổi đi hết.” Tư Mai khôi phục lại vẻ bình thản hờ hững lúc trước.
“À, không sao là tốt rồi.”
Người có thể khiến Tư Mai đau lòng đến âm thầm rơi lệ, tám, chín phần là Hoàng hậu.
Mặc dù trong cung nói Hoàng hậu bệnh lâu chưa khỏi nhưng cũng không nghe có ai đồn đại bệnh tình nghiêm trọng, có lẽ cũng không đến mức nguy hiểm.
Nghĩ đến Tư Mai là cung nữ thân cận của Dương Chiêu Nhi, có lẽ chỉ là quá lo lắng cho chủ tử mà thôi.
Ta nhìn Tư Mai đứng thẳng người, kiên quyết chắn trước cửa, bộ dạng không muốn ta bước vào bên trong nửa bước.
Điều này khiến ta bất giác nhớ đến con ngỗng trắng lớn từng đuổi theo cắn ta suốt ba con hẻm khi còn nhỏ.
Người khôn không chịu thiệt thòi trước mắt, ta lặng lẽ lùi lại, bước đến bên cạnh kiệu.
"Du phi nương nương!” Ta vừa quay lưng, vịn tay Thúy Tâm định lên kiệu thì phía sau, Tư Mai đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt ta: “Du phi nương nương, nô tỳ... nô tỳ...”
“Chuyện gì thế? Ngươi đứng dậy rồi nói.”
Con ngỗng trắng kiêu ngạo vừa rồi đột nhiên biến thành chú thỏ trắng mắt đỏ, sự thay đổi đột ngột này khiến ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nô tỳ... nô tỳ không biết làm như thế này có đúng không nhưng... nhưng Hoàng hậu nương nương, người... nô tỳ cầu xin Du phi nương nương giúp đỡ nương nương nhà nô tỳ!” Tư Mai đẩy tay Thuý Tâm đang định đỡ nàng ta dậy, chỉ một mực dập đầu không ngừng.
Muốn ta giúp Hoàng hậu nương nương sao?
Dương Chiêu Nhi có chuyện gì cần ta giúp đỡ chứ?
Nếu nàng ấy cần ta giúp đỡ, có lẽ chỉ cần tuỳ tiện nghĩ ra một cách nào đó cũng có thể dễ dàng lợi dụng ta, cần gì phải để cung nữ thân cận của mình lắp bắp cầu xin ta như vậy? Rốt cuộc Dương Chiêu Nhi đã gặp phải chuyện kinh thiên động địa gì?
Ta mang theo tâm lý một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chậm rãi bước vào cung Phượng Nghi.
“Thuý Tâm, sao ngươi không kéo bản cung lại...”
Cung Phượng Nghi Cung yên tĩnh đến quỷ dị, ta vừa mới sinh xong, sức khỏe còn chưa hồi phục, không thể chạy nhảy nhanh nhẹn được. Nếu như không cẩn thận rơi vào mai phục, chắc chắn không có đường chạy thoát.
“Nương nương, nô tỳ thực sự không kéo nổi sự tò mò của người...” Thuý Tâm đỡ ta, vẻ mặt như chẳng còn thiết sống, vừa nhỏ giọng than vãn.
“Mời Du phi nương nương.” Tư Mai dẫn chúng ta đến trước cửa nội điện, cửa điện vẫn đóng chặt.
Tư Mai khẽ cúi người muốn mời ta vào, sau đó quay người ngăn Thuý Tâm lại, nói: “Chỉ là sợ rằng Thuý Tâm tỷ tỷ không tiện vào trong.”
“Sao lại không được!” Thuý Tâm không nói nhiều lời, định hất tay Tư Mai ra.
“Ai đó?” Một giọng nói nhẹ như làn khói từ trong điện truyền ra.
“Thất lễ rồi, Thúy Tâm tỷ tỷ!” Tư Mai bất ngờ đẩy Thuý Tâm ra, động tác như nước chảy mây trôi kìm chặt hai tay ta, ta còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được lưỡi dao bạc lạnh ngắt kề vào cổ.
Ta không nghĩ đến việc mình không nên vì một phút mềm lòng và hiếu kỳ mà bị người khác đưa vào bẫy, mà lại vô thức muốn tán thưởng thân thủ xuất sắc của Tư Mai, cung nữ thân cận của Hoàng hậu không những biết võ công, mà còn có thân thủ lợi hại đến vậy!
“Ngươi muốn chết à?”
Ta còn chưa kịp tán thưởng thân thủ của Tư Mai xong thì Thuý Tâm đã bất ngờ dùng tay không giật lấy lưỡi dao, nâng chân đá vào bụng Tư Mai. Ngay sau đó, nàng ấy xoay người, dùng khuỷu tay giáng mạnh vào lưng Tư Mai, Tư Mai loạng choạng, nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.
Ta đứng bất động, hoàn toàn sững sờ, thật sự kinh ngạc đến mức không nói nên lời!
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Cánh cửa nội điện mở ra “két” một tiếng.
Hoàng hậu mặc y phục mỏng nhẹ, mái tóc đen xõa xuống vai, không trang điểm, mệt mỏi nhíu mày nhìn ra bên ngoài điện, liếc thấy con dao dính máu trong tay Thuý Tâm,đôi mày giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, không rõ là đã hiểu ra hay là đang tự giễu.
“Bản cung còn tưởng là Liên Nhi, hóa ra ngươi mới là ám vệ mà phủ Ninh Vương bồi dưỡng.”
Ám vệ phủ Ninh Vương?
Ta vừa mới lấy lại tinh thần từ sự chấn động trước dáng vẻ đơn giản đến mức xuề xòa của Hoàng hậu vốn thường ngày vẫn luôn ăn mặc trang trọng, chuyển sang kinh ngạc nhìn về phía Thuý Tâm.
Thuý Tâm lạnh lùng cúi đầu hành lễ với Hoàng hậu, bỏ lại Tư Mai rồi bước nhanh đến trước mặt ta, cẩn thận nhìn cổ ta từ trái qua phải: “Nương nương, người không bị thương chứ?”
“Không... không sao.” Ta run run cầm lấy con dao từ trong tay Thuý Tâm, ném sang một bên: “Thuý Tâm, ngươi... ngươi không sao chứ?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng kể.”
Thuý Tâm cực kỳ kiêu ngạo đá nhẹ con dao dính máu, thấy ánh mắt kinh ngạc đến sững sờ của ta, lập tức trở lại vẻ dịu dàng như trước, nói: “Xin nương nương thứ tội, bệ hạ nói chuyện này rất quan trọng, không được lộ ra bên ngoài, đã lệnh cho nô tỳ âm thầm bảo vệ bên cạnh nương nương. Vừa rồi xảy ra chuyện bất đắc dĩ, nô tỳ mới phải ra tay.”
Tuyệt thế cao thủ! Ám vệ danh môn!
Thừa Nguyên Chỉ đã cài một bảo vật như thế bên cạnh ta mà bao năm nay ta lại không hề hay biết, còn để Thuý Tâm làm những việc lặt vặt bưng trà đổ nước, đúng là bò nhai hoa mẫu đơn, phung phí của trời!
Ta vui vẻ sờ lên góc áo của Thuý Tâm, nhìn Thuý Tâm giống như nhìn bảo vật quý hiếm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, chờ thân thể bản cung hồi phục hoàn toàn, chúng ta phải luận bàn thêm một chút!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tư Mai, cất giọng lạnh lùng cắt ngang ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà ta đang dành cho Thúy Tâm.
“Nương nương.” Tư Mai lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt không cam lòng nhìn qua ta: “Trời cao bất công! Những gì nương nương không có được, tại sao lại để nàng ta có được hết? Nếu nương nương đã một lòng muốn chết, nô tỳ sẽ tiễn nàng ta xuống dưới cùng nương nương.”
“Thật ngu ngốc.” Hoàng hậu liếc nhìn Tư Mai đang quỳ rạp dưới đất với ánh mắt đầy chán ghét: “Nếu nàng ta chết rồi, khi gặp nhau dưới suối vàng, làm sao hắn có thể tha thứ cho ta?”
“Lui xuống đi.” Hoàng hậu trách mắng Tư Mai, ánh mắt vô cảm lướt qua Thúy Tâm, người đang cảnh giác bảo vệ ta.
Sau đó, ánh nhìn lạnh lẽo của nàng dừng lại trên người ta: “Nhưng mà dù sao ngươi cũng đã đến đây rồi, bản cung cũng có một thứ muốn trả lại cho ngươi.”
Hoàng hậu xoay người đi vào bên trong, Thúy Tâm như gà mẹ che chở con, cẩn thận chắn trước mặt ta, cùng ta bước vào nội điện những cảnh tượng bên trong nội điện khiến cả hai chúng ta đều chết sững tại chỗ.
Nội điện Phụng Nghi Cung ngày xưa vốn lộng lẫy giờ phút này lại trống trải đến đáng sợ, chỉ có vài bức tranh thủy mặc treo khắp nơi, giấy Tuyên Thành trải kín mặt đất, từng vệt mực loang lổ khắp nơi, mấy cái rương lớn mở tung ra, bên trong chất đầy những cuộn tranh dài ngắn khác nhau.
Cả gian điện rộng lớn không hề vương chút mùi thuốc nào, thay vào đó là mùi mực nồng đậm.
Ta không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.
Ngoài sự bày trí trong điện hoàn toàn khác biệt so với trước đây, hành động của Hoàng hậu cũng chẳng còn giữ chút phong thái đoan trang nào của trước đây.
Nàng ấy lười biếng nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, tóc dài tuỳ ý xõa xuống đất, đóng cửa cung chưa đầy một năm, Hoàng hậu đã gầy yếu đến mức đáng sợ, giống như một cây cỏ sắp chết, yếu ớt khô héo.
Tư Mai nói nàng ấy một lòng muốn chết, chẳng lẽ từ khi mắc phong hàn, từ đầu đến cuối Hoàng hậu đều không làm theo lời dặn của Thái y để tận tâm chữa trị sao?
Hoàng hậu đóng cửa cung không ra ngoài, không triệu Thái y, chẳng lẽ chỉ để trốn trong cung vẽ tranh sao?
Ta lại nhìn quanh căn điện đầy tranh chữ, những bức vẽ dường như không khác nhau là mấy.
Ta tiện tay cầm lên bức tranh gần nhất xem thử.
Trong tranh, ánh trăng sáng rọi giữa trời, hoa mai nở rộ, dưới gốc cây mai có một công tử đứng chắp tay, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng khí chất thanh tao ngời ngời, phong thái tựa như cây ngọc trong gió.
Ta giật mình làm rơi bức tranh trong tay xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn sang Hoàng hậu.
Không cần biết người được vẽ trong bức tranh này là ai, chỉ nhìn phục sức cũng đủ khẳng định đó chắc chắn không phải là Hoàng thượng.
Dương Chiêu Nhi, chẳng lẽ nàng ấy lại thầm thương một nam tử khác sao?
Lại còn ngang nhiên treo những bức tranh này trong tẩm cung của mình?
Phi tần bất trung, không chỉ vi phạm cung quy lễ pháp mà còn có thể khiến cả gia tộc phải chịu họa diệt vong!
“Ngươi sợ rồi sao?” Hoàng hậu nhìn ta kinh hãi làm rơi bức tranh, nghiêng người nằm trên giường mỹ nhân, khẽ bật cười trong cổ họng: “Nơi này của bản cung không có người ngoài, ngươi cần gì phải sợ hãi?”
“Hoàng hậu nương nương, chuyện này là...” Ta cẩn thận tránh ánh mắt khỏi những bức tranh khác, giống như chỉ cần nhìn thêm một chút sẽ bị thiêu đốt.
Ánh mắt ta chỉ dám đặt lên người Hoàng hậu, đầy bối rối và hoảng hốt.
“Chuyện này là sao à?" Hoàng hậu tùy tiện nhặt một cuộn tranh trong rương lên, chậm rãi mở ra, có lẽ cũng là hình ảnh một nam tử.
“Là nhợt nhạt yếu ớt, thân đã mắc bệnh nan y nhưng không chịu chữa trị, lại còn to gan lớn mật, đường đường là Hoàng hậu mà không trung thành với Hoàng thượng, thương nhớ người khác?”
“Nếu là cái trước, bản cung chỉ mong được chết ngay lập tức nhưng tự sát sẽ khiến gia tộc bị liên lụy, cần gì phải làm vậy.” Hoàng hậu quét mắt nhìn ta, sau đó ánh mắt nàng ấy lại dừng ở những cuộn tranh trong điện, mơ hồ mà xa xăm.
Sau một hồi lâu im lặng, giọng nói của nàng ấy bỗng trở nên sắc bén hơn: “Nếu là vế sau, bản cung cũng chỉ mong Hoàng thượng tức giận mà phế bỏ bản cung, không làm Hoàng hậu này nữa.”
Miệng ta khô khốc, hai má nóng bừng, không biết Thừa Nguyên Chỉ từng nói rằng hắn hiểu rất rõ Dương gia có bao gồm việc Dương Chiêu Nhi lại đem lòng yêu mến một nam nhân khác sau lưng hắn không?
Nhưng ngay cả lũ châu chấu trên lá cỏ trong Ngự Hoa Viên cũng biết Dương Chiêu Nhi trước giờ luôn coi trọng ngôi vị Hoàng hậu của mình. Sao đột nhiên lại xuất hiện một tình lang, mà còn yêu đến mức si mê điên cuồng như vậy, ngay cả vị trí Trung Cung của mình cũng sẵn lòng vứt bỏ?
Nhưng hiện tại ta không có cách nào tìm hiểu đến tận cùng, trong lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nội điện này.
Nhớ lại lý do ta vào đây là vì Hoàng hậu nói muốn trả lại cho ta thứ gì đó nhưng ta có món đồ nào đáng để Hoàng hậu giữ lại chứ?
“Hoàng hậu nương nương, người muốn trả lại cho thần thiếp thứ gì?”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn ta, rồi chậm rãi cuộn bức họa lại đặt vào trong rương, sau đó lấy từ trong hộp trên giường ra một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo, thuận tay ném cho ta.
Ta đưa tay đón lấy, nhìn chằm chằm cái bình, lòng đầy hoài nghi, ngơ ngác nhìn cái bình sứ bình thường này, thân bình sáng bóng, màu xanh biếc nhưng không phải thứ gì quý hiếm, có lẽ vì được cầm chơi lâu ngày, mép bình hơi bị mài mòn.
Ta cẩn thận quan sát cái từ trên xuống dưới, cuối cùng ở đáy bình phát hiện một chữ “Âm” nhỏ xíu được khắc rất tinh tế, chẳng lẽ đây thực sự là đồ của ta sao?
“Đồ là của ngươi. Còn chữ ở đáy bình, là Nhị ca của ta từng nét từng nét khắc lên.” Dương Chiêu Nhi nhìn ta, cười lạnh một tiếng: “Ngươi xem ngươi còn không nhớ nổi, thế mà hắn lại nghĩ đến chuyện chôn nó theo mình.”
Ta cầm cái bình nhỏ trong tay không khỏi run rẩy, cái gì?
"Đây là thứ duy nhất Nhị ca muốn mang theo xuống mộ, một cái bình cũ kỹ. Ngươi nghĩ xem, hắn cần nó để làm gì? Ngươi hoàn toàn không nhớ đến hắn nhưng hắn lại giữ mãi ký ức về ngươi, đến chết vẫn không quên.”
Dương Chiêu Nhi bất ngờ đứng dậy tiến về phía ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến Thuý Tâm không khỏi bước lên chắn trước mặt ta, kéo ta lùi lại hai bước.
“Tề Âm, Nhị ca đặt ngươi trong tim suốt cả một đời nhưng ngươi thì sao? Ngươi yêu Hoàng thượng của ngươi, yêu gia đình của ngươi, yêu con cái của ngươi, thậm chí yêu cả cá tôm cỏ rác nhưng chỉ riêng hắn là ngươi không yêu. Ngươi không yêu hắn, đồ của ngươi dựa vào đâu mà chôn cùng hắn? Ngươi không xứng!”
Hoàng hậu thật sự là quá vô lý!
Mặc dù có thể Dương Hiên từng có tình ý với ta nhưng ta cũng chỉ gặp hắn vỏn vẹn hai lần, Dương Hiên muốn mang theo cái bình này xuống mộ, ngươi nổi giận với ta làm gì? Ngươi nói đây là đồ của ta thì là đồ của ta sao?
Ta bực bội muốn phản bác nhưng ánh mắt của Dương Chiêu Nhi như chim ưng mổ người.
“Vậy thì ta lấy lại là được chứ gì.” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nhét cái bình vào tay Thuý Tâm.
Dù sao người chết là lớn, hơn nữa Dương Hiên cũng là huynh trưởng của Hoàng hậu, nàng ấy coi trọng nhị ca nhà mình, tất nhiên sẽ bênh vực người nhà, ta cũng không muốn so đo với nàng ấy.
“Cho nên bản cung đã sai người lấy nó ra trả lại cho ngươi, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này. Bản cung đã chọn vật khác, xứng đáng hơn để đi cùng hắn.” Hoàng hậu chăm chú nhìn ta nhưng lại giống như hoàn toàn không nghe thấy ta nói gì, giọng nói lạnh lùng, bên trong lại mang theo sự cuồng loạn khó lường.
Hoàng hậu đích thân cho người lo liệu tang sự của Dương Hiên, đổi món đồ chôn cùng hắn quả thật chẳng phải việc gì khó. Dù là vàng bạc, châu báu, mã não hay ngọc bích, tất cả đều quý giá và phù hợp hơn cái bình nhỏ này rất nhiều.
“Thứ gì vậy?” Ta sốt ruột hỏi, hôm nay Hoàng hậu kỳ lạ đến đáng sợ, khiến trong lòng ta ta lo lắng không yên, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này để về cung Trường Hỷ ôm lấy tiểu A Phán mềm mại của ta.
Lúc ta rời cung, con bé vừa mới ngủ, không biết giờ này con bé ngủ có ngon không, góc chăn có được đắp kỹ chưa, lúc này có thức giấc không.
“Một lọn tóc, một lọn tóc của bản cung.” Hoàng hậu xoay người, mở từng khung cửa sổ, gió lạnh đầu đông ùa vào cung điện, làm các bức tranh bay phấp phới, giọng nói của Hoàng hậu như gió thoảng, mơ hồ mà hư ảo: “Gió lùa qua ngón tay, cắt đứt thanh xuân, chỉ có thể gặp nhau trong mộng...”
Dòng suy nghĩ của ta đột nhiên bị kéo trở lại, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy mái tóc của Dương Chiêu Nhi tung bay, trong các bức tranh hoa mai, ta thoáng nhìn thấy những bóng hình quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc. Người ấy cô độc, lạnh lẽo, hệt như trong đình viện dưới ánh trăng đêm hôm đó, khi người làm vỡ bình rượu, để hương mai hoà lẫn với mùi rượu.
Tim ta đập như trống trận, cảm giác đôi chân như bị đóng đinh xuống đất không thể động đậy, nỗi kinh hãi trong lòng cuộn lên như sóng dữ, sao có thể, sao có thể như vậy?
“Ngươi nhất định nghĩ bản cung đã phát điên rồi phải không?” Hoàng hậu quay đầu lại, nheo mắt nhìn ta nhưng ánh mắt lại không hướng về ta, mà chỉ chứa đầy ký ức xa xăm, len lỏi qua từng bức họa.
“Nhưng bản cung rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Tề Âm, ngươi chớ trách bản cung ích kỷ huỷ hoại tâm ý của Hàn Giang Nguyệt. Ngay cả phụ thân ruột, bản cung cũng chẳng xem trọng, huống hồ thương xót chút chân tình của nàng ta? Trên đời này, bản cung chẳng yêu bất kỳ người nào, chỉ yêu duy nhất một người. Người ấy chết, bản cung cũng không muốn sống một mình. Xuống dưới cửu tuyền, bản cung cũng chỉ muốn ở bên cạnh người ấy. Chỉ có những thứ thuộc về bản cung mới xứng với người ấy.”
Giọng nói lạnh lẽo của Hoàng hậu khiến ta nghe thấy mà rùng mình.
“Nhưng bản cung tỉnh ngộ quá muộn, hiểu ra mọi chuyện cũng quá muộn rồi. Bàn cung là Hoàng hậu, cho dù có chết cũng chỉ có thể chôn trong Hoàng lăng.” Hoàng hậu ôm bức tranh treo trên tường, áp đôi môi nhợt nhạt lên hình vẽ, đầu ngón tay khẽ run lên: “Ngươi nói xem, một lọn tóc này liệu có thể đưa linh hồn bản cung tìm đến người ấy được không?”
“Nhưng người... người là con gái Dương gia...” Ta kinh hãi đến mức nói chuyện cũng không lưu loát, không biết làm thế nào để kìm nén sự hoảng loạn khi biết được sự thật đáng sợ này.
“Đúng vậy, bản cung là con gái Dương gia, là Dương Chiêu Nhi.” Hoàng hậu ngẩn người, đột nhiên cười như không cười nhìn ta: “Ngươi nói xem, đó là may mắn hay bất hạnh đây?”
Ta đối diện với Hoàng hậu, sau nỗi kinh ngạc khôn cùng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bi thương và nỗi cô quạnh se sắt.
Ta chợt nhớ đến vườn mai ngát hương trong phủ người kia và những cây mai trồng đầy trong sân viện của Hoàng hậu.
Thì ra Hoàng hậu yêu hoa mai, không phải vì cùng sở thích với gia tộc, mà vì đó là mối tình sâu đậm không thể nói ra dành cho người trong lòng.
“Ngươi thương hại bản cung sao?” Dương Chiêu Nhi buông bức tranh ra, ngẩng đầu nhìn ta, góc váy vô tình bị dính mực từ nghiên mực trên đất, vệt mực đen lan dần ra cả lớp váy.
“Thật nực cười. Bản cung không động đến ngươi, hoàn toàn là vì từng hứa với người ấy sẽ không làm tổn thương ngươi. Những gì bản cung hứa với người ấy, cả đời này bản cung đều sẽ làm được. Đó là tình ý của bản cung dành cho người ấy. Ngươi nên cảm kích người ấy, chứ không phải thương hại bản cung.”
“Tư Mai nhất thời hồ đồ làm việc sai trái, nghĩ rằng Du phi mừng vì sinh được hoàng nữ sẽ không truy cứu những chuyện vụn vặt này!”
Hoàng hậu mạnh tay đẩy cửa cung điện, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, sắc mặt tái nhợt, thần thái đã lại cao ngạo giống như lúc trước: “Bản cung không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng. Vật đã trả lại cho ngươi, Du phi lui xuống đi, sau này ngươi với người ấy không còn dây dưa gì nữa.”
Ta gần như bị Thúy Tâm cứng rắn kéo đi, nửa đỡ nửa lôi ra khỏi Phượng Nghi cung.
Trên đường về cung Trường Hỷ, đầu óc ta vẫn trống rỗng, cảm giác như có vô số pháo hoa nổ tung trong não.
“Mèo rừng?” Ta ngồi trong kiệu bất động, đột nhiên bừng tỉnh: “Hoàng hậu là mèo rừng.”
Thúy Tâm không hiểu gì cả, chỉ có thể cẩn thận đỡ ta bước vào cung Trường Hỷ.
Hóa ra Thừa Nguyên Chỉ biết, hắn thực sự đã biết tất cả một chuyện.
Câu chuyện mèo rừng mà hắn kể chính là chuyện của Dương gia.
Dương phụ từng sắp đặt kế hoạch vu oan hãm hại Ký Vương nhưng lại vô tình làm tổn thương Dương Hiên.
Dương Hiên lại vì vết thương một đao đó mà không thể qua nổi mùa đông năm ngoái.
Hoàng hậu đã sắp xếp cho ta đến Dương phủ, lợi dụng Nhị ca để lật đổ Dương phụ.
Cuối cùng, Dương phụ chết không rõ ràng trong thiên lao.
Tất cả những điều đó là vì tình cảm của Hoàng hậu dành cho Dương Hiên.
Nhưng tình ý của nàng ấy dành cho Dương Hiên không được thế tục chấp nhận, vì thế nàng ấy phải kìm nén, che giấu đi.
Cho đến khi người nàng ấy yêu không còn nữa, nàng ấy cũng chẳng còn cơ hội để nói ra nỗi tương tư đã chôn giấu suốt mấy chục năm.
Từ đó, nàng ấy trở nên tuyệt vọng, chán ghét thế gian, cũng chán ghét chính bản thân mình.
Ta thất thần bước vào nội điện, nhìn thấy Thừa Nguyên Chỉ đã lên triều sớm xong, đang bế tiểu A Phán trong lòng nhẹ nhàng đung đưa, nhìn thấy ta bước vào, hắn ra hiệu cho ta im lặng.
Ta chậm rãi bước đến gần, mùi hương Long Diên quen thuộc hòa lẫn với mùi sữa nhàn nhạt.
Hoàng thượng buông một tay ra, nhẹ nhàng kéo ta vào lòng.
Ta nhìn tiểu A Phán ngủ ngon lành trong tã lót, không kìm được đưa tay chạm nhẹ vào má con, hơi ấm từ đầu ngón tay như xua tan hết lạnh lẽo trong lòng.
Ta đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, đầu tựa vào vai Hoàng thượng, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Sao thế?” Hoàng thượng lập tức giao A Phán cho nhũ mẫu, thấy ta ủ rũ không nói lời nào, liền nhíu mày hỏi Thúy Tâm.
“Bẩm Hoàng thượng, hôm nay nương nương... nương nương ghé qua cung Phượng Nghi, suýt chút nữa bị Tư Mai làm bị thương ở cổ, sau đó lại vào cung trò chuyện với Hoàng hậu nương nương...” Thúy Tâm vội vàng quỳ xuống, giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Ngươi không bảo vệ được sao?” Giọng của Hoàng thượng nâng cao, vẫy tay đuổi những người khác lui xuống, cúi đầu nhìn Thúy Tâm, giọng điệu cứng rắn.
“Không phải, nô tỳ không để nương nương bị thương, chỉ là...” Thuý Tâm đột nhiên ngừng lại, ta nhìn thấy khuôn mặt Hoàng thượng đầy vẻ tức giận, Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho Thuý Tâm không cần nói thêm, bảo nàng ấy lui xuống trước để xử lý vết thương trên tay.
“Khoan đã, đem Tư Mai...” Hoàng thượng vẫn chưa hết giận nhưng ta không muốn tiếp tục truy cứu nữa, ta ngăn Hoàng thượng lại, ôm lấy eo Hoàng thượng lắc đầu.
Hoàng thượng thấy thế trong lòng đã hiểu được phần nào, ngừng lời, đuổi Thuý Tâm đi.
“Biết hết rồi sao?” Hoàng thượng kéo ta đến trước giường, vén cổ áo ta lên, không thấy vết thương, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn một chút.
“Vâng.” Ta gật đầu, mang theo chút nghẹn ngào.
“Nàng cảm thấy Dương Hiên đáng thương, hay cảm thấy bất công thay Hoàng hậu?” Hoàng thượng cẩn thận tháo phượng quan chu sa ta đeo để đi thỉnh an Thái hậu xuống, ta cảm thấy da đầu thoải mái hơn rất nhiều, đưa tay lên định nới lỏng búi tóc một chút nhưng Hoàng thượng gõ vào tay ta, chỉ vài động tác nhanh nhẹn đã tháo búi tóc của ta xuống.
Ta thoải mái dựa đầu vào ngực Hoàng thượng.
“Trẫm nhớ ơn năm đó Dương gia phò tá, đã khoan dung với vụ việc ở Thái miếu, đối với Hoàng hậu, trẫm không quan tâm người trong lòng nàng ấy nhớ thương là ai, cũng không truy cứu đến thân tộc của nàng ấy nhưng nàng ấy đã là Hoàng hậu, trẫm không thể xem nhẹ lễ tiết, không thể hoàn thành nguyện vọng để nàng ấy được chôn cùng Dương Hiên sau khi chết.”
Ngón tay Hoàng thượng lướt qua tóc đen mềm mại của ta, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc dài: “Nhưng trẫm sẽ sắp xếp cho nàng ấy một phần lăng mộ riêng tại Hoàng lăng. Sau khi chết, hồn phách muốn về đâu, cứ để nàng ấy tự định đoạt theo ý nguyện của mình.”
“Trẫm đã đối xử với Dương gia đã là trọn tình trọn nghĩa.” Hoàng thượng trầm ngâm một lúc lâu, giọng nói trầm thấp.
“Không phải vậy.” Ta ôm lấy Hoàng thượng, vùi đầu vào ngực Hoàng thượng lắc đầu.
“Sao lại không phải? Trước đó trẫm đã từng cho Hoàng hậu lựa chọn, đã từng nói rõ ràng với nàng ấy, mọi quyết định là do nàng ấy tự lựa chọn, tất nhiên phải gánh chịu nhân quả.” Hoàng thượng không hài lòng, gõ nhẹ vào trán ta.
“Không phải, A Âm không có ý đó.” Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Hoàng thượng, trong mắt long lanh giống như đầm sâu sóng biếc: “Chỉ là vừa rồi A Âm nhìn thấy Hoàng thượng ôm Công chúa, mình lại tựa vào Hoàng thượng, không hiểu sao trong lòng lại vừa ngọt vừa chua, nhất thời nghĩ thông suốt rất nhiều điều nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.”
“Điều này thật hiếm có." Hoàng thượng không nhịn được mà cười, ôm ta hỏi: “Nghĩ thông suốt điều gì, từ từ nói cho trẫm nghe.”
“A Âm hiểu rằng tuy Hoàng thượng có Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu chưa chắc đã một lòng với Hoàng thượng. Tuy Hoàng thượng có triều thần nhưng triều thần cũng chưa chắc đều là một lòng trung thành với Hoàng thượng. Tuy Hoàng thượng muốn làm minh quân đức độ nhưng lại không thể chu toàn tất cả mọi người trong thiên hạ, cho nên Hoàng thượng phải đối mặt với nhiều tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nhưng Hoàng thượng là người của A Âm, là của A Âm, A Âm sẽ luôn ủng hộ Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng, tin tưởng Hoàng thượng, nếu có ai đó làm tổn thương Hoàng thượng... sẽ phải gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!” Ta vỗ lưng Thừa Nguyên Chỉ, ánh mắt sáng rực.
Hoàng thượng ban đầu nghe có chút ngây người, đến khi nghe đến cuối cùng mới chậm rãi hỏi: “Gặp thần giết thần? Gặp Phật giết Phật?”
“Đúng vậy!” Ta nghiêm túc nhìn Thừa Nguyên Chỉ gật đầu, tiếp tục nói về những điều ta hiểu ra.
“Có A Âm ở đây, A Âm sẽ không để Hoàng thượng cảm thấy cô đơn, không để ai bắt nạt Hoàng thượng, không để Hoàng thượng tổn thương buồn bã, đúng rồi... nếu A Âm vẽ tranh, sẽ vẽ Hoàng thượng, nếu cắt tóc, cũng sẽ tặng cho Hoàng thượng.”
“Nhưng mà...” Giọng ta nhỏ dần, cảm thấy nói tiếp có chút khó khăn.
“Nhưng sao?” Hoàng thượng hỏi, giọng hơi khàn.
“Nhưng mà... nhưng mà Hoàng thượng phải cố gắng sống lâu trăm tuổi.” Ta ôm lấy Hoàng thượng, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ: “A Âm không sợ chết nhưng nếu chết rồi sẽ không được nhìn thấy Giác Nhi luyện chữ, không được nghe Ký Nhi, Nghị Nhi cãi nhau, cũng thể chạm vào khuôn mặt nhỏ hồng hào của A Phán nữa...”
Hoàng thượng im lặng ôm ta vào lòng, rất lâu cũng không nói một lời nào, trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở lúc gấp gáp lúc đều đặn của ta và Hoàng thượng.
“Cho dù nàng không sợ chết nhưng nàng nói như vậy lại khiến trẫm rất sợ cái chết.” Thừa Nguyên Chỉ vùi đầu vào tóc ta, hơi thở của hắn ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai ta, mang theo sự dịu dàng khó tả: “Trẫm hứa với nàng sẽ sống ngàn tuổi, vạn tuổi, mãi mãi dài lâu...”